Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 6. ĐỒ CHƠI

🐢 " Sao....Sao lại là em làm".

" Mày chỉ là đứa trẻ ở cô nhi viện, không về đây làm việc thì làm cảnh à?".

" Nhưng em là con...."

Chưa kịp nói hết thì Tiêu Chiến đã chặn lại. " Sao, muốn lôi ba mẹ ra đây à! Nên nhớ mày chỉ là trò chơi của tao mà cũng đòi lên tiếng, hay là...." Anh chống hai tay vào bàn đứng dậy, mặt Anh tiến sát mặt Cậu.

" Hay là cái tát hôm qua làm mày vẫn chưa đủ sợ".

Nhất Bác ngồi đó run bần bật, sợ hãi nói. " Em...em sẽ làm".

" Ngoan, cứ như vậy chẳng phải Chiến Ca sẽ thương sao, làm hết việc ở nhà này nhé!".

" Làm... làm hết, nhưng chỗ này rộng như vậy, em...em".

" Sao! Sợ à, nên nhớ hôm nay ba mẹ không có nhà, tao là người quyết định ở đây!".

" Em...em biết".

" Được rồi, rửa sạch chỗ bát này đi, dọn thức ăn sạch sẽ, Quản Gia ở im đấy, để cho một mình nó làm". Tiêu Chiến ra ngoài sofa ngồi nhởn nhơ, chân này vắt lên chân kia nhìn Cậu đang dọn đồ, Nhất Bác lùn tịt kiễng chân để làm việc, rửa hết cả đống bát của Anh, Quản Gia đứng đó muốn giúp nhưng không được, lúc đến gần Cậu thì lại bị Tiêu Chiến nhìn.

" Nhị thiếu gia, tôi xin lỗi".

Cậu với dáng bé tí tẹo lau cái cầu thang dài kia, một mình bế chậu nước lau từ trên xuống, mệt mỏi muốn nghỉ một lát, quay lại nhìn Anh thì thấy Tiêu Chiến đang trừng mắt nhìn. Nhất Bác một mình phải làm hết việc nặng đến nhẹ. Xong xuôi thì quần áo ướt sũng bước đến chỗ Anh.

" Chiến Ca...em làm xong rồi". Cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi, Tiêu Chiến nhìn xung quanh gật đầu chấp nhận.

" Nhất Bác, lại đây". Tiêu Chiến buông giọng nhỏ nhẹ gọi Cậu vào, Nhất Bác ngây thơ tưởng được Anh cho gì, Tiêu Chiến thẳng tay hất ly trà nóng vào mặt Cậu, Nhất Bác đau đớn ôm lấy.

" A... nóng... nóng quá".

" Hừ, còn nhiều kịch hay lắm, đi vào trong này với tao". Tiêu Chiến nắm tóc Cậu lôi vào nhà tắm.

" A... Chiến Ca... bỏ ra..đau em".

Thành công lôi Cậu vào bên trong, Anh chốt cửa lại để người bên ngoài không thấy, bồn tắm đầy nước trực tiếp ném Cậu vào trong, Nhất Bác cơ thể bé nhỏ ngụp lặn trong nước đến khó thở, nói lý nhí
.
" Ưm... Bỏ em ra..."

Tiêu Chiến mạnh tay ấn đầu Cậu sâu xuống, nước tràn cả vào mũi và mắt Cậu, Nhất Bác sắp không thở được nữa nữa rồi, Anh vừa dìm Cậu vừa cười.

"Công nhận món đồ chơi này rất vui..." Túm Cậu dậy, Nhất Bác ho khụ khụ vì sặc nước, Anh nắm chặt cằm Cậu, trêu đùa .

" Nhìn xem đây còn là bộ dạng con cưng của ba mẹ tao không, nhìn mày thật thảm hại".

Nhất Bác cố dương đôi mắt ngấn lệ nhìn người phía trước, nấc lên từng tiếng. " Hức... Chiến Ca...Anh ác lắm, em ghét Anh..."

Cắn mạnh vào tay Anh rồi chạy ra ngoài, cửa khoá nên Nhất Bác kiễng chân cao cũng không với được tay nắm cửa.

" Con mẹ nó, mày giám cắn tao". Tức giận lôi Nhất Bác lại khiến đầu Cậu đập mạnh vào thành bồn tắm đến chảy máu, cơ thể ướt nhẹp nằm dưới sàn, Tiêu Chiến đưa bàn tay to lớn bóp chặt cổ Cậu.

" Dám cắn tao, mày thích chết à, đừng để ngày hôm nay tao phải giết chết mày".

" Hức... Bỏ em ra... khó...khó thở...hức". Bàn tay nhỏ bé yếu ớt đập mạnh vào tay Anh, Tiêu Chiến nhếch mép vì Cậu làm kiểu gì cũng vô tác dụng, vung tay tát liên tiếp vào gương mặt bé nhỏ kia.

