Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 122: Dương đông kích đông nam.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về nhà, kéo thêm Quách Thừa và Nhất Hạo đang lặng thinh vào phòng đọc sách.

Hắn muốn mở một cuộc họp.

"Vụ việc lần này thật sự nghiêm trọng đấy, không như Tần Mãn lần trước đâu." Tiêu Chiến cầm tệp giấy vỗ lên đầu Quách Thừa đang mặt thối như than.

Hắn ta ôm đầu lẩm bẩm, vẫn là chấp nhận thảo luận cùng. Vương Nhất Bác nhìn sang Nhất Hạo tuy sắc mặt chưa hoà hoãn được vẫn nghiêm túc lắng nghe, lên tiếng.

"Trước tiên, vụ việc bắt cóc Toả nhi có thể coi là mở đầu châm ngòi cho chiến tranh. Lúc trước tôi và Chiến ca suy đoán, Mã Lệ Thuý ở Trùng Khánh điều tra hành tung của đứa nhỏ, lên kế hoạch, và Wang sẽ là người đứng ra chủ trì thực hiện cho bà ta ở Lạc Dương."

"Đúng, đúng. Tôi lúc ấy cũng cho là như vậy." Quách Thừa nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư, "Nhưng mà đến đợt xông vào nhà hắn ta thì tôi mới phát hiện không đúng lắm. Đám người bên hắn tuy là hơn bên ta về kĩ năng, nhưng mà vẫn cảm thấy họ quả thật là tuỳ cơ ứng biến."

"Cậu nói xem có phải rất lạ không?" Hắn ta hết nhìn Vương Nhất Bác rồi nhìn đến Tiêu Chiến, "Bọn họ là người bày ra trò này, thế mà bên phía Wang lại kinh ngạc khi thấy phe ta xông vào, cái này là không chuẩn bị trước thì còn là gì nữa?"

Bên phe của Wang nếu lần đấy thực sự biết trước Vương Nhất Bác mấy ngày qua lục tìm tung tích hắn ta, thì sẽ đoán được chắc chắn có trận giao tranh, sẽ chuẩn bị người, chuẩn bị đường lui.

Nhưng ngày hôm đấy, rõ rành rành đều là kinh ngạc không biết gì, nói quá lắm thì thậm chí là hoảng lên. Wang còn phải hợp tác cùng Vương Nhất Bác diễn một màn bị gông cổ lên đồn để che mắt cảnh sát, thế này là dáng vẻ của người nắm toàn cuộc à?

"Còn bà Mã phu nhân kia nữa, đúng là có tiếng mà không có miếng. Tôi toàn nghe người cứ đến báo là bà Mã thế này, bà Mã thế nọ, một cái hoa tai Quách thiếu đây còn chưa thấy, bà ta chơi trò Boss giấu mặt à?"

Nhất Hạo bấy giờ mới lên tiếng.

"Còn cái thằng Vương Trạch gì đấy anh họ của em, gan nhỏ như thỏ đế, còn chưa hù doạ được mấy câu đã mở mồm rộng bằng bán kính Lầu Năm Góc. Bà Mã kia thực sự lòng cao cả đến thế sao, ăn thiệt mà sống à?"

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý với Quách Thừa và Nhất Hạo. Nếu như nói Wang hợp tác với Mã Lệ Thuý cho phi vụ lần này, vậy toàn là hắn ta ôm cục đất mà cạp.

Tiêu Chiến mới nói tiếp.

"Vậy nên mới phải tạm thời rẽ qua một hướng khác. Wang là người thực hiện vụ bắt cóc, nhưng cũng chỉ đến đấy."

Quách Thừa nghe xong hơi xoa xoa trán, ra hiệu anh dừng một chút.

"Ý cậu là, Wang giống...tấm bình phong? Cái kiểu dương đông kích tây ấy hở?"

Vương Nhất Bác đặt ly nước xuống, xua xua tay, "Không, không, trường hợp này phải là dương đông kích đông nam cơ."

Quách Thừa: "..."

Nhất Hạo: "..."

Giải thích đi, làm ơn.

"Wang có hiềm khích với Nhất Bác, cái này hắn ta có một phần lợi ích. Đối tượng gây sự lần này, Mã Lệ Thuý, Wang, và thêm một người nữa."

Tiêu Chiến vừa nói vừa mở laptop, quay ngang lại qua hai người đối diện nhìn. Bức ảnh chính là thứ Vương Nhất Bác chụp ở quán cơm của lão béo.

