Chương 3: Bàn tán
Đã hơn hai tuần kể từ khi Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Từ Duẫn An, Tôn Thược cũng đã gửi hợp đồng cho anh thông qua Từ Duẫn An.
Dự án mà Tiêu Chiến chọn là một thương hiệu đến từ Anh, mặc dù nghe tên rất lạ nhưng cái anh muốn là cơ hội ra nước ngoài giải khuây.
Tầm cuối tháng sẽ bay, lịch trình cụ thể đã được gửi đến trợ lý cá nhân mới của Tiêu Chiến là Khương Từ.
Khương Từ năm nay hai mươi ba tuổi, là người do trợ lý của Tôn Thược đích thân đào tạo.
Sau khi Tiêu Chiến ký hợp đồng, Tôn Thược liền điều Khương Từ sang hỗ trợ công việc cho anh, lúc nghe Từ Duẫn An nhắc đến chuyện này, Tiêu Chiến càng trân trọng cơ hội hợp tác giữa bọn họ.
Hôm nay theo như lịch của Tiêu Chiến, Khương Từ sáng sớm đã đứng chờ dưới chung cư nhà anh.
Trong ngày, Tiêu Chiến có ba cảnh quay cho một bộ phim mới, gồm một cảnh buổi sáng và hai cảnh tối.
Tiêu Chiến nhận được vai nhỏ trong bộ phim cổ trang dài tập chiếu mạng này vào năm ngoái nhưng lễ khai máy liên tục bị dời lại, kết quả tới tận hôm nay mới có thể bấm máy ghi hình.
Khương Từ tới không bao lâu thì Tiêu Chiến đã xuống, trên tay anh còn cầm theo hai bình trà giữ nhiệt, một cho anh và một cho người bạn trợ lý mới.
Khương Từ phụ trách lái xe, Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ hỏi han cậu để không khí dễ chịu hơn, mục đích cũng là để làm quen nhau.
Ước chừng hơn nửa tiếng sau, xe bảo mẫu dừng lại trên một bãi đất trống ở ngoại thành An Hải, Khương Từ cầm theo túi hành lý nhỏ đi theo sau Tiêu Chiến tiến vào chỗ đoàn phim.
Trái với không khí ồn ào náo nhiệt ở trung tâm thành phố, ngoại thành An Hải là nơi hoang vu, đất thì nhiều, người thì ít, nhưng cũng chính vì vậy mà nơi này rất thoáng đãng và yên tĩnh, thậm chí Tiêu Chiến còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm rang.
Có điều đất hoang rộng lớn lại ít cây cối, ánh nắng trực tiếp chiếu xuống, mà da của Tiêu Chiến lại thuộc tuýp dễ ăn nắng, cho nên anh cũng có chút lo ngại.
Tiêu Chiến đặt hai bình giữ nhiệt xuống một cái bàn thấp, hỏi: "A Từ, cậu xem giúp tôi trong túi có kem chống nắng không?""
"Có ạ." Khương Từ đặt lên bàn, rồi chủ động hỏi: "Em đi tìm chỗ thay đồ cho anh nhé?"
Tiêu Chiến cắm cúi xịt chống nắng lên tay, khẽ gật đầu.
Khương Từ liền nhanh chóng chạy đi.
Khoảng mười lăm phút sau, Khương Từ đi cùng một nữ nhân viên đoàn phim quay trở lại, cô nhìn Tiêu Chiến, niềm nở hỏi: "Vai của anh là Đồ Khưu Tề phải không?"
"Đúng vậy." Tiêu Chiến đứng dậy, khẽ mỉm cười.
Nhân viên đoàn phim bước mấy bước sang đứng cùng hướng với Tiêu Chiến, cô đưa tay chỉ về phía xa: "Sau lưng chỗ đặt máy ảnh có một chiếc xe di động, anh nhìn thấy không?"
Tiêu Chiến gật đầu.
"Trang phục để ở đó, anh đi đến báo tên nhân vật thì đồng nghiệp của tôi sẽ đưa cho anh."
"Cảm ơn." Tiêu Chiến nói rồi quay sang Khương Từ: "Cậu ở đây đợi, anh tự đi là được."
Ở chỗ thay đồ, trừ hai người trong khâu phục trang còn có những diễn viên tuyến phụ khác. Tất cả bọn họ đều vào giới sau Tiêu Chiến, toàn là lớp thanh niên trẻ đẹp xuất sắc nhưng chưa tới thời.
"Xin chào, tôi là người diễn vai Đồ Khưu Tề." Tiêu Chiến hướng một chàng trai đeo thẻ nhân viên hỏi.
"Anh ngồi chờ một chút, phòng thay kín hết rồi." Cậu thanh niên tất bật soạn đồ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Chiến một cái, trong giọng nói chuyện còn mang theo tí nóng nảy.
Tiêu Chiến tự nhiên ngồi vào một góc, vài diễn viên đưa mắt nhìn anh chăm chú.
