Phần 4 - Là Anh tự trói buộc suy nghĩ của chính mình
Sau cuộc nói chuyện vào tối mấy hôm sau đó giữa anh và cậu, mà cả đêm hai người đều giữ cho mình những suy nghĩ riêng.
Tiêu Chiến chỉ nhớ Vương Nhất Bác đã vô thẳng vấn đề một khó khăn khi ngập ngừng nói câu.
"Chiến Ca... em muốn hai chúng ta có con ruột"
Tất nhiên Tiêu Chiến quá bất ngờ với việc đó, hoá ra vấn đề mà cậu lo nghĩ mấy hôm vừa rồi là việc này. Sau bất ngờ là cảm xúc tức giận nhưng vẫn cố hỏi lại với giọng bình tĩnh nhất.
"Tại sao em lại muốn điều đó"
Vậy mà Vương Nhất Bác cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ nói đó là điều mình mong muốn. Anh biết Vương Nhất Bác là người nói ít làm nhiều và đặc biệt biết cậu thích trẻ con. Nhưng điều cậu muốn là con ruột, tự dưng tim anh đau thắt lại, cảm giác lo sợ bất an nhanh chóng chiếm hết mọi suy nghĩ của anh.
"Nhất Bác em... có con ở ngoài?" Tiêu Chiến chờ đợi câu trả lời của cậu, mấy giây tưởng chừng dài mấy tiếng.
Vương Nhất Bác không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, người bạn đời của cậu, cậu biết chứ tính tình ôn nhu cẩn thẩn lắm lúc đa sầu đa cảm nhiều suy nghĩ, nhưng mà nghĩ nhiều quá lại quay lại làm bản thân tổn thương, anh đúng là con thỏ ngốc mà. Vội vàng đi lại giường, ngồi đối diện và cầm chặt tay anh nói chắc chắn.
"Không có, em không có làm chuyện gì có lỗi với anh với con. Ý em là chúng ta thuê người mang thai hộ"
Cuộc nói chuyện dừng lại sau khi Tiêu Chiến nói muốn suy nghĩ thật kỹ.
Đúng là lòng Tiêu Chiến đang trĩu nặng với những lời Vương Nhất Bác đã nói. Bấy lâu nay tưởng chừng chỉ có bố mẹ anh vẫn luôn muốn có một đứa cháu ruột, trước khi đưa Nhất Bác về nhà chào hỏi, bố mẹ anh luôn miệng nói ước muốn đó, chỉ là sau này hiểu cho hoàn cảnh của con cũng không thấy nhắc lại. Giờ người bạn đời của anh lại nói cậu muốn có một đứa con ruột. Chỉ điều này thôi đã nói lên biết bao tâm tư nỗi lòng giấu kín của cậu trong suốt mấy năm qua. Điều bố mẹ Tiêu muốn phần nào Tiêu Chiến có thể hiểu nhưng Vương Nhất Bác thì Tiêu Chiến cần có thời gian để hiểu thêm về cậu rồi!
