Chương 74: Giới hạn của một Vương Nhất Bác.
Trịnh Phồn Tinh một mặt hiền hòa, chậm rãi bước đến trước Vu Bân.
"Chưa từng hợp tác, không phải là không thể hợp tác."
Vu Bân vẻ mặt cảnh giác, nghiêm mặt nhìn đứa con trai độc nhất của Trịnh gia. Anh ta tự hỏi, rốt cuộc Trịnh gia cũng muốn tính kế Tiêu gia sao? Trịnh Phồn Tinh đây là muốn cái gì?
"Trịnh thiếu, thứ cho tôi nói thẳng, Tiêu gia không có lý do nào để nhận sự trợ giúp từ Trịnh gia."
Trịnh Phồn Tinh bị từ chối thẳng, vẫn ôn hòa bảo. "Trịnh gia mạnh nhất là cảnh sát, bọn tôi có thể giúp các anh tránh phiền phức."
"Đó cũng là lý do tôi từ chối." Vu Bân đáp, "Tiêu gia thế nào ai mà không biết."
Một sáng một tối rõ rệt, có thể hợp tác? Không phải như tự đào hố chôn mình sao?
"Tôi hợp tác với Tiêu gia không phải vì Tiêu gia các người." Trịnh Phồn Tinh cho tay vào túi, "Mà là vì muốn giúp bạn tôi, Vương Nhất Bác."
Lúc này chính Vu Bân lại không biết nói sao. Vương Nhất Bác có bạn là Trịnh Phồn Tinh, hình như còn cả Tất Bồi Hâm của Tất gia nữa...Nếu không phải Tiêu Chiến ra lệnh không được phép điều tra theo dõi hắn, anh ta nào ở cái thế buồn cười này...
Trịnh Phồn Tinh biết bản thân đã thuyết phục được Vu Bân, nhẹ cười một cái.
"Trịnh gia sẽ ổn thoải phía cảnh sát, Tất gia trấn áp truyền thông. Tiêu gia không cần lo về hai việc này nữa."
Người Tiêu gia nghe thế, thở nhẹ một hơi. Tần Mãn đứng trong góc, khẽ nhăn mi. Sao gã lại bất cẩn vậy, Vương Nhất Bác thế mà lại kết bạn được với những nhân vật thế này!
...
Vương Nhất Bác vừa đáp xuống sân bay, kéo hành lý đi qua cổng, liền phát hiện có kẻ theo dõi.
Có những bốn tên, theo hắn biết là thế, khi hắn vừa đi qua cổng soát đã thấy ngay bóng hình đen thù lù trốn nơi góc. Lúc đầu cứ ngỡ trùng hợp thôi, thế nhưng bọn họ thật sự bị những tên đấy theo đuôi, chỉ là đám này có vẻ vẫn còn kiên dè bọn họ, cũng có khoảng cách.
"Mẹ nó..." Nhất Minh gầm gừ trong cuốn họng, ánh mắt căm hận nhìn quanh. "Thật muốn đấm cho bọn nó hết phiền!"
Nhất Hạnh vỗ vai cậu. Vương Nhất Bác kéo nón xuống nữa, bước nhanh ra ngoài, Nhất Hạo theo sát sau.
Ra đến bậc thang, hắn nhanh chóng để ý đến một chiếc xe xám đậu gần đấy. Qua tầm mắt bị hạn chế bởi mái tóc, Vương Nhất Bác nheo mắt.
Người trong xe...có phải đang vẫy tay với hắn...?
Vương Nhất Bác mở to mắt, nhìn sang Nhất Hạo.
Anh ta nãy giờ đều dõi theo tầm mắt của Vương Nhất Bác, tất nhiên hiểu ý. Gật đầu cười. Rồi vội quay gót đi về phía ngược lại.
Vương Nhất Bác nhanh chóng kéo hai người còn lại đi đến chiếc xe, khi Nhất Hạnh còn chưa biết nó có những gì liền mở cửa ngồi vào.
"Nguy hiểm quá nhỉ?"
Ngồi vào xe rồi họ mới nhận ra, trong xe có những hai người đều ngồi ở ghế trước. Một tài xế, và một đang cầm tờ báo. Người ấy gấp tờ báo lại, quay ra sau, đẩy gọng kính mát.
"Cậu Vương?"
Cứ nghĩ là người Vu Bân phái đến, ai ngờ được ấy mà lại là Tuyên Lộ!
