Chương 24 (H)
Sự việc đụng độ với Lộ Khiết ngày hôm ấy tốn kha khá giấy mực của báo chí và hot search nhiều ngày trên mạng xã hội. Tất nhiên việc Tiêu Chiến được chồng chiều mẹ chồng yêu cũng khiến người người ngưỡng mộ.
Còn nhân vật chính trong câu chuyện mỗi ngày mỗi ngày ăn no lại nằm, mang thai đã hơn tám tháng bụng anh đã rất to, cúi xuống không còn nhìn thấy chân mình, đi lại cũng phải một tay chống eo một tay đỡ bụng rất ngốc. Trong nhà ngoại trừ các dì giúp việc làm theo giờ, hầu như Hiểu Lam và vệ sĩ cũng có mặt, chỉ tới khi chủ tịch Vương tan làm về nhà thì Hiểu Lam mới được thả về.
Vương Nhất Bác cũng đã thu xếp mọi việc để hết tuần sẽ ở nhà với anh, Tiêu Chiến phát phiền với việc làm kim ốc tàng kiều, quanh quẩn trong nhà nhàm chán vô cùng, nhưng vì an toàn bản thân cũng không dám tùy tiện trái lời chủ tịch Vương.
Chớp mắt tới sinh nhật của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đứng ngồi không yên muốn chuẩn bị quà đặc biệt cho hắn. Dù sao mỗi ngày hắn chăm sóc anh là nhiều, anh cũng muốn bản thân làm gì đó cho hắn nhiều hơn. Mấy lần hỏi dò hắn thích gì, muốn gì, đáp án vô cùng đơn giản đều là muốn Tiêu Chiến, chỉ thích Tiêu Chiến.
Buổi sáng ngày sinh nhật Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đặc biệt đặt một bàn tại khách sạn năm sao nổi tiếng xa hoa trong thành phố, thuê một phòng tổng thống ở đó để chúc mừng sinh nhật chồng yêu.
Sau khi Vương Nhất Bác đi làm, Hiểu Lam cuối cùng cũng tới, xách theo rất nhiều đồ tới cho anh. Tiêu Chiến nhìn đống đồ làm bánh, lại xem cách làm trên mạng bắt đầu cảm thấy có gì đó sai rồi.
Hiểu Lam cầm một túi đồ, lén lút đưa anh:"Anh, em tìm toát cả mồ hôi khắp nơi mới có, anh cầm lấy này."
Tiêu Chiến nín cười, cầm túi trong tay Hiểu Lam bật ngón cái lên với cậu.
Sau đó anh bắt đầu đeo tạp dề vào bếp làm bánh, với sự trợ giúp của hai cô giúp việc, Tiêu Chiến thật sự cảm thấy mình sinh ra không phù hợp với nhà bếp. Bỏ công sức cả ngày trời, cuối cùng buổi chiều, sau không dưới chục lần thất bại Tiêu Chiến mới làm được một chiếc bánh anh tạm ưng ý.
Vứt tạp dề sang một bên mà ngồi thở dốc, anh nghĩ nhất định mình sẽ không bao giờ thử làm bánh kem nữa.
Nhìn đồng hồ đã bốn giờ chiều, Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác hẹn ăn tối, địa điểm là nhà hàng tiêu chuẩn tại tầng cao khách sạn. Sau đó lên nhà tắm rửa, xịt nước hoa Chanel bleu quyến rũ, mặc một chiếc áo sơ mi cách điệu cổ thuyền màu đen phô ra xương quai xanh quyến rũ và làn da trắng, phần dưới ôm sát bụng bầu kết hợp với quần ôm màu trắng càng nổi bật lên vòng mông căng tròn.
Tiêu Chiến đi tới khách sạn, trên đường đi không quên ghé tiệm hoa mang theo một bó hoa hồng đỏ rực. Cô gái trong tiệm hoa nhận ra anh, há miệng không thể thốt thành lời, trời ơi Tiêu mỹ nhân ngày hôm nay đặc biệt xinh đẹp.
