Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Anh không về nữa.

Căn nhà nhỏ chìm vào khoảng không vắng lặng. Vương Nhất Bác thiếp đi với cô độc, tỉnh lại với tịch liêu. Hắn không nói không rằng, ngồi ngẩn người trên giường nửa tiếng đồng hồ, cả con mèo nhỏ cũng đã nhảy lên kêu mấy chập, hắn vẫn không phản ứng.

Ánh nắng bên ngoài theo cửa sổ hắt vào, mấy chiếc chim hót lanh lảnh vọng theo. Cả căn nhà sau lúc ấy như nhà hoang, không tiếng động. Vương Nhất Bác đờ người xong, xuống giường thay quần áo, ngay lập tức dứt khoát rời khỏi nhà, bỏ lại mấy tiếng meo meo ở phía sau.

Vương Nhất Bác từ hôm đó liền triệt để như kẻ điên không muốn sống.

Nếu như mấy tuần trước hắn chỉ dùng lời mà đi khiêu khích kẻ khác, thì lần này hắn trực tiếp lao vào đánh người không màng mặt mũi.

Từ ngày hắn tỉnh lại trong cô độc trên chiếc giường lạnh lần thứ hai kia, Vương Nhất Bác đã lâu không về lại nơi ấy, mà hình như mỗi lần về đều là bản thân chỉ vừa bước vào cửa đã suy sụp ngã xuống.

Con mèo nhỏ nằm cuộn mình trong tổ chăn, hai mắt to tròn đáng thương nhìn thiếu niên ngồi bệch trên đất, nhìn hắn cực kì thống khổ mà gào khóc như thú nhỏ bị bỏ rơi, nhưng tiếng khóc như hoà làm một với không gian tĩnh mịch đến nhẹt thở. Con mèo nhỏ nhìn không hiểu, nó chỉ biết rất lâu rồi căn nhà này không mở đèn vào ban đêm, rất lâu rồi vị chủ nhân đã ôm nó về hoàn toàn không vuốt lông nó nữa, rất lâu rồi nó hoặc là người đang nghẹn ngào kia chưa ăn được bữa cơm canh nóng hổi.

Mọi thứ vì một sự cất bước ra đi của anh mà hoá thành bão bùng.

Vương Nhất Bác dạo này rất hay nổi nóng, tâm tình thất thường phi lý, mọi thứ theo thời gian cô đọng lại làm ai cũng ưa không nổi. Hắn lại đối với bản thân càng thêm khắc nghiệt, như chính hắn mới là kẻ mà Vương Nhất Bác căm thù nhất. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra với cậu thiếu gia kiêu căng một thời này, cả những người xưng quanh hắn cũng mờ tịt.

Nhất Hạo có một lần phát hiện Vương Nhất Bác giữa đêm hôm mưa tầm tã lại giở chứng xách xe mô tô ra đường đua Tân Kỳ, lần này anh ta nổi điên đuổi theo, nhưng đến nơi thì mọi lửa giận tức khắc bị nước mưa và khung cảnh dưới đường dập tức, khiến anh ta triệt để ngơ ngác.

Vương Nhất Bác điều khiển chiếc mô tô lái như điên chạy hết quãng đường, giữa cơn mưa lạnh thấu xương mà cứ lặp đi lặp lại duy nhất một trình tự, rồi đột ngột bước xuống mặc cái xe ngã chỏng chơ, một thân một mình co ro trên nền cỏ.

Vương Nhất Bác bất động, tóc đều dính hết lên mặt, chóp mũi đỏ ửng lạnh cóng, cả gương mặt dần dần tái đi, nhưng vẫn cứng đầu bất động. Hắn nằm ngửa ra nền cỏ, ngước đầu để nước mưa nặng trĩu rơi đều đều lên mặt mình, và tỏ vẻ phớt lờ cái giá lạnh bủa vây.

Hắn đột ngột thấy đầu óc mình trống rỗng, một khoảng đen mịt mờ vô hạn hiện hữu, hắn không nhớ được gì, không nghĩ được gì, như chiếc ti vi cũ bất chợt bị nhiễu sóng. Hắn cảm nhận cơ thể cứ lâng lâng vô định, mọi cảm xúc tiêu cực và mọi xúc giác mỏi mệt đều thay nhau trút ra, hoà cùng mưa thổi cùng gió.

