Chương 123: Tìm gặp cha Vương, làm rõ quá khứ.
Khu nghỉ dưỡng đắm mình dưới tán cây, lặng lẽ trong nắng ấm. Nơi này không quá lớn, lại có chút đìu hiu, không có hồ bơi, không có sàn nhảy, không có tiệc nướng, chỉ có cây cỏ.
Vương Nhất Bác hít một hơi, nén cảm giác hồi hộp đến tim cũng muốn rơi ra ngoài.
Thật sự sẽ gặp lại người cha mười chín năm trời không thấy mặt? Đứa con này qua hai kiếp mới có phúc đấy sao?
Nhất Hạo cũng biết thằng nhóc kia sợ sệt, vẫn là im lặng dẫn Vương Nhất Bác đến nơi hắn muốn.
Cả ba người, và một đứa bé đặt chân tới một cái sảnh nhỏ, Tiêu Chiến quan sát xung quanh, không thấy cầu thang, chỉ có mỗi lối vào qua cánh cửa lớn, và một lối đi rộng hai mét cao hai mét năm trên bức tường đối diện.
Nhất Hạo bảo cả nhà bọn họ chờ ở đây, mình anh ta đi vào bên trong con đường tối om không bật đèn ấy.
"Vương Nhất Bác em chắc không?"
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, vừa ôm vừa xoa Vương Tiêu Tỏa, ngẩng đầu hỏi Vương Nhất Bác.
"Anh nói xem em có thể do dự cái gì?"
Hắn cười nhẹ, trả lời.
"Cha em giao dịch với Khúc Vỹ, là người đưa hàng cho lão ta, nếu như sau này xảy ra chuyện, ông ấy sẽ bị bắt, cả em cũng bị liên lụy." Anh lâu lắm rồi mới nói bằng giọng ngang tàng như vậy, "Bây giờ nghĩ lại còn kịp đấy."
Bây giờ nếu theo anh nói, chỉ cần không xác nhận quan hệ cha con với Vương Thiên Hoàng cũng là ông chủ đã giao dịch cùng Khúc Vỹ, thì sau này bị cảnh sát tra ra, Vương Nhất Bác sẽ dính dáng ít đi hơn một nửa. Bảo toàn danh tiếng, địa vị, tất cả mọi thứ hắn gầy dựng.
Vương Nhất Bác bế Vương Tiêu Tỏa lên, nhìn vào mắt anh, nói khẽ.
"Không, đó chỉ là thời gian chênh lệch thôi. Em năm năm trước không thể xoá hết tội, năm năm sau này cũng không thể rũ bỏ toàn bộ được. Thay vì vậy, em muốn gặp cha em, thật sự rất muốn ông ấy cho em một lời giải đáp."
Năm đấy tại sao lại bỏ hắn và Vương Hạo Hiên, hai đứa bé còn chưa hiểu hết chuyện, mang bọn họ đưa cho đám người Vương gia ác đức. Hai đứa bé bơ vơ lớn lên với tuổi thơ cô độc, người người ám hại, tiếng xấu đồn xa. Uất ức gần hai mươi năm, không buông được, hắn phải cho Vương Hạo Hiên một cái trấn an, còn cho bản thân một sự giải thoát.
Nhất Hạo trở về, sau lưng anh ta, đường hành lang tối đã được thắp lên ngọn đèn vàng. Người đàn ông trung niên kia, tóc vẫn chưa bạc, râu quai nón, hai mắt nghiêm nghị, chân mày chau lại, vóc dáng cao, không mập lắm; so sánh một chút, Vương Nhất Bác và người này sáu phần tương tự.
"Vương Nhất Bác, đây là ông chủ của anh, Vương Thiên Hoàng." Nhất Hạo nép qua một bên, lên tiếng giới thiệu.
Vương Nhất Bác nhìn đăm đăm người đàn ông trung niên kia, cảm giác có chút không phản ứng kịp.
Người cha hai kiếp trải qua mới có thể gặp lại, người cha mà tâm tình hắn phức tạp không rõ ghét hay thương, người cha đã bỏ lại hai anh em giữa bầy sói hiểm độc.
"Vương Nhất Bác." Cha Vương hai tay giắt sau lưng, nhìn hắn như đang giáo huấn, "Ta là cha của con."
Vương Nhất Bác lập tức nhăn mặt, cơn đau đầu quen thuộc, rồi những giọng nói, hình ảnh, loạn xạ đến rối tung.
o0o
Năm năm trước, Lạc Dương vì sự xuất hiện của một kẻ tự xưng là Nhất Chiến mà loạn như ong vỡ chợ. Nhất Chiến là kẻ ngoại lai, từ Trùng Khánh đến, được lão "nhà khoa học điên" chống lưng, tính tình ngông cuồng huênh hoang, tướng mạo lại ở tuyến đầu.