Khi anh đến khách sạn thì nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác báo hắn đã tới rồi, Tiêu Chiến nhắn lại hai chữ "Chờ em" sau đó được lễ tân dẫn đi lối khách VIP đi lên.
Vương Nhất Bác ngồi ở bàn chờ, tiếng nhạc violon du dương tràn ngập không gian, hắn mỉm cười nhìn người mình yêu xuất hiện trước mắt mình, thịnh thế mỹ nhan đẹp nhất trên đời.
Hắn đứng dậy đi tới bên Tiêu Chiến, đón lấy bó hoa trên tay anh. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười ngọt ngào:"Chúc mừng sinh nhật anh, chồng yêu."
Trong ánh mắt Vương Nhất Bác không giấu nổi ý cười hạnh phúc, hắn đón lây bó hoa trên tay anh, một tay quấn lấy eo anh, cúi đầu hôn lên trán anh thì thầm:"Cảm ơn em."
Hai người ngồi vào bàn ăn, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt Tiêu Chiến, anh nhìn hắn nâng ly. Hai người dùng bữa trong không khí ngọt ngào, cả nhà hàng này đã bị Tiêu minh tinh bao trọn rồi, để tránh bị làm phiền và thật riêng tư.
Hai người dùng xong bữa, Tiêu Chiến lấy chìa khóa chuẩn bị về phòng thì Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của thư ký Lục báo có một số văn kiện gấp cần ký. Vì vậy anh phải trở về công ty một lúc để giải quyết nốt, Tiêu Chiến đành đồng ý chờ tại khách sạn để Vương Nhất Bác quay về công ty.
Vương Nhất Bác vừa rời đi thì Tiêu Chiến liền rút điện thoại nhắn một tin cảm ơn thư ký Lục.
Sau khi nhắn xong, Tiêu Chiến xuống khách sạn chuẩn bị đồ, để dành cho Vương Nhất Bác sinh nhật bất ngờ.
Vương Nhất Bác trở về công ty, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thư ký Lục một cái, khiến cậu ta không rét mà run, nội tâm không ngừng cầu khẩn Tiêu Chiến giúp mình xoa dịu chủ tịch. Ký xong hết những văn kiện gấp kia để gửi cho đối tác, Vương Nhất Bác lần nữa quay về khách sạn, nghĩ không biết muộn rồi Tiêu Chiến đã mệt mà ngủ trước chưa.
Dĩ nhiên Tiêu mỹ nhân của chủ tịch Vương chưa ngủ, khi hắn bước vào, gian phòng tối đen không tiếng động, Vương Nhất Bác nhẹ chân bật đèn ngủ trong phòng, kết quả lại bất ngờ sững người.
Trong căn phòng trải đầy hoa hồng tới giường ngủ, giữa giường là Tiêu Chiến nửa quỳ nửa ngồi trên giường, trên đầu là chiếc bờm tai mèo, bên dưới là một chiếc nơ lớn buộc ở bụng bầu đang trĩu xuống chạm vào ga giường, quần lót lọt khe da báo không thể che hết nơi kỳ bí kia, sau mông còn có một chiếc đuôi nhỏ xinh, dưới chân là đôi tất lưới kéo tới ngang đùi vô cùng gợi cảm. Đây hẳn là món đồ Hiểu Lam mất nhiều công sức tìm mua cho anh mấy ngày qua.
Vương Nhất Bác khẽ nheo mắt nhìn mèo nhỏ xinh trên giường kia, làn da trắng tuyết trần trụi nổi bật giữa sắc những cánh hoa hông đỏ. Hắn đóng cửa phòng, bước vào bên trong, chậm rãi đi tới bên người nọ.
"Mèo con này ở đâu đi lạc tới đây?" Vương Nhất Bác hỏi.
