Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 116: Tiêu Chiến và đứa bé.

Uông Trác Thành năm năm trước chỉ là tên công tử có tiếng không có hình, giỏi mỗi cái danh chứ không ai công nhận, năm đó ẩn nhẫn sống sót, rồi lại có cơ duyên gặp gỡ được Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trong khoảng thời gian ấy, từ trên xuống dưới đều y hệt Uông Trác Thành. Chắc là vì anh chỉ mang cái danh con cháu nhà họ Tiêu nhưng không ai đặt anh vào mắt, đó là điểm chung duy nhất giữa cả hai. Tiêu Chiến nhỏ hơn Uông Trác Thành mấy tuổi, năm năm trước lại còn nhỏ con hơn, thằng nhóc chỉ có cái mặt đơ còn không có ai đi theo, một thân một mình đến Lạc Dương, Uông Trác Thành là người cho anh ở nhờ.

Ấn tượng của Uông Trác Thành về Tiêu Chiến chính là, miễn cưỡng dễ sống chung. Thằng nhóc mặt mũi không khác gì tiểu bạch kiểm, đẹp ơi là đẹp, đẹp đến không tưởng, lại như kẻ câm, còn có cái bệnh sạch sẽ đến muốn đánh. Uông Trác Thành hào môn không đến, ăn xin chưa hẳn, ngày đầu rất chướng mắt cái tính này, nên bày trò phá anh, hòng muốn tống khứ cái bệnh chết tiệt kia đi. Tiêu Chiến bị lăn lộn đến thảm không nỡ nhìn, dần dà cũng bớt được cái bệnh sạch sẽ kì khôi.

Uông Trác Thành còn biết thằng nhóc này thích ứng rất nhanh, rất chịu chơi. Đưa Tiêu Chiến đến bar hai lần, đến lần thứ ba còn phải tự mình đến lôi cổ anh về. Ấy thế mà gã khá bất ngờ với thành tích của anh ở trường, mẹ kiếp thằng nhóc ấy làm sao có thể vừa chơi thâu đêm vừa học hết sáng? Uông Trác Thành tỏ vẻ gã mà hiểu thì bản thân không đến nước trượt tốt nghiệp.

Mọi chuyện xảy ra cho dù đã lường trước hay không, Uông Trác Thành đều phải tìm cách uốn nắn nó cho đúng với đường lối mà gã đặt ra.

Trừ chuyện Tiêu Chiến lại trở về Lạc Dương lần nữa.

Sáng hôm qua vừa nghe tin đã tức tối mua vé bay về, chỉ để đập đầu thằng nhóc ngu ngốc kia mà mắng hai câu.

"Cmn thằng nhóc nhà cậu lại chạy về đây làm gì hả?! Thích bị ngược sao?!"

Uông Trác Thành trực tiếp xem nhẹ người đàn ông bên cạnh Tiêu Chiến, hướng anh cực kì tức giận. Tiêu Chiến có chút không quen, im lặng chưa đáp lại. Trái ngược là Vương Nhất Bác phản ứng nhanh, đưa tay ra cười bảo.

"Anh là ông chủ Uông? Tôi tên Vương Nhất Bác."

Gã hơi nhướng mày, lúc bấy giờ mới có tâm tư đi đánh giá hắn, cũng đồng ý bắt tay. "Cậu là?"

Tiêu Chiến chưa kịp nói, Vương Nhất Bác đã đáp thay. "Là chồng của anh ấy."

Uông Trác Thành: "..."

"Tiêu Chiến, tôi hoài nghi cậu có phải hay không mắt mù rồi." Gã vẻ mặt vặn vẹo, "Sao lúc nào cũng tìm những kẻ nhìn mặt là thấy hai chữ kẻ xấu rành rành thế kia?" Có máu M à?

Vương Nhất Bác nhạy bén biết được, gã này quả thật là biết chút chuyện khi anh ở Lạc Dương. Uông Trác Thành phất tay bảo cả hai ngồi xuống ghế. Tiêu Chiến không nhiều lời, trực tiếp vào vấn đề.

"Ông chủ Uông, năm năm trước có phải tôi rất thân với anh?"

Uông Trác Thành ngoại hình không quá ấn tượng, tổng thể cũng là dễ nhìn, chỉ có điều gương mặt cứ cau có làm ai cũng e dè. Ngay trên chân mày bên trái có vết sẹo nhỏ khoảng hơn 4cm. Gã hơi ngoài ý muốn khi nghe câu hỏi của anh.

"Này, quên thật đấy à? Lúc trước toàn cái xưng hô Tiểu Uông không biết lớn nhỏ." Uông Trác Thành nói, "Ừ phải, năm năm trước đích thực tôi với cậu có quen nhau, là tôi cho cậu ở nhờ căn nhà này."

