Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 85. NHỚ EM

🐢 Kể từ khi ba ngày Tiêu Chiến bị Bạch Tử Hàn đưa đi, cuộc sống của Cậu như bị đảo lộn mất cân bằng, tức giận đập phá đồ đạc.

* Choang Rầm*

Mọi thứ văng tứ tung, căn phòng trở lên bừa bộn, mỗi này đều có 2 đến 3 tên phải chết dưới tay Cậu.

" Con Mẹ Nó, có mỗi việc đấy mà làm cũng không được, các người làm ăn kiểu gì vậy hả?".

* ĐOÀNG*

Tiếng súng vang lên, nhắm thẳng vào đầu tên vệ sĩ, máu văng tung tóe, có một chút dính trên mặt Nhất Bác, tất cả phía sau sợ xanh mặt, không giám thở mạnh, Cậu dương đôi mắt nhìn chúng lao tới liên tiếp đấm vào mặt từng tên một, bọn chúng không giám phản kháng, Hạo Hiên ở ngoài chạy vội vào ngăn lại.

" Nhất Bác, mày bị điên à?".

" Hạo Hiên, bỏ tao ra".

" Tất cả ra ngoài hết đi". Hạo Hiên ra lệnh cho bọn chúng ra ngoài để lại không gian yên tĩnh cho Nhất Bác, từng tên ba chân bốn cẳng cuối cùng cũng thoát khỏi cơn thịnh nộ của Cậu, Hạo Hiên chính là ân nhân cứu mạng, vì là bạn thân của Cậu nên tất cả đều coi trọng và nghe lời.

" Bỏ tao ra, mày vào đây làm cái gì?".
" NGỒI XUỐNG".

Cậu lấy chai rượu màu đỏ rót vào ly cho Nhất Bác.

" Uống đi, mọi chuyện rồi tính tiếp".
Nhất Bác nhận lấy, tay vẫn dính mùi máu và vương mùi tanh ngòm, đưa lên miệng uống cạn.
Hạo Hiên hỏi:

" Bạch Tử Hàn, là hắn ta bắt Tiêu Chiến sao?".

" Phải, con mẹ nó, cái loại chó chết như nó cũng động vào Anh ấy".

" Bình tĩnh đã, vậy hắn muốn gì?".

" Muốn 10 triệu nhân dân tệ và điều quan trọng là cần Anh ấy".

Vương Nhất Bác không giữ được bình tĩnh mà bóp chặt lấy ly rượu trong tay, mảnh sành nứt ra cắm vào da thịt khiến máu chảy từng giọt xuống nền nhà.

* Tách Tách Tách*

Hạo Hiên nhìn cậu bạn của mình mà lắc đầu ngao ngán, tính khí như một, luôn là kẻ bất chấp, ngoan cố. Bây giờ một kẻ giữ Tiêu Chiến, người mà Cậu hết mực yêu thương, lần này tìm được, Nhất Bác sẽ cho hắn sống không bằng chết.

Phải nói gan của Bạch Tử Hàn quá lớn, hắn là một kẻ điên, luôn bất chấp phải đem mọi thứ thuộc về mình, kể cả Tiêu Chiến, hắn dùng mọi thủ đoạn kể cả bắt cóc Anh.

" Nhất Bác, chuyện này không được nóng vội, Bạch Tử Hàn hắn ta không dễ đối phó, phải chớp thời cơ đánh lạc hướng đàn em, khi không còn ai hắn phải buộc đầu hàng, Bạch Tử Hàn dùng thủ đoạn lớn hiếp yếu, nếu có một mình hắn thì cơ hội chúng ta sẽ thắng". Hạo Hiên nói.

Cậu nhìn xuống vùng máu của tên vệ sĩ mà mình vừa gây ra, nhếch mép cười.

" Bạch Tử Hàn, loại Anh mà cũng đòi đấu với tôi sao? Để xem ".

