Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2..


Vương Nhất Bác chẳng nói chẳng rằng trực tiếp đỡ Tiêu Chiến từ Vĩ Cường, cậu bế bổng Tiêu Chiến lên đưa vào phòng ngủ mà không nói một lời với Vĩ Cường.

Vĩ Cường vô cùng ngạc nhiên, anh đứng hình mất vài giây xong đại não của anh nhanh chóng thức tỉnh anh, phải có mối quan hệ như nào đó thì cậu Vương Nhất Bác kia mới bế Tiêu Chiến như vậy, anh định đi theo nhưng cơn buồn đi vệ sinh của anh không cho anh đi theo.

Vĩ Cường ngó nghiêng tìm phòng tắm, anh nhanh chân đi vào. Tiến tới chậu rửa tay, Vĩ Cường quan sát thấy mọi thứ trong phòng tắm đều có đôi có cặp và được xếp gọn gàng ngay cạnh nhau, hai cái bàn chải đánh răng được để trong hai cái cốc, hai cái khăn mặt, hai cái áo choàng tắm, hai đôi dép. Mọi đồ vật chỉ có hai mầu, là mầu xanh dương nhạt và mầu còn lại thì đậm hơn một chút.

Chỉ bấy nhiêu thứ thế thôi nhưng Vĩ Cường đã hiểu, nhìn trong gương Vĩ Cường tự nói với mình "Người đó thì ra là cậu Vương Nhất Bác", điệu cười có đôi phần chua chát. Nhưng nghĩ kỹ hơn một chút Vĩ Cường đoán rằng Vương Nhất Bác, cậu ấy chỉ là quá khứ của Tiêu Chiến mà thôi như vậy anh vẫn còn cơ hội với Tiêu Chiến. Xốc lại tinh thần một chút, Vĩ Cường bước ra ngoài.

Vương Nhất Bác đã ngồi sẵn ở ghế sô fa đợi anh. Vĩ Cường tiến lại gần và ngồi xuống, không khí lúc này giống như đang có một trận chiến ngầm đang diễn ra vậy.

Vĩ Cường chủ động nói trước "Vương Nhất Bác, thật không ngờ gặp cậu ở đây".

"Tôi cũng thật không ngờ gặp bác sỹ Vĩ ở đây".

"Cậu là thế nào với Tiêu Chiến ?"

"Tôi là bạn trai của Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác trả lời thẳng thừng không quên ném ánh mắt sắc lẹm nhìn Vĩ Cường.

"Phải là bạn trai cũ chứ" Vĩ Cường cũng không vừa bật lại Vương Nhất Bác, anh có vẻ như mình đã chiến thắng ở trận này.

"Đúng, trước đây là bạn trai cũ, còn bây giờ tôi là chồng chưa cưới của Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác nói mà không hề thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt.

Vĩ Cường có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng anh đưa cảm xúc của mình trở lại bình thường "Chồng chưa cưới, không phải cậu đã có vợ, con rồi sao ?"

Vương Nhất Bác thủng thẳng nói "Bác sỹ Vĩ, không phải bác sỹ cũng biết chuyện vợ, con của tôi như nào ở Mỹ rồi sao. Tôi ở đây để nói rõ việc này với Tiêu Chiến", rồi cậu đứng lên tiến lại phía cửa và nói "Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về. Cảm phiền anh tôi phải vào chăm sóc cho anh ấy rồi"

Vĩ Cường bất đắc dĩ đứng lên. Khuôn mặt Vương Nhất Bác vẫn lạnh lùng không cảm xúc, cậu mở cửa để Vĩ Cường đi ra, đi ra đến ngoài cửa anh không quên quay lại nói "Vương Nhất Bác, chúng ta sẽ còn gặp lại".

Vương Nhất Bác vội quay trở vào phòng ngủ. Cậu đứng nhìn Tiêu Chiến từ đầu đến chân, khi nãy cậu đã đắp chăn cho anh rồi vậy mà lại đã tung chăn ra. Tiêu Chiến vẫn thế, khi ngủ rất hay đạp tung chăn ra. Cậu nhìn anh mà lòng không khỏi xót xa, anh ấy gầy đến như vậy sao, rồi cậu ngồi xuống giường, với tay đắp lại chăn lên người cho Tiêu Chiến. Chăn vừa chạm vào người, Tiêu Chiến lại dùng hai chân đạp đạp để tung chăn ra. Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, cậu đi vào phòng tắm bê ra một chậu nước ấm, cậu thay quần áo và lau người cho anh.

Mọi thứ xong xuôi, cậu lên giường nằm xuống cạnh anh. Cậu vừa nằm xuống thấy Tiêu Chiến quay người về phía mình, khịt khịt mũi ngửi rồi dụi dụi đầu vào ngực cậu, hai tay ôm lấy người cậu mà kéo sát vào người mình, anh tru cái miệng đáng yêu vừa cười vừa nói giọng điệu giận giỗi "Nhất Bác, em đã đi đâu mà lâu quá vậy, có biết anh đã chờ em bao lâu rồi không ?"

Anh vẫn như vậy, vẫn kiểu khi say nũng nịu với cậu. Nhất Bác biết anh đã say lắm rồi, anh chỉ nói trong vô thức mà thôi nhưng điều anh vừa nói lại làm cậu đau lòng, tim cậu nhói đau. Phải, cậu đã rời xa anh ba năm rồi, ba năm cậu không một lần liên lạc, anh không những không ghét bỏ cậu mà vẫn chờ đợi cậu. Cậu cũng kéo và ôm anh chặt hơn vào lòng mình.