Sáng hôm sau đó anh chỉ nhớ Vương Nhất Bác vẫn như mọi ngày, thức dậy trước anh chuẩn bị đồ ăn sáng và gọi Tiểu Khang, cho con đi học. Nhưng lần này sau khi ăn sáng cùng con thì đi làm luôn, cậu biết Tiêu Chiến cần có thời gian suy nghĩ. Còn Tiêu Chiến cũng chẳng buồn ăn sáng, thức dậy, nghỉ một lúc anh đi ra ban công phòng ngủ chọn một chỗ thích hợp nhất ngồi bệt trên nền đá ngắm xuống mấy con cá đang bơi. Nhà này anh thiết kế chủ đạo theo phong cách trung hoa, hồi thảo luận để thiết kế Vương Nhất Bác chỉ tham gia vào hai nơi là phòng ngủ của hai người và phòng khách. Cậu nói phòng ngủ muốn không gian mở cho thoáng rồi còn ghé tai anh nói nhỏ "cũng như thêm phần lãng mạn mỗi đêm" làm anh lúc đó tai đỏ mặt nóng chỉ biết trừng mắt nhìn cậu, đi từ giường ra sẽ có ban công cùng bộ bàn ghế cây cảnh và một hồ cá nhỏ. Tiêu Chiến ngẫm lại suốt bấy năm từ yêu nhau đến thành người nhà của nhau gia đình nhỏ này của anh chỉ có bên nhà anh cùng gia đình chị hai của Vương Nhất Bác biết và chúc phúc. Bố mẹ cậu tuyệt nhiên không biết, thời điểm sau khi được bố mẹ Tiêu chấp nhận, Vương Nhất Bác tâm sự rằng hiện tại cậu không thể nói với bố mẹ mình ở quê chuyện hai người được mong anh hiểu và thông cảm. Anh hiểu chứ, Gia đình Nhất Bác ở quê bố mẹ thực sự đều già, bố Vương lại là người nghiêm khắc cũng là người nặng gánh gia tộc và dòng họ Vương vẫn còn nhiều gia quy theo lối xưa. Những điều này anh biết và hiểu được qua lời kể của Vương Nhất Bác hoặc là qua những thói quen của cậu. Anh nhớ có lần Vương Nhất Bác kể về hồi học lớp 6 lỡ ở lại sau giờ học để đi đá banh cùng đám bạn mà chưa xin phép còn làm mất sách, lúc về bị bố Vương phát hiện liền ăn trận đòn cộng thêm 1 tuần quét dọn từ đường. Rồi nhớ hồi đóng phim cổ trang anh phải học qua thư pháp về cách cầm bút lông, phong thái viết chữ, lúc về có kể cho cậu nghe ai ngờ cậu cũng từng học, Vương Nhất Bác nói cậu là cháu đích tôn sau này nỗi dõi làm trưởng tộc họ Vương, nên những thứ như thư pháp, gia phả, gia quy, lễ giáo đều phải học để duy trì và tiếp tục nó cho đời sau. Vương Nhất Bác còn kể thêm gia tộc họ Vương ở địa phương là gia tộc nổi tiếng đã có lịch sử mấy trăm năm, hồi xưa phong kiến làm quan lại chủ chốt ở các đời sau xã hội mới một lòng đi theo cống hiến cho cách mạng. Bố Vương và những người lớn tuổi luôn nhắc con cháu rằng để các đời trước luôn biết đi theo con đường đúng đắn thì học vấn và giữ gia quy, lễ giáo luôn là điều quan trọng. Đi xa làm ăn trong thời đại mới thế nhưng rằm tháng giêng hàng năm Vương Nhất Bác vẫn về chủ trì lễ bái đầu năm của gia tộc...
Lúc đó anh có có nói với cậu.
"Anh không phải phụ nữ, tình cảm hai người cũng không phải vì chút khó khăn đã dễ bỏ cuộc, tất nhiên được hai bên gia đình chúc phúc ủng hộ luôn là điều hạnh phúc nhất. Cả hai cố gắng lựa thời điểm thích hợp nói chuyện với bố mẹ Vương".
Vậy nên bữa cơm gặp mặt hai bên chỉ gồm gia đình chị hai của Vương Nhất Bác thay mặt trò chuyện cùng bố mẹ Tiêu. Còn người ngoài là fan của anh dĩ nhiên cũng không thể hay chuyện.
Vương Nhất Bác là vì không muốn bố mẹ đau lòng cùng dòng họ thất vọng, anh là vì trách nhiệm làm con người của công chúng. Gia đình nhỏ này của anh luôn phải giữ gìn. Cả hai người đã luôn phải giữ gìn đến khi có Tiểu Khang rồi càng phải hơn, thế mà giờ cậu lại có ý muốn đến tận hai đứa con ruột của hai người.
Chưa nói gì tới việc giữ gìn ở ngoài, riêng việc trong nhà phải giải thích với Tiểu Khang như thế nào khi nó biết ở hiện tại và sau này mình là người duy nhất không phải con họ, rồi chính hai đứa bé - con của mỗi người lớn lên sẽ nghĩ gì trong hoàn cảnh khác xa bạn bè. Cái quan trọng nữa là cậu cứ làm hết nghĩa là con trai trưởng của dòng họ Vương thì chẳng lẽ sau này tới lấy vợ cũng về báo anh một câu "chỉ vì nghĩa vụ" thôi sao. Một đống thứ hỗn độn trong đầu. Anh hiểu và thông cảm được áp lực mà cậu phải chịu nhưng không muốn vì nó mà làm cả hai phải xa cách.