Cậu và Hạo Hiên ngồi đó cùng bàn việc, tuy không phải là người trong giới Hắc Đạo nhưng 8 năm bên Mỹ Nhất Bác đủ biết lỗ hổng của hắn giống như từng người Cậu đã gặp qua, Bạch Tử Hàn giống với những tên ngông cuồng từng đánh Cậu. Lần này Cậu biết bản thân nên làm gì, muốn Anh an toàn, tốt nhất một mình Cậu phải là người chủ động tìm đến, cố gắng tìm nơi ẩn náu, thành phố Trùng Khánh này thật quá rộng bạt ngàn, là người trong Mafia nên thường có căn cứ ở nơi cách xa khu dân cư, là nơi yên tĩnh hoặc hoang vu...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Bạch Tử Hàn hôm nay hắn ta ra ngoài có việc nên để Anh ở lại căn biệt thự của mình, trước khi đi thấy Tiêu Chiến vẫn còn ngủ trên chiếc giường ấm áp, nhìn Tiêu Chiến ngủ mới đẹp làm sao, lần đầu tiên hắn có thể nhìn Anh gần như thế này, hắn không muốn làm cản trở đến giấc ngủ ngon lành kia, đành kéo chăn đắp cao lên người Anh, đồ ăn sáng vẫn để đó nguyên vẹn, có viết thêm tờ giấy để cạnh.

" Buổi sáng cậu dậy nhớ ăn hết đồ mình để đó nhé! Mình ra ngoài có chút việc đến khoảng tối mới về, cần gì cứ nói với người bên ngoài".
Nuối tiếc hôn nhẹ lên mái tóc Anh, bước ra ngoài căn dặn đàn em ở lại bảo vệ nghiêm ngặt, không được để Anh ra ngoài, Tiêu Chiến mà to gan chống lại trực tiếp báo ngay cho hắn.
Lúc Bạch Tử Hàn bước ra ngồi là lúc Anh từ từ mở mắt ra, nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt, bên ngoài không có tiếng của ai, đồ ăn vẫn ở đó như ngày nào, cái giấy được Anh đọc qua rồi thẳng tay vứt nó qua cửa sổ, đã mấy ngày không được ra ngoài làm Tiêu Chiến sắp tự kỷ đến nơi rồi, hắn biết Anh thích vẽ nên để bên trong rất nhiều màu và giấy trắng, nhưng tất cả bức tranh trước giờ Tiêu Chiến đều vẽ về Cậu, Anh nhớ đến lúc Cậu giam lỏng mình như này Anh cũng đều đứng như vậy.

Anh vẽ lại bức tranh cậu bé đứng trên biển vào bình minh với những chú hải âu bay rạp bầu trời, trước giờ là một cậu bé cô đơn nhưng giờ lại có thêm một người, là cậu con trai cao hơn, bàn tay to lớn che lên đỉnh đầu người bên cạnh để che đi những ánh nắng nhẹ, Tiêu Chiến lại nhớ đến Cậu rồi, đã mấy ngày liền không gặp, chẳng còn nghe thấy tiếng nói đâu đây, không còn hay gọi.

" Chiến Ca, em đói rồi, Anh dậy nấu gì cho em ăn đi".

" Chiến Ca, công việc ở đây có người làm rồi, sao Anh phải động tay vào nữa, thỏ con của em ra ngoài kia chờ lát nhé! Để em làm cho".

" Chiến Ca, ôm em...em muốn Anh ôm em, Anh quay vào đây đi, đừng quay ra ngoài như thế, em không ôm được".

" Để em đắp chăn cao lên cho, hôm nay trời lạnh lắm".

Tiêu Chiến đứng vẩn vơ ở đó, trên cổ vẫn quàng chiếc khăn ấm áp mà Cậu cho, mỉm cười nhẹ nhưng pha chút buồn rầu.

" Nhất Bác, Anh nhớ em...giờ này em đang làm gì vậy, không biết cún con đã dậy chưa?". 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bjyx