Nhất Hạo thấy Vương Nhất Bác không có dấu hiệu ngồi dậy, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy xuống, miệng la oai oái.

"Mẹ nó Vương Nhất Bác, em điên rồi à?!" Anh ta không hề sợ hãi đánh mạnh vào chân hắn, điên tiết mắng chửi. "Trời mưa như thế còn không về nhà, muốn chết hả?!"

Vương Nhất Bác thờ thẫn nhìn sắc trời đen mịt mùng, hồi lâu mới đưa mắt sang anh ta, thốt lên một câu. "Em không biết."

Nhất Hạo thật sự ám ảnh cái nhìn ấy của hắn, đủ loại sắc thái anh ta không tưởng tượng được, anh ta rùng mình một cái, không rõ vì nó hay vì lạnh. "Không biết cái gì, còn có ý định tìm chết sao?"

"Nếu em chết mà đứa nhỏ kia được sống, không lỗ đâu." Vương Nhất Bác lại nhìn trời, cười như thằng dở hơi, nhưng ánh mắt vẫn cứ mông lung vô thần. "Nhưng thế lại không được, anh ấy, còn anh ấy nữa..."

Thời điểm ấy Nhất Hạo hay bất kì ai cũng đều không biết đến mối quan hệ của Vương Nhất Bác với một người đàn ông, anh ta cứ cho là hắn dầm mưa đến sốt hồ đồ rồi, cho dù không có cũng là sắp điên, nói loạn xạ không rõ ràng.

Vương Nhất Bác cũng không tỏ tường rốt cuộc bản thân tại thời điểm này làm sao, hắn chỉ cảm thấy rất đau đớn, hệt như hạt mưa đã biến thành đao gươm, ra sức lao xuống người hắn. Hắn còn thấy khó thở, còn rất muốn khóc, nhưng dường như tất cả nước mắt đều đã trút xong vào những ngày về nhà, hiện giờ không còn lại gì trừ mảnh đất khô cằn.

Con người ta sinh ra đã có một bạn đồng hành, luôn có thể cứu họ khỏi đường tử tai ương - Trực giác. Vương Nhất Bác cũng có. Cái trực giác của hắn rất hay ho, ngày hắn cường bạo anh sau ấy, trực giác nói cho hắn biết anh sẽ về, vì thế hắn đã cược, hắn đã sợ, hắn đã lau dọn nhà cửa, hắn đã ép hạ cái tôi, hắn đã chăm nom mèo nhỏ,... Đều là vì mở rộng cửa chờ đợi anh.

Nhưng lần này từ đám mây đến gió lạnh, đều thẳng thắn hét thẳng vào màng nhĩ hắn một câu - Anh không về nữa...

Vương Nhất Bác đột ngột bị khuyết một mảnh, trở thành kẻ ngơ ngơ khờ khờ, hắn không lau nhà, không ăn đàng hoàng, không chăm mèo nhỏ, không cược, không sợ... Bởi không còn hi vọng nào cho điều Vương Nhất Bác hắn mong chờ.

Dưới cơn mưa hôm ấy, hắn miên man nhớ về khoảng khác cùng anh nắm tay vui vẻ chịu ướt, trong cuộc đời Vương Nhất Bác hắn có hai cơn mưa không bao giờ tạnh, một là cùng anh cười, hai là vắng anh đau.

..........

Lạc Dương bắt đầu có xu hướng tiêu cực đối với Vương Nhất Bác, hàng loạt người bắt đầu quay lưng tạo phản, không còn cái bộ dáng khép nép e dè tên Nhất Chiến tháng trước chúng từng sợ.

Nhất Hạo nói đi nói lại về việc tính cách và cách xử sự của Vương Nhất Bác, hắn như cũ không đổi, sáng nhốt mình trong phòng, tối vào bar say khướt. Ngày qua ngày, rất lâu, hơn nửa năm trời với trình tự ấy, Vương Nhất Bác triệt để thành đồng hoang hiu quạnh.