Người kia ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt ngập nước long lanh khẽ chớp:"Mèo bị bỏ rơi ở đây, người có thể đem về nuôi không?"
"Cũng được, xem ra mèo nhỏ đáng thương, vậy chủ nhân sẽ nuôi ngươi nhé." Vương Nhất Bác cười cười, ngồi xuống bên giường vươn tay gãi gãi cằm mèo nhỏ. Một tay chậm rãi lướt trên làn da trắng hồng, xuống tới bụng bầu tròn xoe đang trĩu xuống, thoáng tỏ ra ngạc nhiên hỏi:"Mèo con có thai sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Chiến chớp mắt, nhích lại gần người kia, đem bụng mình cọ cọ lên đùi hắn:"Chẳng phải là đứa nhỏ của chủ nhân sao? Chủ nhân có thích không?"
"Ừm..." Vương Nhất Bác kiềm chế dục vọng trong lòng mình, bàn tay vẽ những vòng tròn lên bụng Tiêu Chiến, di chuyển lên đường vân nâu đậm chạy dọc bụng anh, gật đầu:"Rất xinh, rất đáng yêu, rất thích."
"Vậy...." Tiêu Chiến quỳ lên giường, ôm cổ Vương Nhất Bác tì sát vào người hắn:"Mời chủ nhân để mèo con hầu hạ chủ nhân nhé."
Tiêu Chiến bước xuống giường, vào bếp mang từ trong phòng ra một chiếc bánh đã được cắm nến, bước tới trước mặt Vương Nhất Bác nở nụ cười ngọt ngào:"Chúc mừng sinh nhật, chủ nhân mời mở quà."
Vương Nhất Bác thổi tắt nến trên bánh, đón lấy bánh sinh nhật nhìn không đẹp mắt lắm để lên giường, sau đó nhìn chiếc nơ được buộc thành hình gói quà trên bụng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng kéo, chiếc nơ màu hồng bung ra, rơi xuống đất quấn lấy chân người kia. Hắn nhìn đầṳ ѵú đỏ hồng của người nọ run run phô ra dưới không khí, siết eo người nọ đặt ngồi lên đùi mình.
"Chủ nhân thích không?" Tiêu Chiến không ngừng cọ sát bụng bầu của mình lên bụng dưới của hắn, cảm nhận vật thô cứng kia đang bừng bừng khí thế muốn thoát ra.
"Rất thích..." Vương Nhất Bác hai con ngươi ngày càng tối, hắn đặt Tiêu Chiến nằm ngửa lên giường, để bộ dáng xinh đẹp của anh tràn ngập mị hoặc, sau đó cầm bánh kem, cẩn thận phết lên người anh.
Đầu tiên, ở hai đầu vú đang dựng lên của anh bôi lên hai miếng kem trắng tuyết, sau đó là dọc bụng xuống tới dưới vùng kín đang được che giấu bên dưới quần lót màu da báo quyến rũ.
Sau đó hắn cúi người, chậm rãi thưởng thức lớp kem bánh thơm ngọt , sau khi liếm hết lớp kem lộ ra quầng vú đỏ hồng căng trướng của Tiêu Chiến, hắn cười trầm mang theo dục vọng không che giấu, cúi đầu liếm láp đầu ѵú của anh. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân bị kích thích đầy ham muốn, cong người muốn đem vú nhét vào sâu trong miệng hắn, để hàm răng trắng đều của hắn cạ lên đầu ѵú anh, vừa ngứa vừa sung sướng.
Vương Nhất Bác di chuyển trượt lưỡi lên xuống trêu đùa với đầṳ ѵú mẫn cảm của Tiêu Chiến, khiến anh rên lên, bàn tay hắn trượt xuống dưới bắp đùi non của anh, chậm rãi mơn trớn. Tiêu Chiến thở ra từng đợt thở dốc, cảm nhận môi hắn di chuyển sang bên vú còn lại, sau đó chậm rãi liếm hết kem trên bụng anh.
