Chương 144: Ý niệm đã thành, chẳng còn hối hận.
Ngày 19 tháng 9 năm 20xx.
Sau biến cố sóng gió mấy tháng trước, Trùng Khánh hoa lệ đã không còn Vương gia nào cả, bây giờ người ta chỉ biết Tiêu gia có một đứa cháu rể, còn sắp có thêm hai thành viên mới.
Một ngày cuối thu nhè nhẹ, Tiêu Chiến sinh hạ hai đứa bé song sinh.
Tiêu Chiến còn chưa nói gì, Vương Nhất Bác đợi ở bên ngoài đã khóc bằng một nửa thời gian. Khi thấy người nằm trên giường, hai bên dòng họ vừa dỗ được hắn nín đã bất lực nhìn hắn rưng rưng khóc tiếp.
"Nhất Bác, con đừng khóc nữa, mau lại đây nhìn mặt hai đứa con của mình đi." Ba Vương tính tình hiền nhất, cũng bị hắn làm cho phiền.
"Nó không muốn thì cứ để ta mang hai đứa bé về nhà vậy." Tiêu lão gia hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt không có ác cảm, ban nãy nhìn Vương Nhất Bác sợ sệt lo lắng đứng trước phòng mỗ, ông hài lòng vui vẻ còn không kịp nữa là.
Tiêu Chiến sinh ra một đôi long phượng. Vương Nhất Bác nhìn đứa cha mình bế, nhìn đứa trên tay Tiêu lão gia, giật giật khóe môi, thật sự không dám bình phẩm câu nào.
Lúc anh tỉnh lại, nhìn khóe mắt hắn đỏ hoe, dưới vành mắt thâm đen liền hiểu.
"Bảo Bảo!"
Vương Nhất Bác biết sẽ ổn, hắn biết cả ba sinh mệnh đều sẽ bình an, nhưng hắn vẫn không khống chế được bản thân, ruột gan cồn cào, tim cứ đập nhanh đến muốn bệnh. Khi nhìn đến Tiêu Chiến, hắn thấy bản thân như đang đứng ở một ngọn đồi đồng lộng gió, không chạm đến mây cũng không thấp bằng hồ, bốn phía xanh ngát. Lại khi thấy hai em bé nhỏ nhỏ còn đỏ hõm, nghe tiếng khóc oe oe, lại thấy nơi ngọn đồi ấy nở hoa, đóa hoa mang sắc thái của mặt trời, gió thổi, cánh hoa bay.
"Đây là chị gái." Ba Vương bế đứa bé đặt vào tay Tiêu Chiến, rồi chỉ vào bọc tã trên tay Vương Nhất Bác, "Đây là em trai."
Vương Tiêu Tỏa từ bên ngoài bước vào, Thiên Các đoàn ba người theo sau. Bé con vội chạy đến bên giường, chân ngắn cũn cỡn bắt cái ghế leo lên. Hai mắt phượng nhìn em gái rồi nhìn em trai, cái tay nắm lấy tay em bé.
"Woa, nhỏ xíu à."
Mọi người trong phòng liền bật cười.
"Chiến Chiến, cháu muốn đặt tên gì?" Tiêu lão gia ngồi cạnh giường, nói.
Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ trên tay mình, nhìn tiếp đứa nhỏ trên tay Vương Nhất Bác, rồi nhìn về phía Vương Tiêu Tỏa bên cạnh.
Ngoài trời bây giờ là cuối thu, tán lá trên cây đều đã ố vàng, ngập trong nắng, tạo ra cảm giác buồn man mác. Nhưng nhà họ Tiêu lại chào đón niềm vui miên man.
Vương Tiêu Nguyệt.
Vương Tiêu Viễn.
Cốc, cốc.
Cửa phòng bật mở, Quách Thừa Tạ Doanh Dung Viên rủng rỉnh túi quà, cười tươi bước vào. Vương Nhất Bác nhìn ra sau lưng họ, ngạc nhiên mở to mắt khi trông thấy Tất Bồi Hâm và Trịnh Phồn Tinh, sau nữa còn có Vương Hạo Hiên nắm tay Tống Kế Dương đi vào.
Phòng bệnh nháy mắt chật kín người, rộn ràng câu chúc mừng, hô to tiếng cung hỉ.
...
"Hôn lễ sao?"
"Đúng vậy!" Vương Hạo Hiên hứng khởi gật đầu, "Kế Dương và cha em ấy đã đồng ý rồi, tháng sau sẽ tổ chức."
Vương Nhất Bác xoa xoa cằm, nhìn sang Trịnh Phồn Tinh. "Trùng hợp thật, tụi này cũng là tháng sau tổ chức."
"Ơ thế sao không làm chung nhỉ?"