Nhất Chiến qua một lần tụ tập ở tầng hầm, một đêm đã trở về, dấy lên làn sóng hoang mang. Có người nói, hắn sinh ra là thiên tài, từ nhỏ được tiếp xúc với võ thuật rất sớm, đầu óc lại nhanh nhạy nên chiếm được ưu thế. Lại người khác bảo, hắn dùng tiền chiêu mộ hàng chục người thầy, dạy cho hắn rất nhiều kĩ năng, truyền thừa toàn bộ kinh nghiệm.
Đâu đâu cũng toàn tin đồn, chỉ có một sự thật, Nhất Chiến là kẻ khốn một lần đắc tội với hơn nửa thế lực ở Lạc Dương.
Nhưng hắn giỏi là thật.
Hắn có Khúc Vỹ công nhận, "Nhà khoa học điên" ở sau lưng, anh em bên cạnh lại rất đoàn kết. Người gây sự với hắn, thì trước tiên là bị Nhất Chiến đánh cho chết dở, còn sống thì bị "Nhà khoa học điên" tìm tới nhà.
Mọi chuyện cứ bên này bên kia đưa đưa đẩy đẩy, đến lúc Nhất Chiến lên Viễn Nhất, gặp được Wang.
Wang sinh ra ở Lạc Dương, tuổi xấp xỉ hắn, nhan sắc tài năng không thua kém, tình tính tương đương, dễ cọc, dễ điên, bị câm, đang yên lặng ở Viễn Nhất.
Nhất Chiến hôm đấy đánh với Wang một trận, hắn thắng chả nỗi. Kể từ đó, hắn liền không thua trận nào khi đối thủ là Wang.
Lạc Dương trên dưới cứ ngỡ, ai kẻ đều bị mất mấy sợi dây thần kinh ấy sẽ cứ đấu đá như vậy đến vài ba năm nữa. Đúng là có đấu đá, nhưng trận này trực tiếp đổi thay toàn bộ Lạc Dương vốn có.
"Nhà khoa học điên" quanh năm suốt tháng sống tại khu nghỉ dưỡng cách quán cơm Khúc Vỹ ba mười km về phía Đông. Như cái tên, người này chuyên về khoa học, hoặc đúng hơn là cải tạo sửa chữa bí mật tất cả các loại máy móc. Đầu não Khúc Vỹ và người đấy có giao dịch.
Khúc Vỹ giao nhiệm vụ, thế giới ngầm thực hiện và giao chiến lợi phẩm, Khúc Vỹ mang tất cả đưa đến chỗ "nhà khoa học điên", người kia sẽ là cải tạo súng ống, thuốc nổ, sẽ là chế tạo các loại thuốc theo yêu cầu; rồi đưa về Khúc Vỹ, cuối cùng lấy tiền của lão.
Cuộc giao dịch đó nói lên vị trị của người đó, cao hơn Khúc Vỹ, lại được tín nhiệm hơn lão ta.
Người kia có một bạn đời, một hôm đổ bệnh, vào bệnh viện một tuần lễ vẫn trong tình trạng không ổn định. Sau đó, bọn họ truyền tai nhau, Nhất Chiến hại người, hại đến sắp chết rồi.
Nhất Chiến kia mất tích bốn tháng trời, rồi xuất hiện như từ dưới đất chui lên, điên điên dại dại theo đúng nghĩa, hắn cứ chạy đi tìm người. Tâm trạng lại càng lúc càng không ra gì, lúc trước là một nửa, bây giờ toàn bộ Lạc Dương trừ mấy người bên cạnh hắn ra thì ai cũng muốn đập hắn một trận cho nhớ đòn.
Tình hình Lạc Dương lúc đấy bắt đầu âm u, người đảm nhận cải tạo súng ống không muốn làm việc nữa, ngày ngày chôn thân trong bệnh viện. Đầu não lại không có đồ giao cho những người như bọn họ, nhiệm vụ mười mấy cái vô pháp thi hành. Cảnh sát ngày nào cũng lảng vảng gần mấy đường hầm tẩu thoát, hay xông thẳng vào các quán bar.
Ngay khi ấy là thời khắc đục nước béo cò hoàn hảo nhất, hai tháng sau, Wang dẫn đầu đi chinh phạt nguyên căn - Nhất Chiến.
Nhất Chiến bị đẩy lên đầu ngọn sóng, hết bị mắng chửi rồi bị hành hung, nát tan không còn bộ dạng kiêu căng khi xưa. Người người chạy toán loạn, lo mà trốn sang nước ngoài. "Nhà khoa học điên" tâm tư lo trong bệnh viện, không hề biết một màn tinh phong huyết vũ ngoài này.