* CHÁT CHÁT CHÁT *

" Thích làm càn à". Tiêu Chiến đứng dậy dẫm mạnh vào ngực Cậu, đạp mạnh vào người.

" Mẹ kiếp, thứ bẩn thỉu, loại mày cũng xứng ở đây".

Cậu thân tàn ma dại, sợ hãi nhận từng đòn đập đánh của Anh giáng vào.

" Không nói được nữa à, mấy bọn ở cô nhi viện chúng mày thật nghèo hèn".   Nắm lấy bàn tay bị thương hôm qua của Cậu bóp chặt đến nỗi Nhất Bác cảm thấy đau rát.

" Nhìn xem, vết thương cũng không biết thay cái băng cá nhân mới, mày không có não à".

" Bỏ...hức.... bỏ em ra".

Tiêu Chiến cảm giác ba mẹ sắp về, lôi Cậu lên phòng mình, nhanh chóng mở tủ lấy hộp sơ cứu y tế, một ít thuốc sát trùng bôi vào miệng vết thương cho Cậu.

" Xót...hức..." Nhất Bác rụt tay lại nhưg bị Tiêu Chiến quát.

" NGỒI IM, mày thích ba mẹ về thấy cảnh này à?". Băng bó qua loa vết thương rồi chỉ thẳng tay ra ngoài cửa.

" CÚT VỀ PHÒNG MÀY, lát nữa mày mà kể chuyện hôm nay tao làm gì mày cho ba mẹ nghe thì không xong đâu".

Nhất Bác nâng cơ thể yếu ớt chạy về phòng, ngồi gục bên cửa, từng tiếng thút thít vang lên, Cậu bây giờ sợ Anh lắm, sợ nhìn thấy dáng vẻ của Anh. Dưới nhà xe ông bà Tiêu đã về, Nhất Bác thay nhanh bộ đồ mới, lau tóc gọn gàng để không ai phát hiện, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.

" Nhất Bác, ra ngoài này nhanh."
Là Tiêu Chiến gọi, Cậu như đứng không vững, sợ Anh lại đánh mình nên không giám lại gần.

" Mày đừng để tao mất kiên nhẫn, MỞ CỬA RA, Ba mẹ đang chờ mày dưới kia, ra ngoài này nhanh"

* Cạch*

Cậu mở cửa, Tiêu Chiến đưa tay đến, Nhất Bác không giám, lùi lại phía sau, Anh thấy Cậu chậm chạp thì gắt lên. " Sợ tao sao? Nhanh xuống dưới, tao với mày ra ngoài".

Tiêu Chiến nắm lấy tay Cậu kéo ra, Anh điềm tĩnh xỏ tay vào túi quần bước xuống, Nhất Bác đi sau, Ông bà Tiêu thấy hai đứa con của mình đã hoà đồng thì vui lắm, Minh Viễn dang hai tay ra trìu mến.

" Nhất Bác, lại đây nào, ta nhớ con lắm".

Cậu ôm lấy ông, Minh Viễn ngủi mùi hương trên tóc Cậu.

" Nhất Bác, sao tóc con ướt vậy, vừa tắm sao?".

" Con...con vừa tắm". Nhất Bác lắp bắp không giám nhìn thẳng vào mặt Ông.
" Sao lại tắm vào buổi trưa, nhỡ cảm thì sao?". Ông lo lắng.

Tiêu Chiến từ nãy mới lên tiếng. " Ba mẹ vừa đi đâu vậy ạ?".

" Ta vừa lên công ty thôi, có ít bánh, con mang vào cùng Nhất Bác ăn đi".
Là bánh của mình thích Anh vui vẻ nhận lấy, Trác Thành lúc này cũng đến.

" Cháu chào cô chú".

" Là Trác Thành sao, Tiêu Chiến, con có bạn kìa".

Anh thấy Trác Thành ở đó thì vứt hộp bánh qua một bên, đến chỗ Cậu bạn thân của mình, Anh xin phép ba mẹ, mình ra ngoài chơi một lúc rồi sẽ về. Trác Thành và Tiêu Chiến bước đi trên phố, y tay vẫn cầm cây kem vừa ăn vừa hỏi.

" Tiêu Chiến, đứa bé mà Bác trai bế là Nhất Bác phải không?".

" Mày biết sao?".

" Thấy nó cứ im lặng mãi, không giám nhìn mày, vừa nãy mày làm gì nó à?.

" Làm nhiều thú vui thôi, cũng là trò chơi nên không cần quan tâm mấy đâu"....

Nhất Bác ở đây được ba mẹ Tiêu chăm sóc tận tình, trong vòng tay ba mẹ thật ấm áp và hạnh phúc, nhưng sao tính cách của Anh lại khác với hai người quá, Nhất Bác vừa ngồi vừa sợ hãi, càng nghĩ sự lo lắng trong lòng cứ dấy lên...🐢
____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bjyx