Một cặp nghệ sĩ cố ý bàn tán xôn xao: "Anh ta có phải Tiêu Chiến không?"
"Tiêu Chiến? Cái người vào giới lâu rồi cũng chưa có thành tích đó hả?"
"Cậu nhỏ tiếng một chút đi! Biết đâu người ta có hậu thuẫn nhưng không thích khoe mẽ thì sao?"
"Anh ta thì có hậu thuẫn gì, cậu không thấy ai có hậu thuẫn cũng nổi như cồn hả? Nhìn anh ta cũng đâu tệ, chắc là từ chối không ít người rồi."
Vài người bên cạnh nghe được cũng tham gia vào cuộc đối thoại: "Đúng, đúng, đẹp trai như vậy, chỉ cần gật đầu một cái thì cả tá kim chủ chủ động bao anh ta."
"Rõ ràng là làm kiêu đó mà."
Âm lượng của bọn họ càng nói càng lớn, tới nỗi Tiêu Chiến ngồi đằng xa cũng nghe được rõ ràng.
Tiêu Chiến nghe một hồi, nhịn không được cười ra tiếng nho nhỏ, nhưng nhỏ như vậy mà cũng doạ cho đám người kia giật mình.
Tiêu Chiến sờ tai, khẽ ngẩng đầu lên nhìn nhưng anh cũng chẳng phủ nhận.
Chàng trai vừa bảo Tiêu Chiến làm kiêu kia có vẻ bị đạp trúng đuôi, mặt mày hơi chuyển đỏ, chau mày khó hiểu.
Đương lúc căng thẳng, nhân viên phục trang gọi anh: "Tiêu Chiến?"
"Là tôi."
"Đây là đồ của anh, nhanh chóng thay đi."
"Cảm ơn."
Tiêu Chiến nhận lấy ba lớp áo dày, ánh mắt như có như không rơi trên đám người kia, khoé môi khẽ nhếch cao, rồi ung dung rời khỏi.
Bọn họ sượng người nghiến răng nhìn anh rời đi, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa khinh bỉ, nhưng không ai tiếp tục nói sau lưng Tiêu Chiến nữa.
Tiêu Chiến thay đồ xong liền trở về chỗ ngồi.
Khương Từ tác phong vừa chuyên nghiệp vừa nhanh nhẹn, lấy quạt tay và khăn thấm mồ hôi, từng món từng món đưa cho Tiêu Chiến.
"Cậu đến Kì Khởi bao lâu rồi?" Tiêu Chiến xem sơ qua kịch bản trong ngày rồi nói chuyện phiếm với Khương Từ.
"Hai năm rồi ạ."
"Đã lâu như vậy rồi hả?" Tiêu Chiến kinh ngạc: "Chúng ta làm việc chung một toà nhà, vậy mà không có cơ hội gặp nhau gì cả."
Khương Từ trong lòng vui vẻ: "Một năm trước em đã từng thấy anh rồi, lúc đó em vẫn còn là trợ lý của Lý Tưởng Thành đó ạ."
"Ồ." Tiêu Chiến hồi tưởng, dường như nhớ ra một số thứ: "Đã lâu quá rồi, anh cũng chẳng có ấn tượng nữa."
Khương Từ xua tay: "Khi ấy em còn nhỏ, tính tình sốc nổi, anh không nhớ tới là điều may mắn của em."
"Bây giờ cũng đâu tính là lớn, tuổi trẻ như cậu thật tốt, còn rất nhiều thời gian để phấn đấu." Tiêu Chiến nháy mắt, đùa giỡn hỏi: "Sau này anh rời Kì Khởi, anh sẽ mời một quản lý cá nhân, cậu có muốn tới không?"
Tai Khương Từ hơi hồng, cậu không suy nghĩ nhiều, chắc nịch trả lời: "Nếu lúc ấy em có đủ năng lực, em nhất định sẽ tới."
Tiêu Chiến mỉm cười không đáp.
Lát sau, trợ lý đạo diễn hô tập trung, các diễn viên có cảnh đều đi qua.
Vai nam chính của bộ phim điện ảnh Tân Vương Lược này là Chu Minh Tương, hắn cũng vừa mới thay đồ xong.
Tiêu Chiến thấy Chu Minh Tương tới, chủ động chào hỏi với hắn.
Trợ lý đạo diễn nói sơ qua phân cảnh cho hai người nghe, đại khái là nam chính, Vương gia Mộ Dung Thích Tự, đang cùng tam đệ Mộ Dung Thích Hàn đọ võ công thì bị thích khách tập kích.
Lúc này Đồ Khưu Tề và vài thị vệ kịp thời tiếp viện, bảo vệ cho hai chủ tử của mình phân rõ thắng bại.
Dây treo người đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ có Chu Minh Tương, Tống Hiên và Tiêu Chiến cần trang bị thêm đai bảo vệ chuyên dụng để lúc bay lên phòng hờ dây treo bị đứt.