Đầu lưỡi ram ráp của hắn khiến anh run lên, côn thịt trong quần lót tam giác màu da báo dựng thẳng tạo thành túp lều nhỏ dưới thân. Vương Nhất Bác di chuyển đầu lưỡi dọc theo bụng bầu tròn cao ngất của anh, cuối cùng dừng lại bên côn thịt nhỏ xinh đang căng cứng của anh, há miệng ấm nóng nuốt vào. Tiêu Chiến rên rĩ, hai chân không ngừng siết lại với nhau ngăn cơn kᏂoáı 🇨ảʍ trào tới đánh úp, bàn tay của hắn đặt trên đùi non của anh siết lấy, khiến anh càng run lên mạnh mẽ.
"Ưm...~" Tiêu Chiến khép chặt hai chân, muốn cơn khoái cảm kiềm lại, lại bị Vương Nhất Bác trêu đùa, cuối cùng không thể kiềm chế mà phun ra, tinh dịch trắng đục bắn đầy bụng bầu của anh, tạo thành cảnh đẹp dâm mỹ vô cùng.
Vương Nhất Bác chống người quỳ thẳng lên giường, cởϊ qυầи của bản thân, đem 🇨ôи ŧᏂịŧ thô to nổi đầy gân xanh của hắn kéo ra. Tiêu Chiến nửa quỳ nửa nằm trên giường, nuốt nước miếng nhìn vật thô to kia, chậm rãi đến gần, ngước mắt ướŧ áŧ nhìn hắn:"Chủ nhân, vật này có làm em đau không?"
"Không đâu." Vương Nhất Bác vuốt má mèo con:"Mèo con thử chạm vào đi, nó rất ấm, cũng rất ngọt."
Tiêu Chiến lấy tay nâng côn thịt của hắn, chậm rãi cũi đầu mút lên đỉnh đầu đang rỉ ra ít dịch trắng:"Thật ngon..."
Con ngươi Vương Nhất Bác tối lại, hắn vuốt tóc anh, để anh chậm rãi ngậm nuốt côn thịt của hắn. Tiêu Chiến ngoan ngoãn há miệng, trượt một đường dài mút lấy, sau đó mân mê mà gậm nhẹ đỉnh quy đầu ướt sũng của hắn. Vương Nhất Bác ngửa cổ ra sau, thở ra hơi thở nóng bỏng đầy thỏa mãn, còn mèo con nhỏ của hẳn vẫn ngoan ngoãn luồn đầu lưỡi trên đỉnh quy đầu trượt lên xuống, cuối cùng cúi xuống mút mát hai hòn ngọc đang nặng trĩu của hắn. Tiêu Chiến mang kỹ thuật và sự quen thuộc của bản thân với hắn mà hầu hạ, nhưng Vương Nhất Bác đặc biệt lâu bắn ra, cuối cùng đành nức cở cầu xin:"Chủ nhân, xin hãy cho em..."
Vương Nhất Bác chiều theo, giúp cậu nằm ngửa ra, hai bên hông chèn gối cao, sau đó vắt chân Tiêu Chiến quấn ngang hông hắn, côn thịt để trước cửa hậu huyện đang rỉ ra dâm dịch của Tiêu Chiến, nhìn đôi con ngươi bị tình dục xâm chiếm của anh mà trở lên mờ mịt, không kìm lòng được hôn lên cánh môi đỏ rực đang mở ra của anh, vừa lúc ấy mạnh mẽ đâm vào.
"A...!!~" Tiêu Chiến bật ra tiếng rên lập tức bị ăn nuốt lấy, đôi môi của hắn quấn lấy môi cậu, đầu lưỡi tham lam hớp lấy không khí từ cậu, mạnh bạo mà không thể khống chế.
