Chương 132: Khúc Vỹ tổn thất.
"Bao nhiêu người bị thương?"
"Báo cáo đội trưởng, tổng cộng có năm người bị rắn độc cắn, đã qua cơn nguy kịch. Vụ nổ ban nãy chúng tôi cũng chỉ bị xây xát qua loa, nhưng mà cảnh sát Lý bị phỏng khá nặng."
Mười chiếc xe chạy từ trường học sớm đã bị nổ tung, xe nào cũng trầy xước, nếu gặp những chiếc xe bình thường khác thì chỉ có nước bỏ xe. Vương Thiên Hoàng tìm được một nơi trú ẩn an toàn, một bãi đổ xe dưới tầng hầm của một cao ốc, bốn phía nhà cửa đông đúc dễ nhầm lẫn, Khúc Vỹ có muốn tìm thì bọn họ cũng không thể không biết. Đội trưởng Lữ An chia người ra, tới xe nào thì canh hướng ấy, hiện tại bọn họ chắc chắn được thở ra phần nào.
Tính đến thời điểm hiện tại, một chiếc xe phát nổ, hai chiếc xe không thể chạy, bốn người mất mạng, và một người đang nguy kịch. Đoàn xe của bọn họ khi đi đã mang theo nhiều bác sĩ sơ cứu ngay tại chỗ, nhưng tình hình người kia quá nặng, bắt buộc phải đưa về bệnh viện ở Lạc Dương sớm nhất có thể.
Lữ An xoa xoa thái dương, "Vậy lát nữa toàn đội thảo luận một chút, sau đó vạch kế hoạch cho một xe chạy về, cũng là để báo tin tức... À đúng rồi, đội phó Lưu ổn chứ?"
Khi vụ nổ xảy ra, Lưu Hải Khoan vì đuổi theo đám tội phạm mà chạy ra trễ nhất.
"Bác sĩ băng bó cho anh ta nói vết phỏng không nặng bằng cảnh sát Lý, tôi cũng hỏi anh ta có muốn về Lạc Dương điều trị hay không, nhưng anh ta từ chối rồi."
Vương Nhất Bác ngồi trong xe gần xe chỉ huy, một bên cửa mở ra lấy gió, còn có để nghe ngóng một chút. Nhắc đến Lưu Hải Khoan bị thương, hắn cũng có đi thăm rồi, nhìn cái con người ấy không lo chạy thân mình mà chỉ lo bắt tội phạm với che chắn giùm người ta, hắn kì thực không hiểu nổi đây là anh ta sinh ra tốt tính hay chỉ muốn thể hiện để ghi điểm trong mắt em chồng nữa.
"Ê cậu đừng có lục đục nữa." Tôn Thái Hoàng ngẩng đầu, nhắc nhở Lão Cao đang ở ghế trước. Lão Cao quay xuống xấu hổ xin lỗi.
"Khó khăn lắm Tứ gia mới ngủ mà, thiệt tình."
"Anh ấy ổn hết chứ?" Vương Nhất Bác nhìn người trong lòng ngực, đầu tựa vai hắn, ngoan ngoãn ngủ yên. Lúc ấy, bản thân hai người chỉ vừa chạy đến bãi đổ xe, phía sau đã phát nổ, hắn chưa kịp nghĩ gì chỉ có cơ thể phản xạ quay người ôm lấy Tiêu Chiến, bảo hộ cho anh và đứa nhỏ, hắn cũng không biết có chuyện gì hay không.
Tôn Thái Hoàng nhìn sắc mặt của hắn sớm như cọng bún thiu, phất tay, "Thanh thiếu niên bây giờ gan nhỏ như thỏ đế vậy, không có tôi chắc các cậu hoảng hết cả lên rồi."
"Tứ gia không sao, tuy lúc mọi người bị vụ nổ phía sau đẩy té, nhưng có cậu chắn cho, không ảnh hướng nặng nề đến đứa bé."
Nói rồi ông nhìn sang xe chỉ huy, bổ sung. "Bây giờ cả bộ đàm cũng bị cái lũ ấy làm nhiễu sóng rồi, điện thoại càng không gọi được gì, cứ dằn co như vậy sớm muộn bên phe ta cũng chết."
"Cái anh kia bị nặng lắm sao?"
"Phần lưng của cậu ta phỏng rất nặng, do khi lửa bùng lên cậu ta chạy không kịp. Lần này chỉ có thể mang theo các dụng cụ sơ cứu khử trùng tại chỗ, không thể chữa nổi cho cậu ta. Nhìn tình hình này, e là không dễ để về tới Lạc Dương."
Vương Nhất Bác nhìn khắp tầng hầm, mười bảy chiếc thì có tám xe có người bị thương, đều đang được các bác sĩ băng bó, nhưng vẻ mặt ai cũng không có vẻ nản chí, đau rát nơi vết thương càng khiến lòng họ bùng lửa hận, nhất định phải lôi đầu đám Khúc Vỹ ra tòa tử hình.