"Khúc Vỹ có niên đại ở đất Lạc Dương rất lâu, hai mươi lăm năm cắm rễ dựng danh. Lão trong suốt hai mươi lăm năm ấy đã chuyển giao và buôn bán súng đạn, thuốc nổ, áo chống đạn, thiết bị kỹ thuật quân sự, còn có cả những món đồ cổ thuộc bảo vật quốc gia, vv..."

"Nói chung, là đầu não của nơi này."

Anh vừa lướt qua vừa giải thích.

Quách Thừa vừa nhìn vừa trợn mắt, nói với Vương Nhất Bác và Nhất Hạo bằng nét mặt có thể nói là kính phục.

"Lạc Dương các người cũng thật chịu chơi. Tuy Tiêu gia bọn tôi tung hoành ngang ngược ở Trùng Khánh, cũng không dám một lúc ôm cả đống bản án này vào lòng đâu. Các người, à không, lão già này đây là thèm chết đến hồ đồ rồi ư?"

Nhất Hạo lườm hắn, xua xua tay phân minh không phải ai cũng như Khúc Vỹ sợ sống đến vậy.

"Còn nhớ Tất Bồi Hâm đã nói gì không?" Vương Nhất Bác nhìn hai người đối diện.

Mã Lệ Thuý giao dịch với một người ở thế giới ngầm Lạc Dương, có địa vị khá cao. Quách Thừa mơ màng lặp lại, khi não nhảy số rồi lập tức trợn mắt, kích động đến đứng phắt dậy.

Nhất Hạo mệt mỏi nắm áo hắn ta, kéo Quách Thừa ngồi xuống ghế. Tiêu Chiến xoa xoa trán, nhăn mày.

"Ngay từ đầu, chúng ta đã bỏ sót lão rồi."

Anh nhìn sang Quách Thừa bảo hắn ta bình tĩnh một chút, khi nhận được cái gật đầu nghe lời mới nói tiếp.

"Không phải đã nói Khúc Vỹ có một đơn hàng rất lớn sao? Người nhận tiền và giao hàng này, tên là Vương Thiên Hoàng."

Nhất Hạo giật mình, hơi kì quái xoa xoa mũi, quay đầu sang chỗ khác. Quách Thừa não bộ vốn không bình thường, nghe cái tên ấy não liền nhảy số lần hai.

"Cái tên này..." Hắn ta khắc khổ vò mái đầu, nhăn mặt khó chịu quạt quạt tay, "Quen lắm, quen lắm. Ở mấy cái tiệc gặp mặt nói chuyện xưa nhảm nhí thường hay có này, ai ta, ôi... Này không phải cha cậu hả?!"

Câu sau không khống chế được chỉ thẳng mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giật giật khoé môi, nói câu trí nhớ anh cũng thật tốt để khen ngợi đi. Tiêu Chiến thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Quách Thừa, còn có Vương Nhất Bác ở bên cạnh, không kiềm được giương miệng cười.

"Ơ này. Tôi cảm thấy tôi và ông anh này ở đây như dư thừa ấy nhỉ?"

Quách Thừa đến lúc này mới ghét cái điệu cười nửa giả nửa giả hơn này của hai con người đối diện. 

"Thật lòng một câu đi, não các người chạy tần số nào, để tôi nhờ ông chú Dung Viên tăng tần số não của tôi lên. Chứ cứ thế này thì gác cái ghế dựa cho tôi đánh giấc phát đi chứ khổ quá, nói được nửa cái nhìn nhau cười, tôi thật sự không hiểu đâu."

Vương Nhất Bác nín nhịn không kịp, trực tiếp cười ngã nghiêng, tiếng cười làm Nhất Hạo muốn che mặt giùm Quách Thừa bên cạnh.

"Được, được, được. Về chuyện chính, về chuyện chính, chứ vầy hoài tôi cười chết mất, đau bụng quớ." Hắn nhướng người vỗ vỗ vai Quách Thừa.

"Người đó đúng là cha tôi. Cũng là nút thắt liên kết Mã Lệ Thuý và Khúc Vỹ lại với nhau."

Quách Thừa mặt liền viết mấy chữ chỉ có tôi hữu dụng.

"Trên đây ghi đủ số liệu chúng ta có thể suy diễn được."

Tiêu Chiến nói.

"Đơn hàng này được giao rất nhiều lần, mỗi lần không giống nhau. Cảnh sát Lạc Dương rất gắt, ngay chỗ giao nhau giữa hai tỉnh thành lại gắt hơn, số hàng này như vậy, xác xuất rất lớn không giao ra khỏi Lạc Dương được, nếu có thì chắc chắn phải sang tay cả chục người."

