CHAP 90. ỔN THOẢ
🐢 Trở về Vương Phủ, Tiêu Chiến cả đêm phải thức trắng lo cho Cậu, trên người Vương Nhất Bác không chỗ nào là không có vết thương, quần áo rách bươm sau trận ẩu đả, trên trán chảy một vết máu dài, cả lưng tím bầm vì đàn em của Bạch Tử Hàn đập mạnh.
Anh ngồi cạnh lấy khăn sạch dấp nước rồi đắp lên trán, trong lòng vừa cảm thấy lo lắng lại thương xót, vì Anh mà Vương Nhất Bác phải đến đó một mình, đứa con trong bụng giờ vẫn an toàn nhưng liệu Cậu có an toàn không? Đôi mắt Cậu vẫn nhắm nghiền chẳng có một tín hiệu mở ra, hơi thở ngày một yếu đi, Anh ngồi đó vừa làm vừa thủ thỉ trách móc.
" Đồ ngốc, ai bảo em đến đón một mình chứ?".
" THẰNG CHÓ! THẢ ANH ẤY RA".
" Chiến Ca, đừng khóc, có em ở đây".
Càng ngày cơ thể Cậu tiết ra càng nhiều mồ hôi, Tiêu Chiến sốt sắng lo lắng chẳng biết làm thế nào, Vương Nhất Bác gọi nhỏ tên Anh.
" Chiến Ca..."
" Anh đây, em thấy trong người thế nào rồi?".
" Em rét...em rét lắm".
Tiêu Chiến cuống cuồng nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt kia, cố gắng truyền hết hơi ấm sang, Vương Nhất Bác nhìn vậy vẫn lắc đầu kịch liệt.
" Không... không phải như vậy, em muốn Anh ôm cơ".
Tiêu Chiến bỏ nhẹ tay Cậu ra, trìu mến nói.
" Không được... người em đang bị thương...cún con ngoan...ngủ đi".
" Anh là không thương em...Em lạnh lắm".
Nhích người sang một bên rồi nũng nịu kéo tay Anh vào, Tiêu Chiến cũng thở dài. Nói là Anh ôm Cậu nhưng Vương Nhất Bác lại ôm trọn Tiêu Chiến vào lòng, cơ thể Anh nhỏ hơn nên nằm gọn trong vòng tay kia, Vương Nhất Bác kéo cao chăn lên cổ hai người rồi từ từ thiếp vào giấc ngủ, cả đêm Tiêu Chiến vẫn nằm đó chỉ sợ tay động vào vết thương người kia mà làm Cậu thức giấc. Anh chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn, hôn nhẹ lên mái tóc người kia rồi chúc ngủ ngon.
" Cún con ngủ ngon, vất vả cho em rồi."
.
.
.
Buổi sáng, những cơn gió thổi thoang thoảng bên ngoài, Tiêu Chiến theo thói quen rúc vào lòng người bên cạnh tận hưởng hơi thơm ấm áp từ chàng trai, Nhất Bác Cậu đã dậy từ sớm, nằm bên cạnh, Cậu ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt Anh, cái tay nghịch ngợm vân vê đôi môi kia, Tiêu Chiến tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt phóng đại của Vương Nhất Bác, Anh
dụi dụi mắt hỏi Cậu.
" Nhất Bác, em dậy rồi sao? Mấy giờ rồi?".
" Vẫn còn sớm, Anh ngủ thêm chút đi".
" Ưm... Nhất Bác, Anh lạnh." Tay vòng qua bụng Cậu ôm chặt.
" Nhất Bác, Bạch Tử Hàn cậu ấy..."
Anh nhớ đến đêm hôm qua, hắn ép Anh uống cốc nước có chứa thuốc kích dục rồi bảo người đánh Cậu, Tiêu Chiến chỉ nhớ lúc đấy trong xe ôm chặt lấy người Cậu mà lịm đi.
" Hắn ta chết rồi".
" Chết... chết rồi".
" Phải! Đấy không phải lỗi của Anh, mọi thứ là do hắn sắp đặt, Hắn phải chịu hậu quả, từ nay trở đi không ai cần can thiệp vào cuộc sống của chúng ta nữa, Anh bên em, em sẽ bảo vệ Anh và con".