"Phải rồi, đám rắn ấy lúc đó bò nhanh còn hơn người chạy, ông nói xem là bị cái gì?" Nhớ tới cảnh cả mấy con như dây thừng biết bò đủ màu sắc lẫn lộn dưới đất, Vương Nhất Bác phải nổi da gà một trận.
Tôn Thái Hoàng nói, "Đương nhiên là bị tiêm thuốc rồi." Đến đó ông liền hạ giọng, "Không phải nói cha cậu tạo ra thứ thuốc đặc thù gì đấy à? Tôi suy đoán, có lẽ lũ tội phạm kia đã tiêm một lượng cho lũ rắn, thế nào cũng hại được mấy người chúng ta không phải sao?"
"Nhưng mà cái thuốc ấy không phải bán cho mấy vận động viên hay khách sạn gì đó sao? Tiêm cho cái lũ gớm ghiếc kia cũng được nữa hả?" Hắn hoàn toàn ngốc rồi.
Tôn Thái Hoàng bước xuống xe, cực nhọc mắng nhỏ. "Thế thì đi hỏi cha cậu ấy. Tôi là thầy thuốc Đông y chứ có học thành dược sĩ hay nhà khoa học gì đâu, tôi làm sao biết được. À mà quên, lát nữa Tứ gia mà tỉnh, đổ cái gói nhỏ trên tay cậu vào nước cho cậu ấy uống, đổ một nửa thôi đấy."
Vương Nhất Bác gật như gà mỏ thóc, miệng cảm ơn rồi đóng cửa lại. Hắn khẽ khàng điều chỉnh tư thế cho người kia thoải mái, hai tay ôm khư khư anh, hắn nhìn Lão Cao, hỏi.
"Anh nhìn có đúng không?"
Lão Cao biết tới phần mình, liền gật đầu cam đoan, nhỏ giọng kể rành mạch. "Nhất Bác thiếu gia, tôi không nhìn nhầm. Lúc ấy phát hiện bộ đàm bị nhiễu sóng, đội trưởng Lữ kia gọi chúng tôi đến bàn bạc kế sách đối phó, tôi vô tình trông thấy một người lảng vảng ở gần xe của chúng ta. Mà người đó có vóc dáng đồ này kia y hệt Tam gia."
"Lưu Hải Khoan, bây giờ còn có Chu Tán Cẩm kia. Mẹ nó lần này sao lại liên quan nhiều người vậy chứ?" Hắn cau có, hỏi tiếp. "Thế anh nghĩ cái người giống Chu Tán Cẩm kia sẽ làm gì?"
"Cài bom."
Vương Nhất Bác: "..."
Máaaa!!, hắn nhảy dựng, đụng đến Tiêu Chiến đang ngủ say, Lão Cao lập tức rối lên giữ lại thân hắn. Cả hai câm miệng, nhìn anh nhíu mày một cái, nhưng may thay là không bị đánh thức. Lão Cao khẽ thở phào, quay sang Vương Nhất Bác đang như tượng đá.
"Nhất Bác thiếu gia cậu muốn dọa chết tôi sao? Ông chủ mà bị đánh thức thì tôi nghỉ việc cho xong."
Vương Nhất Bác mặt mũi hớt hải, "Anh mới là kẻ không bình thường đấy. Cmn thời này gian tế cũng thật biết chơi, cái xe khỉ này có cài bom sao anh câm như hến vậy hả?! Ông chủ mà bị đánh thức? Má nó anh còn muốn giết cả chồng con của ông chủ nữa đấy!"
Thanh âm hắn đè thấp nạt nộ người ở ghế lái. Người kia vội xua xua tay giải thích, "Cậu hiểu lầm, cậu hiểu lầm. Đúng là cái xe này bị cài bom, ngay đây."
Vương Nhất Bác há hốc mồm không tin được nhìn anh ta còn đưa tay chỉ xuống chân hắn, cmn tôi thù oán với anh sao?!
"Nhưng tôi vô hiệu hóa nó rồi." Lão Cao nói, "Chứ cậu nghĩ vì cái gì Tứ gia lại mang tôi theo?"
Vô hiệu hóa? Sao không gỡ mà là vô hiệu hóa?
"Không gỡ được. Tôi có chíp kích hoạt của thứ này. Đây nè." Anh ta quả thật giơ lên một cái điều khiển bé tí. "Tôi không phải gian tế, tôi theo Tứ gia từ cái hồi cậu ấy mười lăm rồi, chỉ thua Vu quản gia mấy năm thôi."
Vương Nhất Bác còn định mắng vậy cmn anh hù tôi làm gì, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Xe số 9 cử người không bị thương đến xe chỉ huy bàn kế sách." Một sĩ quan cảnh sát nói rồi đi tiếp đến xe khác.
Lữ An trải bản đồ của S thị lên, bắt đầu nói chiến lược.
