Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15 - Về Nhà

Nhìn từ trên cao qua khung cửa kính của khách sạn có thể thấy được bầu không khí sôi động của Thượng Hải dù bây giờ đã hơn 10h đêm. Từ xa là ánh đèn quảng cáo vẫn lấp lánh sáng rực hoà cùng ánh đèn của dòng xe vẫn chạy nhanh trên đường, còn nhìn gần dưới chân khách sạn đây đang lác đác mấy đôi tình nhân vừa nói chuyện vừa nắm tay nhau rảo bước, họ cười hiện rõ trong mắt nhau là sự hạnh phúc .... Hình như rất lâu rồi cả anh và cậu đều không làm mấy việc đơn giản vầy.

Lòng anh bây giờ đã hơn ngàn cân trĩu xuống. Nói thật lòng thì Tiêu Chiến luôn sợ mất đi Vương Nhất Bác, có thể mọi người nhìn vào sẽ thấy hành động cùng lời nói của anh chẳng ăn nhập gì nhưng đó là sự thật. Ngay từ giây phút biết Vương Nhất Bác là doanh nhân Tiêu Chiến đã lo hai người không hợp tính cách, sở thích mà từ chối lời thích từ cậu, khi nhận lời yêu rồi Tiêu Chiến lại lo bản thân không xứng đứng bên cạnh cậu rồi tới hôn nhân anh lại lo một ngày nào đó Vương Nhất Bác sẽ rời bỏ mình. Nói như kinh tế học là giống vòng tròn xoắn ốc của nền kinh tế từ hình thành phát triển tới vinh quang và cuối cùng là suy thoái, thì tình yêu cũng vậy. Tiêu Chiến không sợ tình yêu cậu dành cho anh là giả dối nhưng chung quy vẫn là con người vẫn có những lúc phải lo sợ, càng thêm nữa cuộc sống có nhiều thứ dục vọng lắm. Vương Nhất Bác là doanh nhân lại là doanh nhân thành đạt, tiền tài địa vị có đủ, hơn nữa bạn đời của anh dương quang sáng lạng vẫn là chàng trai tương lai đầy hứa hẹn còn anh năm nay cũng 35 hơn cậu không thừa không thiếu tròn 6 tuổi. Mỗi năm qua đi trong lòng Tiêu Chiến lại cảm thấy bản thân chững lại tới ngày nào đó đành phải dừng lại chẳng thể cùng cậu mà sánh vai, nhưng sợ thì cũng làm sao được? Cũng chẳng giúp ích được gì càng không thể trói buộc cậu vào tình yêu của mình nên Tiêu Chiến chỉ có thể cố gắng từng ngày để làm tốt công việc hiện tại để rồi một ngày những người xung quanh biết được người bạn đời của Vương Nhất Bác là ai sẽ không nói cậu này kia mà làm cậu đau lòng. Rồi anh cũng phải nhanh hoàn thành mục tiêu công việc vì thời gian chẳng chờ đợi ai và cậu cũng vậy, sớm nên hoàn thành mọi thứ mà ở hảo hảo ở cạnh chăm sóc yêu thương nuông chuộng cậu.

Vương Nhất Bác mãi luôn là ánh hào quang Tiêu Chiến trân quý trong tim dùng hết sức lực mà bảo vệ.

Vương Nhất Bác bên kia tại Bắc Kinh tâm trạng thực sự tệ sau mấy lời vừa nói với anh. Cũng chẳng biết bản thân tự bao giờ lại dễ gắt gỏng với anh như vậy chẳng phải với cậu Tiêu Chiến luôn là ngoại lệ sao. Làm anh đau lòng bản thân mình có vui hơn sao, có giải quyết được vấn đề bấy lâu của hai người sao? Vương Nhất Bác biết mình không vì những câu nói đêm đó hay hành động đi quay xa nhà rồi không thể đưa con đi chích ngừa cùng cậu của Tiêu Chiến mà giận, cậu biết mấy thứ trên chung quy chỉ là biểu hiện của cái nhọt to lớn trong tình yêu hôn nhân của hai người đã dần bị tích tụ lâu ngày chỉ chực chờ có thời cơ sẽ bục ra ngoài.