Mọi người đứng một bên xem diễn viên thế thân làm chậm ba lần, sau đó tiến vào vị trí chỉ định.
Đạo diễn hô to: "Diễn!"
Máy quay lập tức quay đặc tả vào gương mặt quyết liệt của huynh đệ nhà Mộ Dung.
Sau đó một đám người áo đen từ hai bên rừng cây xông ra, Đồ Khưu Tề và các thị vệ đứng chắn trước Mộ Dung Thích Tự và Mộ Dung Thích Hàn.
Đồ Khưu Tề thần thái nghiêm nghị cùng dữ tợn hô: "Bảo vệ vương gia! Bảo vệ điện hạ!"
Đám thích khách cầm đao tiến tới, thị vệ chia làm hai cánh, còn Đồ Khưu Tề vận công bay vào giữa vòng vây.
Y tung chiêu mạnh mẽ, cả người xoay một vòng, đem đao chém ngang cổ ba bốn tên thích khách.
Đang lúc đánh giết theo kịch bản, dây treo người đột nhiên kéo Tiêu Chiến bay lên cao.
"Vù!" một tiếng, dây thiếc trong gió không hiểu bằng cách nào bị đứt làm hai, Tiêu Chiến mất điểm tựa rơi xuống dưới nền đất đỏ gồ gềnh.
May mắn còn có đai bảo vệ cho nên cả người Tiêu Chiến không hoàn toàn chạm đất, chỉ có hai tay theo phản xạ đưa về trước. Bởi vì cần diễn kiếm bằng tay phải, Tiêu Chiến cố ý dồn toàn bộ trọng lượng sang tay trái, lòng bàn tay trượt trên nền đất bị rạch một đường khá sâu.
Khương Từ hốt hoảng bỏ đồ đang cầm lên ghế, chạy ra đỡ Tiêu Chiến.
Người trong đoàn phim cũng vội vã chạy tới nâng Tiêu Chiến lên để tháo đai bảo vệ ra, sau đó đưa anh ngồi vào ghế tựa.
Tiêu Chiến hơi nhíu mày, an ủi Khương Từ: "Không sao."
Trợ lý đạo diễn mặc dù nghe Tiêu Chiến nói vậy nhưng vẫn chuyên nghiệp nói: "Đây là sơ suất của đoàn phim, thành thật xin lỗi cậu! Nếu như cậu muốn đến bệnh viện kiểm tra, chúng tôi sẽ sắp xếp thay đổi cảnh quay, tiền viện phí cứ tính vào kinh phí đoàn phim! Cậu có muốn đi ngay không?"
Tiêu Chiến phủi đất xung quanh vết rách, lắc đầu: "Quay xong cảnh này rồi đi cũng không muộn."
Trợ lý đạo diễn quay ra báo cáo tình hình với đạo diễn.
Mọi người đặt máy, chuẩn bị quay lại cảnh đánh vừa rồi.
Tiêu Chiến nhân lúc này bảo Khương Từ đi tìm thuốc sát trùng và băng dán, nhưng chỉ tìm được một chai cồn y tế và bông gòn. Tiếu Chiến đành xử lý đơn giản vết thương, rồi tiếp tục cảnh quay.
Đạo diễn thấy Tiêu Chiến đi ra vị trí, lòng bàn tay vẫn còn đang rướm máu, cổ tay hơi đỏ nhưng nét mặt vẫn duy trì như bình thường thì tán dương nhìn anh thêm một chút.
Đạo diễn nói với một người bên khâu trang điểm: "Cô xem có gì dán lại cho cậu ấy đi."
Nữ trang điểm đem theo miếng băng dán hoá trang đi qua, bảo Tiêu Chiến xoè hai tay ra trước.
"Cậu cẩn thận đừng để bị rơi ra nhé."
"Được, tôi biết rồi." Tiêu Chiến nắm tay lại đè lên miếng băng dán: "Cảm ơn."
Nữ trang điểm thẹn thùng nhìn Tiêu Chiến một cái, lâu rồi mới được thấy một mỹ nam không phấn son loè loẹt, hơn nữa da rất khoẻ.
Chẳng bù cho mấy diễn viên hạng A bây giờ, người nào cũng hai ba lớp phấn, mặc dù che hết khuyết điểm nhưng cũng che đi nét trẻ trung trên gương mặt.
Đạo diễn một lần nữa hô: "Diễn!"
Lần này mọi người cẩn thận hơn rất nhiều, điều chỉnh thanh kéo không quá cao để thuận tiện cho việc điều khiển dây.
Quay cảnh này thêm hai lần để tìm cảm giác thích hợp nhất cho mạch phim là hoàn thành xong phân cảnh đầu tiên của Tiêu Chiến.
Theo tiến độ thì cảnh tiếp theo là cảnh đối thoại của hai huynh đệ nhà Mộ Dung, Tiêu Chiến không làm phiền đoàn phim, nói một tiếng với trợ lý đạo diễn rồi lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com