CHAP 84. XIN LỖI! NGƯỜI TÔI YÊU LÀ NHẤT BÁC
🐢 Tiêu Chiến đã ở đây được hai ngày, ngày ngày Bạch Tử Hàn đều chăm sóc Anh chu đáo và tận tình, không để Anh bỏ bữa dù một lần, điện thoại và tất cả mọi thứ mà Anh có đều bị hắn giữ lại, Tiêu Chiến giờ như người mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể liên lạc với Cậu, không biết khi không có mình Nhất Bác có biết giữ ấm không, hay ngủ trên phòng mà lại sợ bóng tối, không biết Cậu có bỏ bữa không...
Hàng loạt câu hỏi cứ thế ùa về, Anh được yêu chiều hết mực ở đây, hắn coi Anh chẳng khác gì bảo bối, nhưng Tiêu Chiến thấy điều đó thật ghê tởm, giờ Anh chỉ cần Cậu, cần một hơi ấm từ phía sau mà người mình yêu truyền tới, đã nhịn ăn nhịn uống khá lâu, gương mặt xanh xao, bên dưới lẫn ngoài cửa toàn là những người của Bạch Tử Hàn, hắn được lệnh của ông chủ là ở đây canh chừng Anh không cho Tiêu Chiến ra ngoài.
Đau thật sự đau, bị kìm hãm ở đây mà chẳng có được tự do, không những vậy hắn còn trói chân Anh bằng xích sắt khiến mỗi lần di chuyển nó nặng trịch cứa vào chân Anh đến đỏ ửng, mỗi lần không nghe lời Bạch Tử Hàn đều quát, hắn như kẻ điên tiết vào tình yêu không thể đến, hỏi Anh tại sao lại không yêu mình, bản thân hắn có gì không tốt mà khiến Anh lại chán ghét đến vậy.
Từ trước đến giờ mọi thứ hắn làm đều vì Anh, có thể cho Tiêu Chiến tất cả, nhưng Anh chỉ nhạt đáp lại rằng hắn đừng quá sức, làm như vậy chẳng được gì cả, trong lòng Anh trước giờ chẳng có Bạch Tử Hàn mà chỉ có Nhất Bác.
" Nhất Bác...bây giờ em đang làm gì vậy? Tuyết lại rơi rồi, Anh không muốn ở đây...Anh nhớ em, cún con em đã ăn sáng chưa...hay lại bỏ bữa rồi".
" Tiêu Chiến, Cậu sao lại không đóng cửa sổ vào mà lại để nó mở thế kia, tuyết hắt vào hết rồi, sẽ lạnh lắm đấy".
Nghe thấy giọng hắn Tiêu Chiến lại cảm thấy chán ghét chẳng thèm đáp lại cũng chẳng thèm nhìn hắn một lần. Bạch Tử Hàn thấy Anh cứ như vậy hắn vừa buồn lại vừa tức, hắn không dám quát, chậm rãi đến gần thì Tiêu Chiến buông một câu lạnh lẽo đến vô cảm.
" Liên quan đến cậu sao? Tuyết hắt vào thì có làm sao chứ? Có lạnh tôi cũng phải cần cậu quan tâm à?".
* Rầm*
Mạnh bạo đóng cửa rồi kéo thẳng tay Anh ra chỗ giường bên cạnh, Tiêu Chiến sợ hãi giật mạnh tay hắn ra nhưng chẳng được, bàn tay Bạch Tử Hàn to hơn nắm chặt lấy tay Anh đến đỏ au in rõ 5 nốt tay.
" Bỏ ra, cậu làm cái gì vậy hả? Ai cho cậu cái quyền động một người tôi".
" Tiêu Chiến cậu xuống dưới này đi, mình có chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu rồi này, mau ăn vào cho nóng không thì nó nguội mất".
" Không đói, Tôi đã bảo với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không ăn rồi mà, có chết chỗ chẳng thèm động vào mấy cái món mà cậu đưa cho".
" Hay là người món này không ngon phải không? Mình lấy cho cậu mấy món khác nhé! Đợi mình ở đây một lát".
" CẬU ĐIẾC À BẠCH TỬ HÀN, cậu là đang điếc thật hay giả điếc đấy, dù có chuẩn bị hàng chục lần thì nghĩ tôi động vào nó hay sao? Xin lỗi, tôi là kẻ thấp kém không thể động vào những thứ xa hoa của lão đại như cậu được".
Câu nói của Anh làm hắn đứng sững lại, ghét Bạch Tử Hàn đến vậy mà Tiêu Chiến phải buông lời lẽ như thế sao, bước đến gần Anh, về mặt hằm hằm bước đến như muốn dạy dỗ lại người kia, Anh sợ hãi lùi lại mép giường, giọng run rẩy lắp bắp.
" Cậu...cậu sao vậy... cậu định làm gì?".