Con mèo nhỏ chết rồi. Chết giữa trưa nắng nóng, Vương Nhất Bác tìm thấy nó nằm chỏng chơ cạnh chân giường, co quắp không động đậy, không kêu meo. Ngay chi trước của nó đặt lên một mảnh giấy nhàu nát, ghi mấy chữ nguệch ngoạc trong tình trạng không ổn định.

Chân thật tình cảm.

Vương Nhất Bác đã sững sờ rất lâu trước cái xác mèo ấy, hắn nhận ra mảnh giấy nó giữ dưới chân. Là hắn trong tình trạng say khướt không tỉnh táo mà viết ra, rồi nhét dưới giường, như muốn chôn đi một cái gì đó không có hình dạng.

Vương Nhất Bác chôn xác mèo ở một mảnh đất trống vắng lặng, rồi cầm mảnh giấy đốt đi.

Thay vì tồn tại dưới dạng hiện hữu, thì nên hoà quyện với gió với khí, ít nhất còn mãi mãi không rời, như tình yêu của hắn và anh.

.........

Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân rã rời, tứ chi bị đánh bầm giập đến nhấc lên không nổi, trên mặt cứ liên tục chảy xuống chất lỏng màu sẫm, hai mí mắt khó khăn mở ra. Bị đánh bị bắn bị đá bị đập, hắn cười giễu, mẹ nó một mình trong ba ngày bị ăn trọn toàn bộ.

Vương Nhất Bác đang trốn trong một cái nhà kho cũ kĩ xập xệ, mang hi vọng trốn thoát buồn cười. Cái áo khoác hắn mặc rách tươm, nhuốm đầy máu tanh, một chân có dấu hiệu nặng trĩu đau đến điên người.

Hắn nghe xa xa có tiếng động cơ xe, từng chiếc từng chiếc phanh gấp ở một nơi không xa, 'Kít!' liên hồi, hàng loạt tiếng bước chân, hành loạt tiếng mắng chửi, dồn dập như hành quân đang hướng về đây, chuẩn bị bắt con báo đã kiệt quệ chờ chết.

Vương Nhất Bác lướt mắt nhìn toàn bộ nhà kho, bật cười đến đau ngực, đây là đãi ngộ cuối cùng cho hắn sao?

"Mẹ nó thằng chó! Mày trốn cái shit gì, không phải ngày trước mạnh mồm lắm sao?!"

"Bước vào đây còn muốn làm phản, Lạc Dương chỗ này không phải thánh mẫu mà chứa chấp cái loại như mày!"

"Kiêu căng ngạo mạn cmn! Còn dám đè đầu cưỡi cổ bọn tao lâu như vậy!"

Vương Nhất Bác nằm dài trên nền đất, lắng nghe hết thảy, nhưng không làm gì được.

Bịch!

Trong tâm thái định liều mạng lao ra cắn chết bọn chúng, hắn lại nghe tiếng ẩu đả ngay bên ngoài.

"Cái đếch gì thế, má nó!!"

Vang mấy hồi tiếng súng, lại thêm âm thanh hỗn loạn đến đinh tai. Vương Nhất Bác ngẩn người, Nhất Hạo làm sao mà biết, hắn không quen bất kì ai biết dùng súng với kĩ thuật này.

Bên ngoài, Vương Nhất Bác đoán chừng một đám người ban nãy còn hò hét muốn thiêu sống hắn, lúc này đã thành bãi thịt trên đất. Hắn cười sung sướng, đau đến nhoà mắt, vết thương chồng vết thương làm đầu óc hắn bắt đầu mông lung.

Hắn không biết là ai, lại có khả năng và dũng cảm đối đầu với cả một đám người Lạc Dương kia. Hắn cũng không rõ bản thân thế nào lại thành ra cái dạng này. Hắn không rõ lý do gì bản thân lại bị truy sát như vậy. Hắn không rõ nếu trốn thoát được thì sẽ đi đâu.

Hắn chỉ biết, đối nghịch với đám người căm hận hắn, có một thân ảnh đi cứu hắn, mà hắn lại không nhớ ra người.

Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy cánh cửa được người ta mở ra, theo sau người là một bác sĩ, đến cứu hắn.

Cảm ơn.

Vương Nhất Bác ngất đi trong tình trạng sống dở chết dở.

...oOo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com