Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Nếu như không có Vương Nhất Bác...

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn bầu trời một khắc, từ lúc hắn sống lại đến nay, thật cũng chẳng ngờ đến bản thân lại đi được đến nước này.

Thành tựu cũng chỉ vỏn vẹn nhiêu đây là đủ.

"Vậy, bây giờ tôi có bao nhiêu phần?" Hắn ngồi ở ghế sau, mặt hướng ra ngoài, chỉ hỏi Vu Bân một câu.

Vu Bân ngẫm nghĩ một chút, đáp. "Cộng thêm phần của lão gia vừa chuyển cho cậu, thì khoảng chừng 27%."

Vương Nhất Bác thu tầm mắt, nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, "Thế là cao hơn Tần Mãn... Vậy cũng chỉ còn một nơi cho gã lôi kéo."

Vu Bân cũng hiểu hắn đang nói đến ai, gật đầu một cái. "Phải, lần này xem ra là làm khó Tam gia cùng cực rồi. Nhưng mà tôi biết, mấu chốt của lần này vốn dĩ không phải ở chỗ đấy."

"Đúng thế." Hắn cười khẽ, "Tần Mãn là kẻ đầy thủ đoạn, ít có cái gì cản chân gã, người như thế mà đứng đối nghịch chúng ta thật sự rất nguy hiểm."

Nhiều lúc hắn cũng thầm nhủ một câu, thật may là gã thích Tiêu Chiến. Nếu không, hắn làm sao có thể nhởn nhơ như vậy.

"À đúng rồi, Nhất Bác thiếu gia, đã có tin tức vụ đầu độc Tứ gia rồi."

Nhắc đến Tiêu Chiến, thần kinh Vương Nhất Bác liền căng thẳng lên, gương mặt cũng nghiêm túc, tập trung lắng nghe. Từ cái ngày suýt thì làm hắn phát điên ấy đến nay cũng đã gần ba tuần lễ. Tiêu lão gia đã cho người tra rõ ngọn ngành sự việc hôm đấy, nhưng chuyện Bác Quân và nhà cũ bị tấn công xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp lưu lại cái gì.

Phùng Đức nói với hắn, khi gã ta chạy lên căn phòng Tiêu Chiến xảy ra chuyện trong lúc hỗn loạn, căn phòng vẫn y như cũ, nhưng vết tích của chén thuốc vỡ đã hoàn toàn biến mất.

Gã ta suy đoán, bọn chúng đã lập ra kế hoạch như này. Đầu tiên là thực hiện mục đích, đầu độc Tứ gia. Sau đó làm một cuộc tấn công vào Bác Quân trong lúc ai ai cũng hốt hoảng, nhằm đánh lạc hướng. Nhân thời cơ ấy, có kẻ đã lẻn vào phòng, dọn dẹp dấu vết, để không ai có thể điều tra gì nữa.

Nữ hầu đã chết, chén thuốc cũng mất tăm, thật sự là làm khó nhau.

Vu Bân đánh tay lái rẽ hướng trái, nói với Vương Nhất Bác. "Tôi nghe Tôn thần y nói, cũng hiểu được chút ít. Đại khái là trong người Tứ gia ban đầu đã có bệnh, điều dưỡng cẩn thận còn không xong, lại trúng phải loại độc hình như là thuốc Đông Bắc gì gì đó, có tác dụng rất mạnh, lại là cái dạng hiếm, ờm, hiếm có cực kì, phải tìm mấy năm mới gặp."

Anh ta khẽ nuốt nước bọt, nếu như hôm đó không có Tôn Thái Hoàng, mọi thứ liền xong rồi.

Vương Nhất Bác càng nghe càng nhăn mày, sắc mặt rất tệ. "Đợi đã, nếu như có kẻ đã lau sạch dấu vết, làm sao các anh biết đến loại độc này?"

"Cậu còn nhớ hôm ở nhà cũ không?" Vu Bân nói, "Tôi tìm thấy nó ở đấy." Rồi anh ta kể rõ ngọn ngành.

