Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 74. MỘT ĐÊM BÊN ANH

🐢 Tiêu Chiến đã ở đây được khá lâu, ngày ngày đều quanh quẩn bên Cậu như cún con, Nhất Bác cũng chẳng cảm thấy phiền mà còn cưng chiều Anh như bảo bối, Anh đã ngoan hơn, chẳng còn có ý định bỏ trốn như ngày trước, Tiêu Chiến ngày ngày từ sáng đến tối đều bận việc, bữa tối được Cậu nấu sẵn mang vào trong phòng, Cậu thật sự muốn Anh uống cốc sữa vào nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, đã bao nhiêu lần Anh như vậy rồi, cốc sữa chính tay Cậu pha mà chẳng được Anh động vào một lần, Nhất Bác ngồi cạnh thuyết phục mãi thì Anh mới cầm nên uống.

Tiêu Chiến mặt mày nhăn lại, mùi sữa Anh ghét nhất, nó chẳng ngon tí nào cả, vừa uống hết Anh lại bị sặc ho khụ khụ trên bàn, Vương Nhất Bác hốt hoảng chạy đến vuốt vuốt tấm lưng người kia mà hỏi han gấp rút.

" Chiến Ca, em xin lỗi...nó không ngon sao?".

" Khụ, tôi...tôi không thích uống sữa...ặc".

" Sao...sao Anh không nói với em...từ lần sau nếu không ăn được gì Anh phải nói chứ! Em sẽ làm món khác cho Anh".

Vương Nhất Bác vừa nói vừa thu dọn đồ giúp Anh để chuẩn bị đi ngủ nhưng Tiêu Chiến giữ tay Cậu lại.

" Nhất Bác, Anh chưa làm xong bản báo cáo, em đi ngủ trước đi....Mai em còn dậy sớm đi học nữa mà, ngày mai Anh có lịch nghỉ ở nhà nên hôm nay đi ngủ muộn chút cũng không sao?".

" Không được, hay Anh không quan tâm đến sức khỏe, Anh mà ốm ra đấy thì em sẽ lo lắm".

Vương Nhất Bác đứng ở đó nói Anh, giọng nói chẳng có gì là tức giận mà chỉ là sự an ủi cho người mình yêu, dù có thuyết phục Anh đến mấy thì Tiêu Chiến cũng chẳng nghe, Cậu đành lủi thủi một mình chui vào chăn nằm để chờ.

Không gian yên tĩnh trong đêm mà chỉ nghe thấy tiếng gõ laptop phát ra, rồi là tiếng thở dài đầy mệt mỏi, tay Tiêu Chiến giở từng bản báo cáo để cố hoàn thành nốt. Cậu trong này không có hơi của Anh cũng chẳng thể ngủ, mắt ti hí thò ra nhìn xem Tiêu Chiến đã chuẩn bị lên giường chưa nhưng không, là hình ảnh cao gầy đang đứng để chuẩn bị soạn giáo án cho lần dạy mới.

Tiêu Chiến đứng chẳng vững nữa rồi, mắt rát đến nỗi chỉ muốn chợp năm phút rồi lại làm tiếp, ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng tay hơi vỗ nhẹ vào mặt để tỉnh hơn, Vương Nhất Bác chẳng chịu nổi cảnh này mà đành vùng dậy giựt bản giáo án mà Anh đang cầm trên tay để sang một bên, Tiêu Chiến hốt hoảng định lấy lại nhưng Cậu không thèm trả lại, bế Anh đặt lên đùi mình, Cậu trực tiếp thay Anh làm mấy công việc cỏn con này, quan sát Anh làm nhiều nên Vương Nhất Bác khá thành thạo, Tiêu Chiến đòi xuống nhưng Cậu vẫn kẹp chặt.

" Chiến Ca, Anh ngồi im nhé, buồn ngủ rồi đúng không? Chợp mắt một lúc đi, để em làm nốt chỗ này cho".

" Nhưng Cậu làm gì biết làm... Đừng bế tôi như vậy".

" Anh không nghe lời em hay là muốn phạt, ngồi im nhé! Nếu em không biết chỗ nào Anh có thể chỉ".

Tiêu Chiến không nói được câu nào đành bất lực ngồi đó, đầu Anh dựa vào bờ ngực vạm vợ của Cậu, tay Anh ngịch nghịch cổ áo, rồi dần di chuyển lên phần yết hầu đang nhô nhọn ra.

" Ực... Tiêu Chiến, Anh vẫn chưa ngủ?".

" Em bế Anh như này thì sao Anh ngủ được, không thấy Anh nặng sao?".

" Không nặng, thỏ con của em nhẹ phèo mà.... Ngoan, ngủ đi, em thấy mấy ngày nay Anh chẳng được ngủ sớm, lúc nào cũng thức đến 11:00 hay 12:00 khuy mới đi ngủ, thảo nào thấy sắc mặt Anh tiều tụy đi lắm".

Vuốt vuốt tấm lưng trần của Anh mà thì thầm, tay kia lia lịa gõ laptop, thỏ con đã ngủ say trên Cậu, Vương Nhất Bác gấp gọn chiếc máy tính vào, nhẹ nhàng bế Anh lên giường, đặt Tiêu Chiến xuống, tắt điện đi rồi leo vọt lên giường nằm cạnh Anh, đắp chăn lên người cả hai để đều ấm, nhưng chăn có dày đến mấy cũng không ấm bằng vòng tay Cậu, Vương Nhất Bác luồn tay vào eo Anh thuận thế xoa nắn nó, Tiêu Chiến vẫn ngủ say mà chẳng biết gì, thỏ con ngây thơ nằm cạnh sư tử mà chẳng biết đêm đến Cậu sẽ giở trò gì.