Vương Nhất Bác xen ngang, "Từ từ đã, anh hỏi mày, mày với Tống Kế Dương quen biết nhau chưa bao lâu, thật sự muốn tiến đến hôn nhân rồi?"
Vương Hạo Hiên nhìn hắn như kẻ ngốc. "Anh nói chuyện buồn cười nhờ, em mang chuyện này thông báo với anh, sớm đã nghĩ rất kĩ rất kĩ rồi, cả đời này không phải Tống Kế Dương thì em có chết cũng không lấy."
"Thằng oắt này, anh đã nói gì mày chưa mà đã vội thề độc thế hả?" Hắn lập tức đánh đầu cậu ta một cái, "Đúng là tuổi trẻ bốc đồng, Tống Kế Dương sẽ vừa mắt mày sao?"
"Mệt quá, đã nói là suy nghĩ kĩ rồi, em cũng thảo luận với hai cha rồi, chuyện này không giỡn chơi, chính là chuyện chung thân đại sự cả đời của em trai anh đấy!" Cậu ta thật sự không thể hòa hợp với ông anh này, bèn quay sang Trịnh Phồn Tinh, "Anh Trịnh thấy sao?"
"Cậu nói tổ chức chung một ngày, ý tưởng cũng hay đấy." Trịnh Phồn Tinh cân nhắc, cười đáp. "Thế, chúng ta tổ chức ở đâu?"
Vương Nhất Bác: "Núi tuyết."
Vương Hạo Hiên: "Hoang đảo."
Trịnh Phồn Tinh: "..."
"Không tổ chức ngoài đảo đâu, Chiến ca của anh nói biển rất buồn, anh ấy muốn đi trượt tuyết."
"Nhưng Kế Dương sợ lạnh, em ấy muốn đến biển chơi, với lại anh nhìn xem có ai tổ chức đám cưới ở trời đông lạnh giá không?"
"Cmn đám cưới của anh mày nhất định phải ghi dấu ấn."
"Không được!"
Trịnh Phồn Tinh: "Hay mình lên sa mạc dựng sạp?"
...
Mùa xuân năm sau, trên ngọn đồi thơ mộng của phía nam nước Đức, hôn lễ được cử hành.
Vương Nhất Bác đứng trước gương, hít một hơi rồi thở ra, tay lóng ngóng sửa lại cổ áo và nơ, quay đến quay lui nhìn vạt áo sau có nhăn hay không, khom lưng kiểm tra gấu quần, rồi lau lau mũi giày. Hắn lại hít một hơi, mắt nhìn sang trái, ngước lên trên, chéo sang phải, lại vòng trở về bản thân trong gương. Vương Nhất Bác theo bản năng muốn gãi gãi mái đầu, chợt nhớ Nhất Hạo đã cảnh cáo phải giữ yên mái tóc, bèn lúng túng đưa đồng hồ lên xem.
"Sao lâu quá nhỉ?" Hắn lầm bầm tự hỏi.
Ngoài cửa sổ thổi đến một ngọn gió nhè nhẹ. Vương Nhất Bác lại nhìn vào gương, nhìn gương mặt điển trai bản thân kiêu ngạo bấy lâu nay, hắn bật cười khi thấy vẻ mặt mình.
Vui sướng trong đôi mắt, hồi hộp nơi đôi môi, ngại ngùng trên gò má, lo lắng trên vầng trán.
"Vương Nhất Bác, con xong chưa?" Vương Thiên Hoàng vén rèm đi vào, nhìn con trai từ trên xuống dưới, gật đầu hài lòng. "Sắp đến giờ rồi, đi nào."
Vương Nhất Bác vốn chuẩn bị sẵn sàng rồi, nghe cha mình đến thúc giục lại bỗng hồi hộp, hắn dừng bước chân.
"Cha ơi."
Vương Thiên Hoàng quay đầu lại, nghiêm khắc như ông cũng phải bật cười khi thấy vẻ mặt nôn nóng của con trai. "Chuyện gì thế?"
"Con yêu Tiêu Chiến." Hắn siết nắm tay, mím môi, mắt nhìn thẳng, "Nhưng mà cha, con thật sự sợ, Vương Nhất Bác con sợ mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm nữa, con không còn có thể mang đến hạnh phúc cho anh ấy như ngày hôm nay, con sợ anh lúc ấy nhìn lại, phát hiện con đã từng yêu anh ấy nhiều hơn lúc bấy giờ. Con yêu Tiêu Chiến quá nhiều, cha ạ, cả cuộc đời con thẳng tắp một đường, đều là nắm tay anh ấy mà đi, cho nên, con không chịu nổi nhìn anh ấy thất vọng."
Vương Thiên Hoàng lẳng lặng nhìn hắn, đi đến vỗ vai một cái.
"Vậy con từ bỏ sao?"
"Không bao giờ." Vương Nhất Bác sống hai đời rồi, hắn và anh đau khổ còn chưa đủ sao.