Kết luận, Vương Thiên Hoàng - cha của Vương Nhất Bác hiện đang ở Lạc Dương.

Vương Nhất Bác tiếp lời.

"Mã Lệ Thuý có hiềm khích với cha tôi, năm đó bà ta là nhân tố lớn nhất khiến ông bỏ đi. Khả năng rất lớn với tính cách Mã Lệ Thuý, bà ta vẫn luôn để mắt đến tung tích của cha tôi."

"Vương Trạch nói, Vương Thục Lưu đã phái Nhất Nghĩa đến đây, theo dõi hành tung của một người. Tôi đặt một giả thiết, người cô gái ấy theo dõi là cha tôi, tức Vương Thiên Hoàng hiện đang mất tích trong miệng đám người hào môn."

Kết luận, Mã Lệ Thuý Vương Thục Lưu đã biết Vương Thiên Hoàng còn sống, và theo dõi ông những hơn năm năm.

"Mã Lệ Thuý và Khúc Vỹ bắt tay nhau, Vương Thục Lưu trợ giúp đằng sau, Vương Trạch đi khảo sát. Vậy còn Wang, hắn ta chỉ đục nước béo cò, trả thù tư, hoặc là Khúc Vỹ ép buộc, cái này không cần đào sâu."

"Câu hỏi cuối cùng..." Tiêu Chiến gập máy tính, lướt mắt một vòng, "...Toàn bộ bọn họ muốn cái gì?"

"Bọn họ nói, đấy là đứa cháu của một người, kẻ thù chung của họ, nhất định phải dùng đứa nhỏ đó làm mồi, tống tiền cũng được, giao người cũng được. Hưng nào cha mẹ tôi cũng được lợi."

Cháu của ai? Giao người là giao ai?

Vương Nhất Bác miên man nghĩ đến lời của Vương Trạch.

"...Nghe loáng thoáng là sau vụ thanh trừng kẻ phản bội gì đấy, cha tôi sau khi nghe liền gọi cô gái kia đến phân phó..."

Hắn chính là kẻ phản bội, là thanh trừng hắn. Nhưng tại sao lại là sau khi ấy?

"Thằng bất hiếu, mày không xứng mang họ Vương, tao không có đứa cháu như mày!!"

Cái tát của Vương lão gia tựa như theo dòng kí ức một lần nữa hiện về, Vương Nhất Bác còn những tưởng sườn mặt của mình đau rát.

Năm năm trước, hắn bị Vương Trạch lừa vào bar chui, suýt thì dính phải chất cấm. Bị tóm lên đồn, bị ăn tát, bị mắng chửi, bị cắt đứt quan hệ, bị đuổi cổ khỏi ngưỡng cửa nhà họ Vương.

Rồi sao nữa?

"Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra vậy hả?!"

"Cậu không cần biết, chỉ cần đi theo chúng tôi, chúng tôi hứa cậu sẽ được an toàn. Em trai cậu cũng đã được sắp xếp ổn thỏa. Nơi này hiện giờ cậu chống chọi không nổi."

"Chàng trai, cậu nên rời đi, và khi trở lại, cậu sẽ là đại bàng hùng mạnh nhất."

Hắn bị đưa đi, đưa đến Lạc Dương.

"Lạc Dương mười lăm năm nay đều ở trong tầm ngắm của ta, con có làm kẻ ngông cuồng điên loạn gây thù khắp nơi, cũng thách kẻ nào dám gây sự."

Là ai đã nói câu ấy, là cha hắn đúng không? Vậy giờ ông đâu rồi? Tiếng tăm Vương Nhất Bác lan rộng như vậy, sao vẫn không thấy cha hắn xuất hiện?

"Thằng chó chết. Mày nghĩ mày làm vua được lâu sao?"

"Tiêu diệt Nhất Chiến! Tiêu diệt kẻ ngông cuồng khốn kiếp!!"

"Nhất Chiến !Giết!! Giết!!"

Tại sao, tại sao Vương Nhất Bác lại trở thành kẻ phản bội? Hắn năm năm trước đến tột cùng là đã làm gì?

Vương Nhất Bác khó khăn ôm đầu, mặt nhăn nhó khó coi, còn liên tiếp hít thở nặng nề.

"Này, họ Vương cậu làm sao thế?"

Bên tai truyền đến mấy tiếng gọi, vẫn là không có sức mở miệng đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com