"Reng...reng..."

Uể oải cầm điện thoại lên, nhìn vào là cuộc gọi từ Trương Bình.

"Mình nghe"

"Gọi giờ này cho cậu có phiền quá không?"

"Không sao cũng chưa ngủ, có chuyện gì à"

"Không có gì chỉ là tớ muốn cám ơn cậu về việc hôm qua...thật ngại quá đáng lẽ nên gọi cậu sớm hơn nhưng sáng có nghe cậu Dương nói muốn gọi cậu nên chờ tầm này"

"Cũng không hẳn là gọi vào tầm này với đừng nói cảm ơn mãi, chúng ta là bạn mà"

"Ừ..."

"..."

"Đường nước...à nếu có gì cần giúp đỡ cứ gọi mình"

"Ừ cám ơn, cậu nghỉ sớm đi"

"Cậu cũng vậy..."

Chiều qua trên đường về Vương Nhất Bác vô tình bắt gặp Trương Bình đang một thân một mình kéo vali vào chập choạng tối ở trên phố, nếu không vì lúc đó phía trước xảy ra tai nạn làm kẹt xe thì cậu cũng không thể nào nhìn ra bên ngoài để bắt gặp cảnh đó. Vội kêu A Dương tấp vào lề, tự mình đi nhanh vào đám đông đuổi theo cô ấy. Gặp hỏi ra mới biết chỗ cô thuê trong mấy tháng này tại Bắc Kinh vì nợ nần nên nhà tạm thời bị ngân hàng thu giữ và cô cũng đang đi tới chỗ thuê mới ở gần đây. Đi cùng cô đến nơi thì trọ cũng được người khác thuê rồi, tạm thời chưa có chỗ ở nên cô đang tính thuê phòng khách sạn ở tạm một đêm rồi tính tiếp nên Vương Nhất Bác bèn ngỏ ý hỏi ban quản lý Khu Chung cư mà Tập đoàn đầu tư, vừa hay có mấy căn đang nhờ ban quản lý đăng tin cho thuê, cậu liền giúp Trương Bình thuê 1 một căn tại đó. Cũng không quá mắc so với mức thu nhập hiện tại của cô nên liền đồng ý. Số điện thoại cũng từ đó mà hai người trao đổi, mấy tháng nay từ khi gặp lại hai người đều là bộ dạng làm việc mà nói chuyện, tuy không nhiều thời gian nhưng cũng đủ để lại trong Vương Nhất Bác hình ảnh một cô gái nhút nhát ngây thơ ngày nào nay đã là người phụ nữ trưởng thành thông minh sắc sảo và có khoảng cách.

Kéo lê tấm thân mệt mỏi thả bụp lên giường rốt cuộc Vương Nhất Bác vẫn muốn ngủ để loại bớt mấy thứ trong đầu đi, vươn tay đổi cái gối của người thương để gối đầu mà ngủ.