"Thế bảo an sao lại không nhớ mặt anh ấy?" Vương Nhất Bác ngồi cạnh Tiêu Chiến.

"Tôi không có thói quen giữ bảo an quá hai năm, đều đã đổi đi hết rồi." Gã uống ngụm nước,
"Thế cậu về đây làm gì, còn muốn hỏi gì ở tôi?"

Tiêu Chiến trả lời: "Chuyện của năm năm trước."

Uông Trác Thành hơi ngừng lại, ánh mắt liếc sang Tiêu Chiến, rồi gật đầu. "Muốn nghe thì tôi kể, nhưng kể riêng với cậu ta." Tay gã chỉ vào Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác: "?"

"Lý do?"

"Quên thì quên nhưng cái tánh nói trống không  thì vẫn còn." Uông Trác Thành hừ mũi, "Lý do cái gì? Không phải đó là chồng cậu à, không phải vấn đề hai người đến đây hắn là người khởi trò à?"

Tiêu Chiến hơi ngoài ý muốn, còn Vương Nhất Bác lại bật cười. Ông chủ Uông này sao lại thấu lòng người thế?

Thế là một mình Tiêu Chiến ngồi bên ngoài, Uông Trác Thành dẫn Vương Nhất Bác vào căn phòng thông qua bên cạnh. Hắn nhìn quanh quất, chắc chắn không có phục kích mới an tâm ngồi xuống đối diện gã.

"Cậu là thằng oắt năm đó à?"

Uông Trác Thành không lằng nhằng, trực tiếp nâng cằm hỏi thẳng.

Vương Nhất Bác gật đầu, "Là tôi."

Đột ngột theo phản xạ né qua một bên, quay đầu mình vừa vặn ăn một đấm lên gò má.

Uông Trác Thành đánh một cú thì thôi, bình tĩnh ngồi lại ghế, nhưng ánh mắt đã khác với ban nãy, gã bắt đầu có ác ý với hắn.

Hắn xoa xoa bên má, thầm tự hỏi làm rể nhà họ Tiêu cũng quá khó khăn đi, toàn bị đánh thôi.

"Vậy, muốn hỏi cái gì?" Gã họ Uông cáu gắt hỏi.

"Thời điểm anh ấy có đứa nhỏ, tất tần tật."

Uông Trác Thành khịt mũi nhìn Vương Nhất Bác, ngã lưng ra ghế bắt đầu nói.

"Thằng nhóc ấy cứng đầu muốn chết, nếu không phải ngẫu nhiên thấy nó vừa nôn vừa khóc, tôi biết chắc là nó định giấu tịt đứa nhỏ đi."

Uông Trác Thành cho Tiêu Chiến ở nhờ, nói thật một phần là nể mặt Chu Tán Cẩm anh của Tiêu Chiến, nhưng mà thấy đứa nhóc ấy thành ra thế này cũng lập tức rối lên.

"Hỏi bao nhiêu lần cũng đều câm như hến, tôi gọi bác sĩ đến khám cho nó, mới biết chỉ vừa mấy tuần. Tôi hỏi nó của thằng chó nào, nó lảng tránh bảo chết rồi. Mẹ kiếp, đùa ai vậy."

Vương Nhất Bác hạ tầm mắt, hắn biết lúc ấy Tiêu Chiến đã triệt để thất vọng với hắn, anh bạn nhỏ của anh đã chết từ lúc hắn bảo anh bỏ đứa bé đi...

"Thằng nhóc ấy lúc trước rất khó chịu với vấn đề ăn uống ngủ nghỉ, mang thai một cái thì tính tình ấy liền lũy thừa lên. Ăn cái này nôn cái kia, ngủ không được gối quá cứng, chăn quá mỏng, nệm quá thối. Lúc nó ngủ không được ồn ào, lúc nó thức không được náo nhiệt. Cả căn nhà đều bị nó đẩy thành câm hết, nhìn rất buồn cười."

"Còn nó..." Uông Trác Thành bỗng thở dài, "Mặt mũi đẹp như thế, một thoáng như muốn thành cái xác, ủ rũ, tan thương, bi phẫn. Tiêu Chiến bắt đầu ít tham gia lớp học, có khi bỏ luôn một tuần, nếu không phải lúc trước hiệu trưởng xem trọng nó, tôi xem làm sao mà tốt nghiệp."

"Tôi chướng mắt cực kì cái dáng vẻ thiếu sức sống ấy. Một hôm tôi ngồi lại, nói thẳng với nó..."

"Cậu không muốn giữ đứa bé thì đi bỏ đi, chứ bản thân tâm trạng đã tiêu cực lại ăn uống đếch ra gì, còn muốn sinh ra nó hả?"