Cô nàng nở nụ cười, nhìn ra ngoài cửa kính. "Anh chàng kia đi đánh lạc hướng rồi à? Tốt đấy!"
Nhất Hạnh và Nhất Minh thật sự không hiểu gì, "Cô gái này là?"
"Tôi tên Tuyên Lộ." Tuyên Lộ cười híp mắt với hai người, "Một người bạn của cậu Vương."
Vừa dứt lời, cửa xe lại mở bật ra, Nhất Hạo lập tức chui vào, tay đẩy chiếc mũ trắng mà nói với Vương Nhất Bác.
"Đám ấy dai như đĩa, cũng phải dùng vũ lực. Lỡ tay đánh gãy chân hay trẹo vai gì rồi." Nói xong còn giả vờ khuôn mặt lo lắng.
Nhất Hạnh từ chối nói đến tên giả tạo này. "Vậy, cô sẽ giúp bọn tôi?"
"Đúng đấy chàng trai!" Tuyên Lộ đáp, "Chúng ta đi được rồi, ai đấy đang muốn mọc cánh bay cho nhanh kìa."
Chiếc xe khởi bánh. Đúng như bọn họ dự đoán, ngay sau đó liền có một chiếc xe khác theo sau. Hai chiếc xe chạy trên đường thay phiên ép nhau, suýt thì tông vào lề đường.
RÍTTT!
GRỪM, GRỪM....
May thay bây giờ đang là giữa đêm, ngoài phố xá ít người vắng xe, hiếm có ai thấy được hai chiếc xe băng băng trên đường với tốc độ kinh người. Nếu đây không phải ở Trùng Khách mà là Mỹ thì đảm bảo Vương Nhất Bác hắn đã rút súng ra bắn vào lốp xe bọn nó rồi.
Ánh mắt cáu gắt nhìn phía sau, tay cuộn thành nắm đấm. Tài xế điều khiển xe rẽ vào một con hẻm, nếu có giao chiến, ít nhất cũng đỡ liên lụy đến cảnh sát hơn...
"Cứ tiếp tục thế này, sẽ dẫn bọn chúng đến tận bệnh viện luôn thôi." Nhất Hạnh nói.
"Hoặc là không..." Tuyên Lộ vừa đáp, chiếc xe của họ liền phanh gấp, tạo ra một tiếng chói tai.
KÍTTT!
Vương Nhất Bác liền hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn ngẩng đầu.
Đúng như dự đoán, trước mặt họ là một chiếc khác đang chắn ngang con đường. Chiếc xe nãy giờ đuổi theo xe Tuyên Lộ cũng đến nơi. Hai chiếc trước sau chặn đường.
Đây là không muốn Vương Nhất Bác đến được bệnh viện.
Những kẻ trên hai xe bước xuống, đông hơn bọn họ. Đám người Vương Nhất Bác nhíu mày. Nếu bước xuống giao chiến, sẽ gây sự chú ý, đến khi ấy muốn đi cũng không được. Chẳng lẽ không còn cách nào?
Nhưng Vương Nhất Bác nào có thời gian suy nghĩ những điều ấy. Hắn mở cửa, trực tiếp bước xuống xe dưới sự kinh ngạc của hai bên.
Hắn đóng cửa cái 'RẦM!'
Ánh mắt thoáng vẻ không ổn định, đỏ hằn tia máu, như Tu La đòi mạng. Sự kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn. Bảo Bảo của hắn đang cấp cứu và bọn khốn này lại thích cản đường.
"Mẹ kiếp bọn chúng mày..." Vương Nhất Bác vứt phăng cái nón xuống đất, "Hôm nay tao không xử hết chúng bây, tao liền không mang họ Vương!"
Ngay tức khắc không kịp trở tay, Vương Nhất Bác lao vào đám người trước mặt hắn.
Lúc đó, kể cả những kẻ cản đường lẫn người bên phe Tuyên Lộ đều đã biết, sự tức giận của Vương Nhất Bác là thế nào, và cái giá phải trả khi chạm đến giới hạn của hắn.
Vương Nhất Bác như một mãnh thú nơi rừng rậm, lao vào bất kì tên nào hắn nhìn thấy. Với lực cánh tay đáng sợ, hắn đấm thẳng vào mặt một vài tên, thậm chí còn bẻ gãy hai tay số ít kẻ. Đôi chân của hắn cũng không phải dạng vừa. Tuy rằng kiếp trước bị liệt, không có nghĩa rằng nó bị phế. Chân này trụ như đinh đóng cột, tạo thế cho chân kia tung cước đạp thẳng vào lồng ngực những kẻ khốn ấy.