"Tôi sẽ cho xe 14 mang theo cảnh sát Lý cùng một bác sĩ và hai sĩ quan khác nữa, sẽ có một chiếc khác đi theo hộ tống, các anh sẽ đi dọc theo tuyến đường B này, chạy qua khu công viên ở ngoài rìa S thị, băng qua cánh rừng, đấy là đường ngắn nhất để đến bệnh viện trực thuộc, cũng theo lời ông Vương là đường ít camera nhất."
"Vậy chúng ta...?"
"Chúng ta sẽ đánh lạc hướng đám tội phạm kia, tạo cơ hội cho xe 14 thuận lời rời khỏi trung tâm thành phố, cũng như có đủ thời gian cho xe 10 đi theo hộ tống có thể quay về với đoàn xe một cách an toàn."
Lữ An nói xong, nhìn một người đối diện. Người đó liền nói:
"Cách đánh lạc hướng rất đơn giản, cũng như rất may rủi. Chúng ta sẽ tấn công thẳng vào nơi ẩn nấp của chúng."
Trường học kia dĩ nhiên không phải nơi trú ẩn của Khúc Vỹ, Vương Nhất Bác chỉ suy đoán lão cùng đồng bọn nấp ở những cao ốc hoặc trong nhà dân, dù gì trung tâm S thị có cả chục nơi như vậy. Nhưng may thay, bọn họ bắt được một kẻ còn lành mạnh đàng hoàng, chính là cái tên trèo từ đèn chùm xuống bị Tiêu Chiến bắn một viên.
Xã hội đen đa số đều cứng đầu, chính là thành phần chống đối xã hội điển hình, mấy người đến tra khảo gã ta cũng không hé răng, chỉ đành nhốt gã vào trong xe, lấy băng dính và dây thừng cột thành cái giò heo. Nhưng mọi chuyện chuyển biến từ lúc đội trưởng Lữ An leo lên chiếc xe ấy.
Cả đoàn xe trố mắt, kinh ngạc nhìn chiếc xe ở góc tầng hầm liên tiếp phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết gần một tiếng đồng hồ, bản thân thầm đổ mồ hôi lạnh một phen. Lữ An này bề ngoài hiền lành mập mạp phúc hậu làm bọn họ quên mất người ta vốn là đội trưởng được cử từ thủ đô về.
Gã khai ra vị trí ẩn nấp, là một tòa nhà cao ba tầng, nằm giữa một tiệm thời trang và vật liệu xây dựng, có vẻ là doanh nghiệp tư nhân, cách tầng hầm này chưa đến bảy cây số về phía nam.
"Chết bao nhiêu người?"
"Mười lăm người, năm chục rắn."
"Chết toàn bộ?" Khúc Vỹ nghe số liệu lập tức kinh hãi, không phải lão ta đã chỉ định có vài kẻ thôi sao? Thế nào lại không ai sống sót?
"Bọn cớm kia đuổi sát nút, không có chỗ chạy, vậy cũng chỉ đành chôn thân trong lửa."
Một kẻ khác nói, "Không ai sống sót quay về, ta cũng không biết rốt cuộc lũ rắn kia ra sao."
Đám rắn ở trường học vốn là mẫu thí nghiệm, nếu thành công sẽ mang đi bán cho những người khác có mục đích này nọ, bây giờ bọn chúng cũng không biết rốt cuộc tiêm thuốc vào thì có gì thay đổi không hay chỉ lăn đùng ra chết.
Khúc Vỹ phất tay, "Nếu thế thì sau này ta tự kiểm chứng là được chứ gì. Bên đám bọn chúng không có ai chết sao?"
"Trừ chiếc xe đã nổ tung kia thì quả thật không ai chết, cả vụ nổ cũng không có một ai." Người kia báo cáo xong, nhịn không được lại nói. "Ông chủ, mấy ngày trước vì cái xe chết tiệt kia phát nổ, bọn chúng cả hai người đều chết cả, bên chúng ta cũng thiệt hại tận bốn người hai xe. Tình hình này thật nguy to rồi."
Khúc Vỹ nghe đến đó liền khó chịu, cái mặt to béo nhăn nhó, lão đi tới đi lui bằng cơ thể quá khổ của lão. Mấy ngày trước vì con ả của bên Mã Lệ Thúy phản ngược cắn chủ, người của lão mất mạng; bây giờ vì ngôi trường khốn khiếp kia, người của lão cũng không còn. Khúc Vỹ không thể chấp nhận nổi, chó má vì cái gì mà bọn họ lại tổn thất còn nhiều hơn đám cớm? Còn có số lô hàng kia nữa, nếu ngày mai lão không thể đến cảng giao nó, thì từ nay sinh ý làm ăn thể nào cũng trục trặc lớn.
"Lũ bao đồng chỉ giỏi xen vào chuyện của người khác!" Khúc Vỹ đạp đổ cái ghế, "Đám chó săn ăn tiền nhà nước, cái đám chết bầm, cái lũ khốn---"
"Ông chủ!!!"
Một gã chạy hớt hải từ dưới lầu lên, vấp cái ghế lão mới đá té cái bịch.
"Ông chủ, lũ cớm đang đi đến đây!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com