"Không phải cậu kể ông nội cậu ở Trùng Khánh đều bị người ta nhìn chằm chằm sao. Bây giờ cậu về đấy với tình trạng này, cậu có tưởng tượng được nhà cậu sẽ ra sao không?"

Gã cười một tiếng, "Tiêu Chiến nghe xong liền hất đổ cái bàn, vào phòng đóng sầm cửa. Tôi cho là lại giận dữ với tôi, ai ngờ tối đấy nó mở cửa phòng đi ra, hỏi tôi một câu, nhưng tôi không quen bác sĩ nào cả..."

Vương Nhất Bác nén cảm giác ẩn ẩn đau dưới ngực, yên lặng lắng nghe.

"Tôi giới thiệu cho nó một phòng khám tư nhân, rất tốt. Sau đó, lại nghe vị bác sĩ kia gọi, nói là Tiêu Chiến không muốn tiến hành, vừa đến mình đã rời đi rồi. Lúc đấy tôi vò đầu bức tóc, thầm tự hỏi tâm tư thằng nhóc này rốt cuộc là làm sao. Nhưng mà về nhà thấy ngay cảnh tượng Tiêu Chiến trốn trong tủ quần áo, tôi đã hiểu rồi."

"Trốn, trong tủ quần áo...?" 

Vương Nhất Bác không biết vẻ mặt mình lúc nghe câu ấy như thế nào, chỉ cảm thấy sắp có thứ khiến hắn đau lòng...

Uông Trác Thành nhìn vẻ mặt hắn, gã tỏ vẻ đột nhiên muốn cười, nhưng vẫn không kéo được khoé môi.

"Thằng nhóc ấy, lần đó chính là lần duy nhất tôi thấy nó yếu đuối đến mức ấy. Trốn tịt trong tủ quần áo, không nói tiếng nào. Lúc tôi tìm được nó, thấy nó thằng nhóc chỉ vừa hơn hai mươi ấy đang ôm bụng mình, nghiêng đầu qua một bên giấu mặt đi, nhưng tôi biết, chỉ cần tôi nói thêm một câu bảo cậu ta bỏ đứa bé, cậu ta thể nào cũng sẽ sống chết với tôi."

Uông Trác Thành không rõ nhớ đến cái gì, vùi mặt vào lòng bàn tay. "Haizz, cái hình ảnh đó cứ khiến người ta khác nhói lòng."

"Được, được, không phá thì thôi."

Gã nhớ bản thân khi ấy đã thầm thì, "Uông Trác Thành tôi không nuôi nổi một đứa bé sao."

Vương Nhất Bác không phản ứng, cứ cúi đầu nhìn tay mình, mặc dù tay không có gì, nhưng hắn cũng không biết bản thân nên đặt tầm mắt vào đâu. Hắn cảm thấy chính mình như một tên khốn, chàng trai ấy, đứa bé ấy...

"Này, Vương Nhất Bác." Uông Trác Thành đột nhiên gọi hắn, "Tiêu Chiến cậu ta rất buồn cười, rõ ràng là muốn đi lừa người ta, cuối cùng, lại tự mình hại mình, luỵ đến nát lòng."

Vương Nhất Bác ngẩn người, rồi minh bạch.

Hoá ra từ đầu, hắn đến với anh chính vì yêu thích thật lòng, còn anh lại chỉ vì chơi đùa cho vui sao? Nhưng cuối cùng vẫn là, cả hai người bọn họ đều dấn thân quá sâu không thể thoát được, không thể tách ra?

Vậy, kiếp trước...

Hắn đột nhiên muốn cười.

Rõ ràng đến với nhau hạnh phúc như vậy, kiếp trước hà cớ gì lại bi kịch đến thế?

"Tiêu Chiến của em có hạnh phúc không?"

Anh ấy rất hạnh phúc, nhưng còn anh thì không.

Vương Nhất Bác đã minh bạch, rốt cuộc vì cái gì kiếp trước Tiêu Chiến một mực phải cùng hắn một chỗ, mặc hắn phản kháng thế nào cũng đều không bỏ cuộc.

"Dựa vào đâu mà em cho rằng cơ thể này là của em, muốn nhảy liền nhảy, muốn chết liền chết?"

Vương Nhất Bác hít một hơi, tự trấn an bản thân gần như sắp phát rồ.

"Vậy đứa nhỏ?" Hắn không hiểu hắn nóng ruột cái gì, "Đứa nhỏ đâu, không phải anh ấy không bỏ sao? Sao lại..."

Nếu là Vương Tiêu Toả, nếu Vương Tiêu Toả là con hắn...

Uông Trác Thành nhấp một ngụm nước, rồi đứng dậy trước sự kinh ngạc của Vương Nhất Bác, gã cúi mình, bộ dạng khác hẳn sự hung dữ ban nãy.

"Xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com