Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 1

Từ sau khi Chiến Chiến gọi "Bác" , Vương Nhất Bác bắt đầu dạy Chiến Chiến một số từ đơn giản, nhưng cách gọi "papa~" thật lâu không sửa được.

Ngày nào đó, Vương Nhất Bác hoàn thành công việc, tiện tay nhấc Chiến Chiến đang ngồi trên thảm bò hỗn loạn lên ngồi vào sofa, hai tay anh đỡ cơ thể bé, để bé đứng trên đùi anh, Chiến Chiến thấy ba bé rốt cuộc cũng có thể chơi với mình, vui vẻ đạp đạp, cọ cọ liên tục vào người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bé.

"Papa~" Móng tay nhỏ duỗi về phía trước muốn chạm đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ đỡ bé không để bé gần anh.

"Cục cưng, gọi 'Bác' đi" Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn Chiến Chiến, đôi mắt thật to của Chiến Chiến đảo một vòng, "Bác". Tiếng kêu mềm mại non nớt khiến trái tim Vương Nhất Bác kích động, không kìm lòng được mà ôm lấy Chiến Chiến, dùng sức hôn khắp mặt bé. Chiến Chiến vui vẻ cười liên tục, nước miếng cũng bị chảy xuống.

Vương Nhất Bác nắm lấy đôi tay mềm nhỏ đang xọ xát trên vai phải của anh.

"Bác..." Dường như biết gọi như vậy, có thể được papa hôn càng nhiều, nên Chiến Chiến gọi liên tục, khiến tâm tình của Vương Nhất Bác vô cùng tốt.

"Chiến Chiến, gọi 'ba' đi" Đặt cục cưng ngồi ở trên đùi mình, Vương Nhất Bác nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé để bé có thể thấy hình dáng miệng anh khi phát âm. Chiến Chiến mở miệng thành hình chữ "O", ngón trỏ chạm môi dưới, tò mò nhìn Vương Nhất Bác.

"Cục cưng, gọi 'ba... ba' đi..." Vương Nhất Bác nói rõ ràng chậm rãi từng từ.

"Pa~pa~" Chiến Chiến giơ tay lên, muốn được ba bé ôm.

"Cục cưng ngoan, gọi ba, liền được ôm một cái." Vương Nhất Bác chìa ngón tay ra để Chiến Chiến nắm.

"Pa~" Chiến Chiến vừa mở miệng đã phát hiện hình như bé phát âm không giống với lời Vương Nhất Bác dạy.

"Ba... Ba... Chiến Chiến ... Ba ba" Vương Nhất Bác không hề cảm thấy phiền khi phải dạy bé nhiều lần, Chiến Chiến nắm chặt ngón tay của Vương Nhất Bác kéo đến trước ngực mình, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, vẻ mặt chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, chu cái miệng hồng hồng xinh xinh, "Pa~ ba... ba..." Sau đó cẩn thận nhìn anh.

"Cục cưng thật thông minh." Vương Nhất Bác vui vẻ ôm lấy Chiến Chiến, "Thưởng cho cục cưng nhé."

Tay chân Chiến Chiến đạp đạp trong không trung, bé hướng về phía Vương Nhất Bác cười không ngừng. "Ba ba... ba ba" Chiến Chiến rúc sâu vào lòng Vương Nhất Bác, mái tóc mềm mại cọ vào cổ anh, từng tiếng, từng tiếng gọi nhập vào sâu trong trái tim Vương Nhất Bác.

"Chiến Chiến... Chiến Chiến..." Vương Nhất Bác vỗ về lưng Chiến Chiến, nhẹ nhàng gọi.

"C....Chiến.." Chiến Chiến phát âm vẫn còn không rõ.

"Cục cưng, Chiến Chiến... cục cưng của ba, Chiến Chiến." Vương Nhất Bác nói.

Chiến Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu, căng chiếc miệng nhỏ, "Chiến Chiến... Bác... Ba ba..." Thấy Vương Nhất Bác cười nhìn mình, Chiến Chiến hài lòng vỗ vỗ hai tay nhỏ, "Chiến Chiến... Bác... Ba ba..."

"Bác... Ba ba... Chiến Chiến... Om om..." Chiến Chiến muốn ba ôm mình. Vương Nhất Bác âu yếm, bất đắc dĩ xoa bóp mũi Chiến Chiến, siết chặt cục cưng nhỏ vào lòng, "Cục cưng nhỏ thích làm nũng."

"Chiến Chiến lần sau phải nói, ba Bác ôm Chiến Chiến một cái. Ôm một cái." Vương Nhất Bác khẽ đung đưa thân thể bé nhỏ trong lòng anh, "Om om... om... Ôm... Ôm..." Bàn tay ngắn tũn quấn quanh cổ Vương Nhất Bác, cái mũi nhỏ cứ hít hít.

Trải qua một thời gian nhờ có sự dạy bảo của Vương Nhất Bác, Chiến Chiến đã có thể nói ít từ đơn giản nhưng bởi vì sự nuông chiều của Vương Nhất Bác, Chiến Chiến rất lười, không thích nói nhiều lời, giống như nếu có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, bé thích nói nhiều điệp từ.

Chẳng hạn như.

"Chiến Chiến, chú Bân đến đây." Vu Bân vỗ vỗ hai tay, làm tư thế nghênh đón. Chiến Chiến liếc mắt nhìn Vu Bân, "Bân Bân."