Ông mỉm cười. "Này, Nhất Bác. Có đôi khi, thay đổi không phải là cách làm tốt nhất, thuận theo cũng vậy. Con sợ một, Tiêu Chiến thằng bé sợ mười, cả cuộc đời của thằng bé quá khổ rồi, hiện tại con chính là chốn về duy nhất của nó, mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm thì có là gì? Tiêu Chiến của năm hai mươi sáu hay năm tám mươi tuổi, cũng chỉ có duy nhất một mặt trời tên Vương Nhất Bác mà thôi. Nếu thằng bé không phải, ngay từ đầu nó đã không động tâm, ngay từ đầu hai đứa đã chẳng liên hệ gì đến nhau rồi."
Bản nhạc du dương không kém phần danh vọng vang lên. Khách khứa theo hướng ánh sáng nhìn đến con đường trải đầy những cánh hoa nhạt màu thơm ngát. Trịnh Phồn Tinh khoác tay Tất Bồi Hâm đi đầu, phía sau là Vương Hạo Hiên cùng Tống Kế Dương, cuối cùng là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Buổi hôn lễ chung hoành tráng trên ngọn đồi vắng, bốn bề là cánh hoa men theo cơn gió, xào xạc đều đều, nay có ba cặp đôi về chung một nhà, nay có ba đôi bàn tay cố định bên nhau, nay có sáu người và tất cả ngay thời khắc họ cùng đối phương bước trên thảm hoa, họ chính là thật lòng yêu đối phương sâu sắc.
Ba cuộc hôn nhân mà giây phút này xuất phát cùng một điểm và mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm sau lại không như nhau.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn vào Tiêu Chiến đang đeo chiếc nhẫn cưới vào tay hắn. Nay anh vẫn vậy, về vẻ đẹp, về lời nói, về tình yêu, về mọi mặt, nhưng mà bộ tuxedo trắng phẳng phui của anh, nhưng mà gò má đo đỏ của anh, nhưng mà đuôi mắt phượng cong cong của anh, đều đã khác, anh toát lên vẻ đẹp từ hạnh phúc, niềm vui từ xương tủy, phong thái của anh khiến người khác yêu say đắm. Nụ cười đẹp đến lấn át mẫu đơn, khiến cõi lòng của kẻ đầy rẫy vết thương này cũng phải rung động.
"Nhất Bác?"
Hắn giật mình, không kịp che đi gò má đỏ của bản thân, vụng về đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của anh. Sau đó anh bị đôi mắt của anh thu hút, làm ngẩn ngơ. Trong đáy mắt anh lắng đọng một một vầng sáng rực rỡ, tựa như hồ nước phản chiếu ánh bạc lấp lánh. Đại não hắn chợt trống rỗng, hơi thở ngưng đọng một giây.
"Bây giờ đồng hồ điểm mười giờ, đợi nó bước sang giờ thứ mười một, tình yêu em dành cho anh sẽ lặp lại bốn trăm năm mươi lăm ngàn lần nữa."
Mọi người ở lễ đường vì câu ấy của hắn mà đình trệ, cả anh cũng mở to mắt nhìn, con ngươi lay động liên hồi.
"Thời gian vốn dĩ không trôi đi, thứ trôi đi là chúng ta, nhưng em của năm tám mươi tuổi vẫn sẽ là em của năm hai mươi ba, anh không cần sợ, Tiêu Chiến, trái tim của Vương Nhất Bác thuở niên thiếu, tâm can của Vương Nhất Bác thời trưởng thành, an bình của Vương Nhất Bác khi bạc đầu, tất cả đã và vẫn luôn là của anh. Tinh tú đã giăng khắp bầu trời, yêu thương đã hóa thành lối đi, tư niệm của em cũng đã đến bên anh."
"Đây không phải lời hứa, anh ơi. Em không phải kẻ có thể định đoạt, em càng không có khả năng hóa giải. Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác em nửa đời sau này, tấm lòng đơn thuần chẳng đổi thay."
Câu cuối cùng ấy vừa dứt, một giọt nước từ khóe mắt Tiêu Chiến lăn xuống gò má, rơi trên nền đất. Chóp mũi anh đỏ ửng, cả cơ thể cũng run nhè nhẹ, đôi mắt phượng đong đầy nước mắt, nức nở ngã vào vòng tay của Vương Nhất Bác, chưa bao giờ anh yếu đuối đến vậy, trái tim này đã bị hắn làm cho động tâm, thật sự không trụ nổi nữa.
"Ý niệm đã thành, chẳng còn hối hận." Giữa tiếng nghẹn ngào, anh nói một câu. Vương Nhất Bác khảm anh vào đáy lòng, giọt nước mắt của anh khiến tâm trạng hắn dậy sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com