" Ưm...Ah~~~"

Bên trong căn phòng kia là tiếng mút mát vang lên, Tiêu Chiến nằm dưới mắt vẫn nhắm nghiền, chẳng biết đôi môi mình đã bị ai đó hôn đến sưng đỏ cả lên, Vương Nhất Bác đêm nay nằm cạnh Anh mà làm đủ mọi trò khác nhau, đen mặt nhếch mép cười vì không ngờ Anh cũng có ngày hôm nay.

" Ưm... Nhất... Nhất Bác".

Tiêu Chiến mắt mở ra, xung quanh căn phòng tối om nhưng vẫn nhìn thấy cái bóng đen trước mặt, ánh trăng soi vào thấy người đó hao hao giống Cậu nhưng không biết có phải không, Vương Nhất Bác còn đang ngồi cạnh ngắm nhìn thì bị Anh gọi, Cậu giật mình chui tọt vào chăn, ôm Anh vào lòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

" Tiêu Chiến, Anh sao vậy, sao lại thức rồi, Anh không ngủ được sao?".

" Nhất Bác à! là em phải không....trời tối quá, Anh không nhìn thấy gì cả".

" Là em tắt đèn để ngủ dễ hơn đấy, Anh ngủ đi, em ở đây rồi".

" Ừm...đừng đi đâu nhé!".

Tiêu Chiến xoay người qua ôm lấy Cậu, Vương Nhất Bác không ngờ Cậu lại diễn tốt đến vậy, cả Tiêu Chiến cũng chẳng nhận ra, đưa tay sờ lên môi mình mà cười đắc ý. Đêm nay Cậu chiếm được chiến lợi phẩm mới rồi...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
* Reng reng reng*

Tiếng chuông đồng hồ buổi sáng kêu đến inh ỏi, Tiêu Chiến phải vớ tay lên tắt nó đi rồi nằm ườn trên giường, bên cạnh cảm thấy trống trải, Cậu thiếu niên hôm qua chẳng còn nằm ở đây nữa mà đã xuống dưới nhà làm đồ ăn sáng cho cả hai.

Tiêu Chiến đầu tóc rối bù ngồi dậy, bước ra khỏi chăn đi làm vệ sinh cá nhân, bước xuống dưới nhà là hình ảnh chàng trai 18 tuổi đang cần mẫn trong bếp dán trứng, có tiếng bước chân ở bậc thang, Vương Nhất Bác ngó ra.

" Chiến Ca, Anh dậy rồi!".

" Nhất Bác, em dậy sớm quá! Anh còn tưởng em đến trường rồi".

" Em chưa, còn 15 phút nữa, Anh lại đây, ở đây có món kẹo này ngon lắm.
Tiêu Chiến tin lời đi đến, Vương Nhất Bác dơ một túi kẹo dẻo dai dai trước mặt Anh, là đồ ngọt mà Anh thường ăn vào buổi sáng, Tiêu Chiến mắt sáng lên.

" Nhất Bác, em có nó sao,... cho Anh".

" Được, em sẽ cho, nhưng phải phải trả lời câu hỏi của em nhé!".

Bế Anh ngồi lên bàn ăn, hai tay Tiêu Chiến chủ động đặt lên vai Cậu, hai chân kẹp chặt vào eo Nhất Bác, Cậu ôm sát eo Anh, hơi ngẩng mặt lên hỏi.

" Tiêu Chiến, đã ba ngày rồi, em muốn nghe câu trả lời của Anh, Anh có yêu em đúng không?".

" Yêu....yêu gì chứ...tôi không...."

" Nếu Anh trả lời em sẽ cho Anh hết chỗ kẹo này! Hửm, Anh đồng ý chứ?".

Tiêu Chiến bị đê mê vào những viên kẹo đầy màu sắc kia mà không biết người kia giờ đã nhìn Anh như muốn ăn thịt rồi, Vương Nhất Bác lấy một viên đưa vào miệng mình, trực tiếp áp lên môi Anh để truyền nó sang, mùi dâu thoang thoảng trong khoang miệng, chiếc lưỡi của Cậu tìm kiếm chiếc lưỡi của Anh mà day dưa, Tiêu Chiến bị làm vậy thì như người mất hồn ngồi đó, Vương Nhất Bác hôn mạnh như muốn nuốt chửng Anh vào bụng, Tay Anh đặt trên tấm lưng người kia, bất giác đập mạnh vào ý bảo Cậu buông ra.

" Ưm~~~~"

" Tiêu Chiến, sao vừa mới hôn mà Anh đã bỏ ra vậy?".

" Cậu muốn bức chết người ta à? Tôi...tôi không thở được".

" Thỏ con ngốc, Anh không biết thở bằng mũi sao?".

" Em kiểu gì cũng nói được".

Đập nhẹ vào ngực Cậu, Vương Nhất Bác luyến tiếc ngắm nhìn gương mặt Anh rồi hôn nhẹ lên trán.

" Chiến Ca, Anh ở nhà nhé, giờ em phải đến trường rồi!".

" Ừ, đi cẩn thận, mặc thêm áo của Anh để giữ ấm vào này, bàn tay nhớ đừng để lạnh".

Anh nắm lấy bàn tay Cậu mà truyền hơi ấm sang, Vương Nhất Bác thật chẳng muốn đến trường chút nào, chỉ muốn hôm nay nghỉ để được ở bên Anh, trước khi đi Tiêu Chiến không quên tặng cho Cậu nụ hôn lên má chúc một buổi sáng tốt lành.

" Nhất Bác, đi học vui vẻ nhé! Đừng quậy phá gì ở trường".

Đội mũ len vào cho Cậu rồi nhìn theo bóng lưng Cậu thiếu niên xách ván trượt bước đi.

Hạnh phúc đơn giản là vậy đó....🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bjyx