Ngày Chủ Nhật thức giấc cứ như thói quen mà bắt đầu với 3 Ba con, cả sáng vẫn cùng Dì Tâm xoay với ba đứa hết dậy lo vệ sinh cho Tiểu Khang xong qua hai tiểu bảo rồi ăn sáng tới uống nước trái cây, uống sữa, cho hai tiểu bảo ngủ giữa giờ, đến trưa lại cho ăn bột rồi thay tã dỗ ngủ trưa. Chiều theo giờ hẹn đến chích ngừa, Vương Nhất Bác một thân thắt đai địu đứa trước đứa sau còn Dì Tâm dắt tay Tiểu Khang tới bệnh viện, cũng nào đơn giản như trong truyện viết là tới chích rồi về, chích đứa này xong lại phải dỗ đứa đó hết hơi vì đau nên con khóc to đòi Ba nựng, xong lại tới đứa tiếp, cũng phải gần hết buổi chiều tối mới về tận nhà. Về lại tiếp tục tắm rửa thay quần áo cho mấy đứa rồi cho con ăn tối uống nước, bản thân thay nhau với Dì Tâm ăn cơm dọn dẹp, nghỉ được một vài phút lại tới 9h cho con uống sữa, hai đứa nhỏ thì thay tã cuối cùng ru ngủ còn Tiểu Khang thì đọc truyện xong cu cậu mới chịu đi ngủ. Vương Nhất Bác thấy bản thân thật anh hùng mà bước qua chông gai, kể thì sẽ phải kể sơ lược chứ mà kể hết chi tiết thì chắc dài hơn bản sớ văn bản trên bàn làm việc của cậu, giả dụ chi tiết 1 đoạn rồi mọi người có thể tưởng tượng nữa nhé, như trong lúc Vương Nhất Bác thay phiên Dì Tâm đi ăn trưa thì nghe Tiểu Khang chạy ra báo "Ba ơi Tiểu Bảo ị rồi, Bà đang dỗ Tiểu An ngủ không làm được" hoặc đang tắm cho Tiểu Khang lúc chiều thì Tiểu An khóc đòi cậu cho ăn hay việc mặc áo thay tã, mát xa chân tay cho con vì thời tiết đang sang đông.... hoặc phải trả lời sao khi Tiểu Khang cứ hỏi sao Papa chưa về rồi đòi gọi điện mà đầu dây không liên lạc được.

Mệt đến thở không nổi vậy mà giờ này còn chưa thấy Tiêu Chiến về! Nếu Tiêu Chiến có ở nhà hoặc về sớm hơn thì... chắc không mệt đến vậy. Trong đầu hiện tại hiện lên câu trách mắng cùng tủi thân khi bắt phải làm ông bố đơn thân trong lời hứa của anh.

"Anh tệ thật chí ít không về buổi sáng theo lời hẹn được thì cũng nên về sớm hơn chứ hả Tiêu Chiến?"

Sớm quen cảnh này mấy năm qua nhưng chung quy trong lòng cậu hiểu rõ chỉ cần Tiêu Chiến hứa một lời Vương Nhất Bác sẽ nguyện mà mong đợi.

Bước vào phòng tắm xả dọc từ trên xuống cho nước dội lên đầu, thật sảng khoái dù có chút lạnh, Vương Nhất Bác tắm xong nằm lại giường, cầm điện thoại lên xem cũng đã 11h35 phút... Tiêu Chiến vẫn chưa về, cả ngày cũng chẳng có một cuộc gọi.

Đang mơ màng thì loáng thoáng nghe được âm thanh "cạch" của cửa phòng vang lên, Vương Nhất Bác cảm nhận tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh trở về, biết vậy nhưng cậu cũng chẳng muốn mở mắt.

Tiêu Chiến đúng ra đã có thể về sớm từ chuyến bay 17h nhưng vì delay thời tiết xấu nên bây giờ mới về được tới nhà, muốn báo một câu nhưng lại sợ cậu thêm phần khó chịu. Cả nhà đã trùm lên một không gian yên tĩnh, để vali ở ngoài phòng khách tránh kéo vào gây tiếng động Tiêu Chiến nhẹ nhàng cởi áo khoác lấy đồ mặc thay vào, làm ít công tác vệ sinh cá nhân mới nằm vào giường. Nhìn vào tấm lưng mà anh muôn phần nhớ nhung suốt 5 ngày qua nhờ vào ít ánh sáng từ ánh đèn ngoài sân sau, Tiêu Chiến nhích người khẽ ôm cậu từ phía sau, chìm đắm vào mùi hương quen thuộc mà thả mình vào giấc ngủ.

Nghe tiếng thở đều sau lưng đã dần ổn định Vương Nhất Bác mới quay người ôm anh vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com