Và điều làm anh buồn nhất là tình cảm của cậu và anh chung quy vẫn chẳng thắng nổi cái gọi là quan niệm xã hội. Cái buồn này không phải do cậu gây ra mà Tiêu Chiến chỉ buồn chung cho những ai giống hai người trong xã hội này.
Cứ vậy anh và cậu đều có nhưng suy nghĩ riêng, điều đó kéo theo không khí gia đình có chút ảm đạm đến tận hai tuần dù mọi sinh hoạt vẫn như cũ....
"Alo con nghe bố, có chuyện gì không ạ" Tới chiều khi Tiêu Chiến đang ở trên gác hoàn thành tiếp bức tranh mà cả tuần nay anh ngồi vẽ thì bố Tiêu gọi tới. Thường khi có tâm trạng buồn hoặc để kỷ niệm dịp gì đặc biệt, anh luôn tìm tới cây cọ để giải bày. Nhưng từ hồi về với Vương Nhất Bác những bức anh vẽ được đều là hình ảnh hạnh phúc của gia đình hay là bức hình hoạ người bạn đời của mình. Và đây là lần đầu tiên anh phải dùng lại nó để giải toả tâm trạng.
Bố Tiêu cất tiếng do dự hỏi:
"Con với Nhất Bác không sao chứ?"
"Là sao ạ?"
"Nó vẫn không nói..." Ông buồn mà tự nói một mình.
"Bố..."
Cắt ngang lời con trai, ông nói chen vào
"Nhất Bác nói với con chuyện muốn có con ruột rồi đúng không" Đầu dây bên kia im lặng lắng nghe, ông lại nói tiếp.
"Chuyện đó là chủ ý của bố, hôm tết hai đứa vêd về bố có nói riêng với nó chuyện muốn con có con riêng... Bố biết bố có ích kỷ nhưng tuổi nay cũng lớn, nhìn từ thời ông nội con qua bố tới con, chỉ có vậy rồi chấm dứt, bố không đành lòng. Con trách bố cũng được, mắng bố cũng được bố mong con hiểu cho"
Im lặng hồi lâu Tiêu Chiến đã đặt cây cọ xuống, cất tiếng.
"Bố... Mẹ biết chủ ý của bố không?" Tiêu Chiến bây giờ thực sự sốc, bố anh vẫn luôn có ý nghĩ này bấy lâu nay sao, lúc đầu anh rất tức giận bố ngay sau đó anh lại cảm thấy trách bản thân nhiều hơn, cực kỳ bất hiếu và vô dụng.
"Không mẹ con không biết điều này.... bố cũng muốn nói hai hôm trước chị Hai của Nhất Bác gọi nói rằng, hôm tết Nhất Bác vì bị bắt đi xem mắt cùng với việc dục kết hôn bao năm qua, ngay tối hôm về đã nói chuyện hai đứa cho bố mẹ bên nhà biết và lại bị ăn một trận đòn thập tử, ông bà thông gia cũng từ mặt nó. Lo lắng cho nó nên chị Hai muốn gọi nói bố khuyên nhủ con động viên, Chị Hai Nhất Bác nói thêm là chị ấy không muốn kể với con vì Nhất Bác bắt chị của nó trước khi mọi chuyện ổn thoả không được nói với con" Thở dài ra một, ông như im lặng chờ đợi con trai mình lên tiếng.
"Con biết rồi bố, con gọi lại bố sau được không ạ!"
Màn hình điện thoại tắt rồi nhưng anh vẫn cầm và nhìn thật lâu. Quả là nhiều thông tin cần tiếp nhận!
------------------------
Phòng ngủ anh anh theo phong cách chủ đạo là trung hoa (Mình chỉ kiếm hình mô tả phong cách dạng vậy thôi)
Dưới là hình giường ngủ và ban công lộ thiên mà anh Bo muốn 😁
-------------------
Dạo này tần suất anh xuất hiện càng nhiều, hôm thất tịch, PLV Anh Chiến up hình anh đẹp ngất ngây. Anh ẩn dật bao lâu tháng 8 này đúng phúc lợi nhiều mà 🥰
À anh tập gym ngày càng phong độ hẳn ra 😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com