Mạnh bạo kéo tay Tiêu Chiến lại gần phiếu mình, Anh sợ hãi quơ loạn trước mặt hắn.
" Đừng... đừng động vào tôi... đừng làm như vậy mà...Cậu muốn gì?".
" Ưm.... buông ra".
Bóp chặt lấy cằm Anh, giật ngược tóc Tiêu Chiến làm Anh đau điếng không nói được gì, hắn nhìn bộ dạng này thì cười như điên dại.
" Tiêu Chiến, cái miệng của Cậu chỉ để chửi rủa và nói thậm tệ người khác thôi à? CÓ TIN LÀ TÔI RẠCH NÓ RA KHÔNG?".
" Hức....đừng mà...tránh ra.."
" Khóc, cậu chỉ biết khóc thôi à? Cậu đã bao giờ nghĩ đến tâm trạng của tôi chưa? Yêu cậu đến như vậy mà cậu chẳng cảm nhận cho, lúc nào miệng cũng hay từ Nhất Bác, Nhất Bác, cậu yêu nó đến thế à?".
" Phải! Người tôi yêu là Nhất Bác đấy, cậu chẳng là cái thá gì mà khiến tôi phải yêu cậu, Ưm~~~".
Hắn hôn lên đôi môi đang cố chửi rủa kia, bàn tay to lớn luồn ra sau gáy, tay còn lại giữ chặt cằm Anh để hắn đẩy lưỡi vào, chiếc lưỡi Anh rụt rè bị hắn quấn lấy mà mút mát, âm thanh nước bọt nhè nhẹ vang lên khắp phòng, Tiêu Chiến đôi mắt cố mở, đôi môi tê dân dân, đau đớn mà uất ức, hắn hôn xuống cổ Anh, cái tay định xé toạc chiếc áo sơ mi kia ra thì Tiêu Chiến tức giận tặng cho Bạch Tử Hàn một cái bạt tai rõ mạnh.
* CHÁT*
" BIẾN RA KHỎI ĐÂY,....hức..hận Cậu, cả đời này tôi mãi mãi hận cậu".
Anh khóc lóc lau đi đôi môi bị hôn lấy không thương tiếc, máu chảy cả ra ống tay áo đỏ au.
" Tiêu Chiến, cậu đánh mình?". Hắn ôm lấy một bên mặt, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận quay lại nhìn Anh.
" Đồ khốn,...cậu là đồ khốn..hic...".
Chẳng chịu được mà ôm Tiêu Chiến vào lòng, Anh cánh tay bé nhỏ đẩy đẩy hắn ra, Bạch Tử Hàn ôm chặt như kẹp người bên trong đến nghẹt thở.
" Tiêu Chiến... đừng khóc... mình xin lỗi, mình lại làm cậu sợ rồi".
" Cút ra...cậu làm vậy mà xin lỗi được sao..hức, ghét Cậu...cả đời này tôi ghét cậu".
Tiếng thút thít vẫn vang vọng lên, hắn cố gắng ôm chặt Anh để trấn an, vuốt nhẹ lưng Tiêu Chiến.
" Tiêu Chiến, cậu không yêu mình thật sao?".
" Hức... phải, tôi không yêu Cậu, người tôi yêu là Nhất Bác..."
" Tiêu Chiến, cậu sao không hiểu cho mình, thằng nhóc đó cho cậu ăn bùa à mà cậu lại yêu nó đến vậy, CẬU NÓI ĐI, lúc nào cũng trực trực bênh nó, ở trường mình mở lòng đưa cậu về mà cậu lại không chấp nhận...tại sao lại như vậy, Hửm, trả lời mình đi".
" Tôi yêu em ấy chứ không phải cậu, em ấy có thể bảo vệ tôi, cho tôi cuộc sống tốt, yêu một tên lão Đại chỉ chăm chăm đánh nhau rồi giết người, làm bạn với súng đạn thì được tác dụng gì? Không lẽ tôi tự lao đầu vào cái chết...híc".
Từng câu nói của Anh thốt ra như nhát dao vô hình cứa vào tim hắn, Bạch Tử Hàn tay siết chặt lấy nhau, giọt nước mắt lăn trên đôi má mà Anh không hề biết, hắn gỡ nhẹ Anh ra, lau nước mắt cho Anh nhưng bị Tiêu Chiến hời hợt gạt bỏ.
" Cậu ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu,... cho tôi không gian yên tĩnh, tôi mệt rồi".
Tiêu Chiến quay mặt ra chỗ khác không thèm nhìn hắn một cái, Bạch Tử Hàn lộ rõ vẻ u buồn và thất vọng, hắn dặn Anh ăn đồ ăn sáng mà mình đã chuẩn bị ở đó, bước ra khỏi phòng đóng nhẹ cửa.
" Hức... Nhất Bác, nhớ em...Anh nhớ em...hắn ác lắm, Anh sợ ở đây, cún con! Em đâu rồi,...hức". 🐢
_______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com