Chỉ một lần đâm quen thuộc, côn thịt hắn nằm trọn trong hậu huyệt cậu, Tiêu Chiến run lên trong khoái cảm, bàn tay túm lấy ga giường không ngừng thở dốc. Âm thanh nức nở của anh khiến hắn càng thêm hưng phấn, đôi ướt át mờ mịt càng thêm xinh đẹp. Tiêu Chiến cảm giác hắn càng lớn thêm bên trong anh, anh ngẩng đầu muốn nhìn nơi đó của hai người đang quấn lấy nhau, nhưng bụng bầu to khiến anh không thể nhìn được gì ngoài đường cong bụng tròn xoe.
"Bảo bối, anh động nhé..."
"Cho em..." Tiêu Chiến nấc lên, quấn lấy cổ hắn mà rên rỉ. Hắn như bị móng vuốt mèo cào vào trong lòng, vội vàng bắt đầu di chuyển, từng lần đâm mạnh bạo vào điểm khoái cảm của Tiêu Chiến khiến anh nức nở:"A~~~ đúng, chỗ ấy ~~~~"
Hắn vừa di chuyển vừa điên cuồng hôn anh ngấu nghiến, một tay không ngừng xoa nắn mông Tiêu Chiến, tinh dịch khi nãy Tiêu Chiến bắn ra nhầy nhụa dính lấy hai người, chảy xuống ướt đám lông mượt phía dưới, tạo thành cảnh vật tràn đầy dục vọng.
Từng nhịp đẩy của Vương Nhất Bác như đâm vào sâu nhất trong anh, chạm vào điểm khoái cảm của anh, hắn không ngừng nhấp nhô lên xuống, vùng eo cứng rắn hữu lực dẻo dai, nơi ấy va chạm với nhau tạo thành âm thanh đầy khoái cảm xen lẫn tiếng rên rỉ nức nở của Tiêu Chiến tràn trong căn phòng tổng thống.
Cho tới khi Tiêu Chiến tưởng như ngất đi, cuối cùng anh cũng cảm thấy luồng ấm nóng quen thuộc tràn đầy hậu huyệt anh, chảy ướt nơi hai người đang quấn lấy nhau. Vương Nhất Bác giật giật thêm mấy cái, cuối cùng chậm rãi ngừng lại, vuốt côn thịt nhỏ xinh của Tiêu Chiến đang lần nữa bắn ra.
Anh nằm ngửa trên giường, bụng bầu tròn xoe trĩu xuống gần 🇨ôи ŧᏂịŧ đã xìu xuống, hai chân mở ra lộ ra hậu huyệt đang không ngừng chảy ra tϊиᏂ ɖϊ🇨h͙ màu trắng. Vương Nhất Bác nằm xuống bên cạnh, vuốt đi những sợi tóc đi lạc trên trán anh, yêu thương mà hôn xuống. Từng nụ hôn không còn mang theo tìиᏂ ɖu͙🇨 rơi xuống, yêu thương và cưng chiều.
Tiêu Chiến xoay người ôm hắn, dụi vào lồng ngực hắn như mèo nhỏ làm nũng.
"Chủ nhân hài lòng là được rồi." Anh cười, hơi thở nóng bỏng phả lên ngực hắn.
"Ừm, đem mèo nhỏ tặng cho chủ nhân, còn đính kèm mèo con nữa thì sao có thể từ chối được." Vương Nhất Bác cọ cọ mặt lên mặt anh, cơ bụng hắn áp sát bụng bầu của anh, cảm nhận đứa nhỏ đang không ngừng xao động.
Hai người im lặng bên nhau, nghe nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, thỉnh thoảng trao nhau những nụ hôn sâu. Một lúc sau, Tiêu Chiến như cảm nhận được gì đó, nhíu mày nhìn hắn:"Anh....lại nữa sao?"
Vương Nhất Bác nhún vai, đêm nay là sinh nhật hắn mà. Một dêm dài đầy lãng mạn.
___Còn___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com