Hoá ra cái lúc mà Tần Mãn cho nổ, sàn nhà chấn động, Vu Bân vô tình thấy một gói thuốc rơi ra từ túi áo của gã. Cái gói này chẳng những nhỏ, mà sức bật lại như quả bóng bàn, vừa ra khỏi liền rớt xuống chân ghế trường kỉ, rồi bị đá vào sâu bên trong. Anh ta nhân lúc không ai để ý, liền nhặt nó mang về nghiên cứu. Mở ra mới biết, đây là một ít bột thuốc, mùi hương nồng vô cùng, chắc chắn là thứ không ra gì, bèn đưa cho Tôn Thái Hoàng kiểm ra. Ông lão sau mấy phút liền ngạc nhiên, đây chính là nguyên nhân làm Tiêu Chiến nhập viện!

Vương Nhất Bác nghe xong thì trợn mắt, còn có chuyện như vậy? "Tức là như anh nói, Tần Mãn cũng chính là kẻ hạ độc vào chén thuốc?"

"Khả năng ấy cao đến 99,9%."

"Không đúng." Hắn lại lên tiếng bác bỏ, "Nó rất không hợp lí, anh không thấy sao. Bây giờ gã đang tranh chấp quyền điều hành với Chiến ca, chẳng phải lúc ấy chỉ cần mạnh tay hơn tí nữa, cái chức vụ gã mong muốn sẽ liền đường đường chính chính rơi vào tay gã, không ai dị nghị sao?"

Đằng này gã lại làm ra như thế, rồi lại cho người tấn công hai nơi, một nơi để dọn dẹp, một nơi để cài bom, không phải rất tốn công sao? Còn nữa, nếu như gã đã nắm được Tiêu thị, vậy sẽ không cần lộ bộ mặt thật, để người người ganh ghét như vậy, còn trực tiếp chọc giận Tiêu lão gia.

Gã sao lại là kẻ hành sự như thế, dù gì tên gã là Tần Mãn, đâu phải 'Lỗ Mãn'?

Vu Bân thấy hắn phân tích như thế, liền hiểu ra được gì đó. "Ý cậu là, những chuyện mấy hôm nay, không phải hoàn toàn đều do Tần Mãn gây ra?"

Vương Nhất Bác trầm ngâm, nói. "Tôi cũng đang nghĩ như thế. Phải nhìn lại hết tất cả một lượt. Tần Mãn gã là người hạ độc, không dại gì chính mình lại mang theo gói thuốc ấy, để uống hay gì? Còn bất cẩn làm rơi ra. Lúc này người bình thường sẽ rất thận trọng bảo toàn thứ ấy, sẽ không có việc để nó biến mất mà bản thân lại may mảy không biết gì."

Vu Bân càng nghe, tâm trạng lại càng căng thẳng, cũng không biết đáp cái gì nữa, chỉ lắng thì nghe Vương Nhất Bác nói.

"Cái hôm họp báo, bệnh viện lại bị tấn công, thật sự là kì quặc không nói nên lời." Hắn lại nói, "Hôm ấy tôi trở về phòng bệnh, thấy cả căn phòng bị lục tung lên, số giấy tờ về cổ phiếu và hợp đồng của tôi dưới cái tên Đan Kiệt đều bị cuỗm đi mất. Thấy rõ, bọn chúng đến bệnh viện là vì muốn lấy cái sấp ấy đi, vậy chỉ cần lén lút là được, ấy vậy mà lại làm rùm beng lên như thế, như hận không thể cho toàn thế giới biết chúng đang làm việc xấu."

"Nếu Tần Mãn dẫn đầu cái lũ ấy, thì gã đã biết tỏng tôi là tên Đan Kiệt đang đối đầu với gã, sẽ bật cười mà lật tẩy rồi đánh bại tôi. Nhưng anh thấy đấy, mấy hôm nay lại không có chuyện gì, thậm chí bây giờ gã còn đang yếu thế, chứng tỏ Tần Mãn còn đang hoang mang Đan Kiệt là ai. Vậy số giấy tờ kia của tôi là bị trôi vào tay ai rồi, và kẻ đó rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Vu Bân cũng đã nghe kể về lúc ở bệnh viện của Vương Nhất Bác, bèn nói.