Nhất Chiến hết phản kháng, rồi chạy trốn, không thể ra khỏi Lạc Dương vì bị siết vòng vây, hắn lang thang mọi con hẻm, tránh thoát sự truy đuổi âm thầm của thế giới ngầm trong hơn một tháng, cuối cùng dừng chân ở một nhà kho cũ kĩ xập xệ.
Wang là kẻ nhận được tin đầu tiên, liền truyền xuống bản treo thưởng cái đầu của Nhất Chiến. Như con cá trong rọ, hắn thật sự hết đường.
Nhất Chiến tung hoành ngang dọc, phách lối kiêu căng, làm bừa làm bậy trong hơn một năm trời ở Lạc Dương, tất cả kết thúc tại cái nhà kho cũ kĩ.
o0o
"Ông ơi!"
Vương Tiêu Tỏa vừa thấy người quen, lập tức thành con thỏ con mềm mại, kêu lên rồi lao vào người đàn ông trung niên.
Cha Vương nhanh tay bắt lấy bé con, từ trên nhìn xuống, vẻ mặt bất mãn nhưng ánh mắt trái ngược.
"Sao lại về đây rồi? Ai cho cháu về?"
Mấy người bọn họ đi dọc theo hàng lang, vì không khí bất chợt âm trầm, không ai nói tiếng nào, Vương Nhất Bác mệt mỏi tựa vào người Tiêu Chiến, Vương Thiên Hoàng không hoà hoãn sắc mặt, Nhất Hạo im re, cảm giác bí bách làm Vương Tiêu Tỏa không biết gì cũng tự giác ngậm miệng.
Cho tới khi bọn họ vào phòng khách.
Thông qua cánh cửa cảm ứng, mở ra căn phòng sáng sủa có bóng dáng con người, Vương Tiêu Tỏa về đến nhà mới có thể thoải mái làm nũng.
"Không phải con tìm được cha con rồi sao? Ông còn đuổi con đi ạ?"
Bé con không được nụ cười của Đại ông, lập tức thất vọng, lao vào lòng Tiêu Chiến, bĩu môi nói.
Cha Vương nhăn mặt, ôm hai tay trừng mắt nhìn đứa nhỏ. "Thật sự xa nhà được cưng chiều đến hỏng rồi, như vậy thì thích lắm sao?!"
"Thích ạ." Bé con ôm cổ Tiêu Chiến, nhìn ông cười đáp, "Được ăn ngon, được ôm, được thơm thơm má, còn được mấy chú dẫn đi chơi. Vui hơn ở với ông."
Câu cuối còn hạ giọng làm bộ uỷ khuất lắm.
Cha Vương hừ lạnh, liếc Nhất Hạo và Vương Nhất Bác ở phía sau.
Nhất Hạo lập tức ngoảnh mặt, đi thẳng xuống bếp.
Vương Nhất Bác tay còn đang lơ lửng trên không trung chưa kịp ôm cái đầu đau như búa nồ: "..."
Đau đầu quá, thật sự cái giọng điệu ngứa đòn ấy không phải hắn dạy mà...
Cha Vương biết lúc này thằng con mình chả được việc, liền đi đến bắt tay với Tiêu Chiến.
"Chào con, cảm ơn con vì chăm sóc cho hai đứa chúng nó."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, dung mạo địa vị tài năng tiếng tăm, tất cả của anh đều khiến Cha Vương cảm thấy thằng con mình thật sự là được tổ tiên gánh còng lưng mới được ở bên người như anh.
"Gọi ta là cha cũng được, đằng nào cũng là người một nhà." Cha Vương hơi nổi điên với dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của Vương Nhất Bác mặt mũi còn chưa hết tái phía sau lưng Tiêu Chiến.
Vẫn là bắt sẵn cho con mình cây cầu...
"Dạ, cha."
Giọng điệu gọi cha hắn là cha của Tiêu Chiến thật sự làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân có gia đình đúng nghĩa, phải kiềm chế cảm giác muốn hôn anh.
Vẫn quan hệ giữa hắn và cha mình còn chưa nguôi ngoai, vẫn là phải làm cho rõ ràng.
"Cuối cùng cũng biết đường về rồi sao?"
Có tiếng bước chân vang vang, rồi từ sau cánh cửa, một người đàn ông ngoại quốc xuất hiện. Điểm đặc trưng đầu tiên chính là mái tóc vàng của nắng và đôi mắt xanh của biển, dòng thời gian vẫn không thể nào xoá nhoà đi hết dấu vết người này từng là một người đẹp biết bao.
Người này là Achraf, cao quý nhất và nổi bật nhất chính là ý nghĩa của cái tên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com