Anh nở nụ cười nhẹ trườn lên hôn vào môi Cậu, Vương Nhất Bác lập tức đáp lại, nụ hôn chào buổi sáng dây dứt không thôi, luồn tay vào áo sơ mi mỏng tanh của Anh mà xoa xoa chiếc eo, môi rời nhau, Cậu đưa tay lau nhẹ là nước mỏng còn dính trên môi Anh.
" Ngọt quá! Môi của Anh thật ướt át, đứa con trong bụng nó có làm Anh đau không?".
" Không đâu, nó là con trai, sinh ra ắt hẳn sẽ rất giống cún con của Anh đấy".
" Phải, em muốn đứa bé lớn thật nhanh, em sẽ dạy nó đi mô tô, chơi ván trượt và lắp Lego".
Tiêu Chiến trìu mến vuốt vuốt sống mũi Cậu.
" Vậy em muốn có mấy đứa?".
" Hai cũng được, mà ba đứa càng tốt, em là không muốn Anh đau".
" Cún con nhà ta đã lớn thật rồi, đã biết lo cho người khác rồi sao?".
* Chụt*
Anh hôn nhẹ lên đôi môi hồng hào của người con trai kia. Vương Nhất Bác trực tiếp đè Anh xuống dưới thân, giữ hai tay Tiêu Chiến bên cạnh.
" Tiểu Tán, Anh thật biết cách câu dẫn người khác".
" Lão công của Anh sáng ra đã muốn....Ah~~~~".
Thỏ con đầy khả ái rên lên một tiếng đôi mắt mông lung nhìn người con trai đang hôn lên cổ mình, Cậu mút mạnh khiến nó để lại dấu hickey đỏ ửng cùng vài nốt răng.
" Tiểu Tán hôm nay không làm cho em thỏa mãn được rồi, để hôm khác được không? Bây giờ Anh đói".
" Thỏ con của em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn, được rồi, vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới, người nhà đã làm sẵn đồ ăn rồi đấy".
Hai người vào phòng tắm Anh lấy kem đánh răng đưa cho Cậu.
" Nhất Bác, đánh răng đi".
" Không muốn". Cậu bế xốc Anh lên ngồi trên bồn rửa mặt, Anh biết rõ Cậu không muốn tự mình làm, nên đánh thở dài chiều theo ý Cậu.
" Nhất Bác, há miệng ra Anh đánh cho".
Tiêu Chiến chân bên dưới ngoe nguẩy, bên trên làm vệ sinh cá nhân cho Cậu.
" Nhất Bác, xong rồi đấy". Chỉnh lại mái tóc nâu bồng bềnh của Cậu mà nói.
" Cún con của Anh lười biếng quá rồi, xuống dưới thôi, chúng ta cùng ăn sáng".
Tiêu Chiến tụt xuống chạy thẳng xuống dưới nhà, Cậu cười cười lắc đầu, nhìn gương mặt mình trong gương đưa tay sờ lên môi vào đôi môi vừa hôn Anh mà cảm nhận.
" Mềm thật".
Xuống dưới kéo ghế cho Anh ngồi, bụng Tiêu Chiến đang đánh trống rồi, người làm ăn đồ ăn ra.
" Phu nhân, cậu chủ, mời hai người dùng bữa".
Hai từ phu nhân đánh thẳng vào đại não Anh làm Tiêu Chiến đỏ mặt.
" Phu.. phu nhân gì chứ... không phải đâu Bác".
" Chiến Ca, Anh còn ngại gì chứ, đã là người của em rồi nên từ nay trở đi Anh sẽ là phu nhân ở đây, không có em bọn họ sẽ đều phải nghe theo Anh".
Vừa nói vừa nhấc bổng Anh lên cho Tiêu Chiến ngồi vào đùi mình, Anh ngại ngùng chẳng nói được câu nào, chỉ ngồi im để Cậu đút thức ăn.
" Bảo bối của em ăn nhiều vào, từ sáng đến giờ chắc con của chúng ta đang đói lắm đấy".
Tất cả những món ăn Cậu đều cho người chuẩn bị chu đáo nhất, mọi thứ đều phải đủ dinh dưỡng và mùi vị của Anh, như vậy Tiêu Chiến sẽ không bị nghén, để thai nhi trong bụng phát triển khỏe mạnh.
Bữa sáng của hai người hạnh phúc là vậy đó, cùng bên nhau nói chuyện vui vẻ, ngày ngày ngóng chờ một thiên thần nhỏ sắp chào đời. 🐢
______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com