"Nhất Bác thiếu gia, đám người ấy vừa nhắm đến giấy tờ của cậu, lại còn thả rắn định làm hại tiểu thiếu gia, thậm chí còn suýt nữa bắn xuyên qua đầu cậu, nhìn qua thì thấy ngay đây là rất thù hận, ai mà không nghĩ đó là Tần Mãn. Mà cậu nói đúng, vị họ Tần căn bản không phải người như thế. Làm sao có thể làm chuyện mà người khác nhìn vào đã biết ngay kẻ đứng sau là mình? Như thế há chẳng phải vạch áo cho người xem lưng à?"

Hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng phải hít một hơi lạnh, chèn lửa giận xuống tâm.

Không chỉ Tần Mãn, còn có một thế lực khác nhắm vào Tiêu gia!

Vương Nhất Bác ngả đầu ra sau, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi. "Suy cho cùng, phía trước có cái gì, chúng ta cũng nhìn không thấy."

Vu Bân gật nhẹ đầu đồng tình.

Nhưng Vương Nhất Bác còn không ngờ đến, hắn lại nhanh như thế đối diện cái 'phía trước' mà bản thân đã thốt lên.

Ba ngày sau đấy, khi Tiêu thị đang bước vào giai đoạn chiến đấu căng thẳng, khi số cổ phiếu đang đến hồi kết thúc.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi tại phòng, mắt đăm đăm nhìn lên biểu đồ trên màn hình, lên lên xuống xuống, làm người ta thấp thỏm theo. Nhân viên ra sức làm việc, môi mím chặt, mắt lo âu.

Chỉ hôm nay nữa thôi, liền biết ai thắng ai bại.

Đột nhiên, giữa bầu không khí nặng nề, lại có người gọi cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn điện thoại, rồi nhìn sang Vương Nhất Bác, cũng thấy hắn đang chăm chú vào anh.

"Anh nghe điện thoại."

"Em đi với anh." Vương Nhất Bác theo đấy đứng lên, cũng nói với nhân viên, "Mọi người làm việc tiếp đi."

Cả hai ra khỏi phòng, rẽ vào đoạn hành lang vắng. Bình thường hắn sẽ không đến nỗi Tiêu Chiến nghe điện thoại cũng phải theo đi, nhưng đó là khi tên người gọi đến không phải là Tần Mãn.

Thú thật là hắn còn có chút ấu trĩ, khi thấy Bảo Bảo nhà hắn còn chưa xoá sổ của gã và cho vào danh sách đen. Nhưng mà Tần Mãn gọi cho giờ này làm gì?

"Chiến Chiến."

Anh vừa chấp nhận cuộc gọi, bên kia đã truyền qua tiếng của Tần Mãn, làm Vương Nhất Bác rất ngứa tay muốn đánh người.

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến trong dự liệu lạnh nhạt đáp.

"Chắc là bây giờ anh với họ Vương kia đang ở công ty nhỉ? Anh cũng đang lo cho kết quả, đúng không?" Tần Mãn như không nghe được giọng điệu của Tiêu Chiến.

"Không." Anh nói, rất chắc chắn. Rồi nhìn sang Vương Nhất Bác ở bên cạnh, "Nhất Bác là người thắng."

Đòn này thật sự quá mạnh, làm tim Vương Nhất Bác đập nhanh, ngại đến phải dùng tay che mặt. Mẹ nó, ánh mắt của anh, chết hắn mất...

Tần Mãn nghe câu trả lời, lại không có phản ứng gì gọi là ghét bỏ căm hờn như trước, cũng không phát ra tiếng thở dài não nề hay cái hít một hơi khí lạnh, ngược lại chỉ tĩnh lặng hỏi lại một câu.

"Chiến Chiến, nếu như trên đời này không có Vương Nhất Bác, thì liệu em có được anh chọn không?"

Thật sự giọng nói ấy của hắn rất lắng đọng, lại mang theo sự chua xót khó tả, vương vấn không buông, cũng rất đáng thương.

Tiêu Chiến cũng chỉ đáp lại một câu, làm hai người đều lặng thinh.

"Nếu trên đời này không có Vương Nhất Bác, thì anh vĩnh viễn cũng không sống nổi qua tuổi hai mươi."

Mặt Trời đến xua tan cái lạnh của bệnh tật, không có Mặt Trời ấy, chữ tử liền át chữ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com