"Con mẹ nó! Ngăn hắn lại! Ngăn con quái vật ấy lại!"
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, liền bị Vương Nhất Bác một mảnh âm u tiến đến, trực tiếp bẻ gãy tay gã.
Khung cảnh trước mắt đối với những người ở đó là một cảnh kinh hoàng. Chưa đầy nhiêu phút, tốp người trước mắt đã nằm rạp xuống đất, máu chảy từng giọt, sừng sững một thân ảnh như mãnh thú với răng nanh sắc bén
Trước khi đám người phía sau kia xông lên, Vương Nhất Bác đã mở cửa xe khác, trực tiếp leo lên, lái đi ngay lập tức trước ánh mắt trợn tròn của mọi người.
Vương Nhất Bác lái chiếc xe của đám người kia đi, Nhất Hạo cũng không cứng đơ nữa, nhanh như cắt đánh đến lũ người kia.
Tuyên Lộ ngồi trong xe, nhìn Thiên Các đoàn như vũ bão lao đến đám phía sau.
...
Bệnh viện chìm trong màn đêm yên tĩnh, không như đang ngập trong lửa như nhà cũ Tiêu gia, cũng không như rải rác thân người như Bác Quân, không có nhịp tim người nhấp nhô nhìn theo giá cổ phiếu trên màn hình như ở Tiêu thị.
Nhưng nó lại là nơi khiến cho con người ta run rẩy đứng không vững. Nó chứa mạng của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác phanh xe cái gấp, mặc kệ chỗ đậu có thể khiến hắn lên đồn, hắn chạy vào bên trong bệnh viện. Vương Tiêu Tỏa đã gửi địa chỉ cụ thể cho hắn, hắn chỉ cố hết sức nhanh nhất mà đến trước phòng cấp cứu.
Sức lực của Vương Nhất Bác dần cạn đi, lần đánh nhau ban nãy thật khiến hắn mất sức, còn cố gắng chạy nhanh nhất có thể để đến được đây. Không tránh khỏi thở gấp.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đến trước cửa phòng cấp cứu, những người khác vì sự xuất hiện này mà sững người.
Hắn đổ mồ hôi, một vẻ hấp tấp không dừng, lập tức lên tiếng hỏi:
"Tiêu Chiến đâu?"
Vu Bân mắt thấy Vương Nhất Bác cuối cùng cũng trở về, mừng rỡ đến đỏ mắt. Phải nói hiện giờ trừ Tứ gia, cũng chỉ có hắn mới mang lại cảm giác an lòng cho bọn họ.
"Nhất Bác thiếu gia!"
"Chiến Chiến còn ở bên trong." Lúc bấy giờ, một giọng trầm trầm vang lên. Vương Nhất Bác mới nhận ra, Tiêu lão gia đang ngồi trên ghế dài, trên tay là Vương Tiêu Tỏa.
"Tỏa nhi?" Mắt thấy bé con gục đầu vào vai ông, cứ ngỡ xảy ra chuyện nữa.
"To tiếng cái gì?" Tiêu lão gia nhíu mày, "Thằng bé chỉ vừa mới ngủ."
Vương Tiêu Tỏa sau bao nhiêu tiếng đồng hồ khóc nức nở, cuối cùng cũng có thể buông xuống tâm trạng như đá tảng, chầm chậm đi vào giấc ngủ. Hôm nay đã lấy đi quá nhiều sức lực của một đứa bé bốn tuổi.
Nghe được bé con không sao, hắn thở phào. Cũng không có thời giờ thắc mắc lý do Tiêu lão gia và Vương Tiêu Tỏa lại thân thiết như thế.
"Vu quản gia, tôi muốn vào bên trong." Hắn lập tức đề nghị.
Tần Mãn liền phản đối, "E là không thể đâu cậu Vương, cả lão gia cũng không thể vào phòng cấp cứu. Một người ngoài như cậu có thể sao?" Giọng gã lạnh hẳn, ánh mắt đầy thù địch khi Vương Nhất Bác xuất hiện.
Vương Nhất Bác liếc sang Tần Mãn, nếu không phải ở đây còn có Tiêu lão gia, hắn đã đấm tên khốn này một cú rồi.
Tiêu lão gia nhìn hắn, thở dài, tay vuốt nhẹ sống lưng của đứa bé.
"Người yêu nhập viện, con thì khóc đến tâm tê phế liệt, Vương Nhất Bác cậu quả thật..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com