Thấy Lưu Hải Khoan ngồi trên sofa ăn bánh ngọt, Chiến Chiến ngồi ở thảm nhung, mở to đôi mắt trong veo nhìn cậu, một lúc lâu sau bé lên tiếng, "Bánh bánh... Be be... Ăn ăn... Trứng trứng..."

Lưu Hải Khoan ngừng ăn, sờ sờ đầu, bé tổ tông đang nói với cậu sao? Có nghĩa gì vậy?

"Be be." Chiến Chiến vừa gọi Lưu Hải Khoan vừa vịn vào chân cậu mà run rẩy đứng lên, "Be be..." Chiếc miệng của Lưu Hải Khoan liên tục lầm bầm, hình như Nhất Bác huynh không nuôi con vật gì gọi là "Be be" cả, chỉ có một con thỏ duy nhất, còn gọi là "Thỏ thỏ..."

"Nó muốn em bế nó ngồi lên sofa ăn bánh ga tô." Vu Bân đỡ trán bất đắc dĩ nói. Lưu Hải Khoan nhìn về phía Chiến Chiến, chỉ thấy một đôi mắt mở to thiết tha nhìn cậu. Lưu Hải Khoan gật đầu, được rồi, cậu ôm lấy Chiến Chiến đặt vào ghế sofa, đi đến nhà bếp cầm một chiếc thìa nhỏ, đi ra thì, Chiến Chiến giống như một bé hoàng đế ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, chiếc miệng nhỏ nhắn mở ra, nhìn Lưu Hải Khoan.

Được rồi, cái này không cần phải nói nhiều, nhìn động tác là biết bé muốn cậu đút cho bé. Lưu Hải Khoan liếc mắt âu yếm nhìn bánh ga tô trên bàn, bánh gato à mày chờ tao nhé, tao phục vụ bé tổ tông xong, sẽ sủng ái mày, sau đó cậu nuốt nước bọt, khoét một khối bánh nhỏ.

"Xanh xanh..." Ăn xong một miếng bánh ga tô, Chiến Chiến mở miệng nói.

"Gì?"

"Xanh xanh..." Điệp từ được lược bớt lần thứ hai phát ra từ chiếc miệng nhỏ, Lưu Hải Khoan trực tiếp nhìn về phía Vu Bân.

"Nó muốn ăn khối bánh màu xanh." Vu Bân không thèm nhìn, loay hoay đưa cho Chiến Chiến món đồ chơi mới mua.

Đó là bánh ga tô bột trà xanh mà mình yêu nhất, Lưu Hải Khoan ở trong lòng thầm than thở.

"Hộp hộp." Chiến Chiến không yên mà từ sofa đứng lên, Lưu Hải Khoan ngay lập tức đặt bánh ga tô xuống, đỡ lấy bé, nếu như bé ngã thì cậu cũng sẽ không ăn nổi bánh ga tô nữa.

Thấy Chiến Chiến nhìn về hướng tủ lạnh, Lưu Hải Khoan ôm Chiến Chiến đi qua, vừa mở ra, bên trong còn có hai chiếc bánh ga tô bột trà xanh. Trong lòng cậu vô cùng vui vẻ, bé tổ tông thật tốt với cậu.

Nghe được tiếng cửa mở, Chiến Chiến nhìn qua. Ba bé đi vào, theo sau là một người phụ nữ ngu ngốc. Chiến Chiến nhăn hàng lông mày nhỏ, "Thối thối." Bé mất hứng trề môi, trừng mắt nhìn Bae Seul Gi. ( Lại con bựa =]] )

Vương Nhất Bác cởi âu phục, tiếp nhận Chiến Chiến từ tay Lưu Hải Khoan.

"Ba ba." Bé nằm úp sấp trên vai anh, "Ba ba... Thối thối..."

Vương Nhất Bác sờ sau gáy bé, "Cục cưng." Sau đó anh ôm Chiến Chiến trở về phòng.

Lưu Hải Khoan nhún vai, tiếp tục ăn bánh ga tô, Vu Bân liếc mắt nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa, đoán chừng Vương Nhất Bác lại đi công việc như thường lệ, sau đó hắn thu dọn đồ chơi của Chiến Chiến.

Bae Seul Gi vừa xấu hổ vừa tức giận mà đứng chôn chân ở cánh cửa, bọn người đáng giận, không ai thèm nhìn cô.

Kì thật Chiến Chiến nói "Thối thối" là ý muốn diễn đạt "Xấu xấu", mỗi lần Bae Seul Gi xuất hiện trước mặt bé, đều tô son trát phấn giống như một bà phù thủy, Chiến Chiến cảm thấy rất khó nhìn, muốn nói "Xấu xấu" nhưng bé luôn không phát âm được.

"Ba ba, ôm một cái, thơm thơm." Vào trong phòng, bàn tay ngắn tũn của Chiến Chiến áp lấy hai má Vương Nhất Bác, hôn một cái vào môi ba. "Thơm thơm" ở đây có nghĩa là "Hôn nhẹ".

Cho nên quá trình học nói của Chiến Chiến dài lê thê, mỗi khi cái miệng nhỏ của Chiến Chiến phát ra một từ, Lưu Hải Khoan vẫn cứ không thể dễ dàng phỏng đoán, vậy tại sao Vu Bân lại lý giải được? Đơn giản chỉ vì hắn là bị đầu độc nặng nhất.

Còn Vương Nhất Bác hiểu được thì cũng không có gì lạ, ai bảo Chiến Chiến là cục cưng của anh!

End Extra 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com