"Tiêu Chiến, em xin lỗi. Em đã về rồi, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa" cậu nói mà nước mắt đã tự chảy ra từ lúc nào rồi.

Đã lâu lắm rồi, là ba năm cậu mới được ôm anh như thế này và lần đầu tiên sau ba năm trái tim cậu lại đau nhói khi nghĩ đến anh. Trong ba năm qua, trái tim của cậu, trái tim không thuộc về cậu nhưng trái tim ở trong cậu là một phần máu thịt của cậu.

Vài ngày trước, khi cậu quyết định về nước để giải quyết việc của An Nhiên và Miên Miên, bước chân xuống máy bay cậu nhìn thấy trên màn hình tivi có phát đoạn giới thiệu về đội nghiên cứu của Tiêu Chiến cũng như bệnh viện nơi anh làm việc bỗng nhiên cậu cảm thấy vô cùng hồi hộp, trái tim cậu đập nhanh hơn mọi ngày. Vậy là cậu biết, trái tim cậu đang có phản ứng theo suy nghĩ của cậu. Dường như An Nhiên cũng cảm nhận được điều gì đó, cô lại thêm lần nữa động viên cậu lần này chắc chắn phải tìm gặp Tiêu Chiến.

An Nhiên là vợ trên danh nghĩa của Vương Nhất Bác, Miên Miên là con gái của cô ấy, Miên Miên năm nay cũng đã hơn hai tuổi rồi, chỉ có một số người trong gia đình họ Vương và bác sỹ điều trị cho Vương Nhất Bác bên Mỹ biết sự thật này. Trong nhóm bác sỹ điều trị cho cậu lúc đó có Vĩ Cường, lúc ấy Vĩ Cường là trợ lý của bác sỹ chính điều trị cho cậu.

Lần này về nước hẳn, An Nhiên để Miên Miên được nhận tổ quy tông, ông nội của Miên Miên là Vương Nguyên đang bị ốm rất nặng. Vương Nguyên là chủ tịch của công ty Vương Nguyên cũng là một công ty có tiếng trong nước, là đối tác với tập đoàn Vương thị của Vương Nhất Bác. Ba ruột của Miên Miên là Vương Tuyên bị tai nạn qua đời bên Mỹ, sau khi Vương Tuyên qua đời, trái tim của cậu ấy đã cứu sống được một người và người đó chính là Vương Nhất Bác.

Vương Tuyên và An Nhiên là du học sinh tại Mỹ, hai người họ là người yêu của nhau. Hôm đó cả hai đang lái xe trên đường, Vương Tuyên vừa mới biết cậu sắp được làm cha, quá đỗi vui mừng mà cậu đã mất tập trung lái xe một chút vừa lúc đó có chiếc xe tải mất phanh lao tới, Vương Tuyên không kịp tránh né chỉ kịp đánh tay lái sang phải vì thế chiếc xe tải đâm thẳng vào phần ghế lái của mình, chiếc xe con bị kéo lê vào hành lang đi bộ và đâm vào một người đang đi bộ, người đi bộ đó là Vương Nhất Bác, lúc đó cậu đang bấm điện thoại để gọi cho Tiêu Chiến nên không biết chiếc xe đang lao tới.

Cả ba được đưa vào bệnh viện cấp cứu, An Nhiên lúc đó đang mang thai Miên Miên ở tháng thứ ba, cô chỉ bị thương nhẹ, Vương Nhất Bác trong tình trạng cực kỳ nguy kịch, trái tim cậu đã bị thương rất nặng, còn Vương Tuyên đã không qua khỏi. Các bác sỹ đã nhanh chóng ghép tim của Vương Tuyên vào người Vương Nhất Bác và đã cứu được tính mạng của cậu.

Khi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, Vương Nhất Bác được các bác sỹ cho biết sự thật, trái tim ở bên trong cậu đau đớn, cậu ôm ngực mình khóc nức nở. Nhưng thật kỳ lạ, khi An Nhiên đến thăm cậu, đối diện với người con gái xa lạ trước mặt, cơn đau của cậu dường như biến mất hoàn toàn, cảm giác bình an đến lạ. An Nhiên nhìn cậu, cầm lấy tay cậu, chăm chú nhìn vào phần ngực đang băng bó kia của cậu rồi khóc, không hiểu sao cậu cũng khóc, cả hai như đã thân quen với nhau từ lâu, cứ thế mà khóc.

Vương Nhất Bác nằm viện một tháng, trong thời gian đó An Nhiên ngày nào cũng đến thăm cậu cả ngày lẫn đêm, ban đêm cô không thể ngủ được, cô lại sang phòng của cậu, chỉ cần là ở gần cậu là cô có thể ngủ được, cô ngủ ngay trên ghế. Các bác sỹ ở đây thấy vậy cũng bố trí thêm một giường bệnh cho cô ngay cùng phòng với cậu.

Khi An Nhiên ở bên cạnh Vương Nhất Bác rồi thì cô ấy mới thấy bình an mà sống tiếp vì đứa con trong bụng của mình. Vương Nhất Bác cũng vậy, khi không gặp An Nhiên, trái tim bên trong cậu lúc nào cũng đau nhói, não cậu không thể điều khiển cảm xúc, khi ở bên cạnh cô ấy trái tim trong cậu mới chịu đập theo nhịp bình thường. Chính bởi vì trước đây tình yêu giữa Vương Tuyên và An Nhiên quá sâu đậm, Vương Tuyên lại ra đi khi mới biết mình sắp được làm cha, có lẽ trái tim của cậu ấy vẫn còn lo lắng cho An Nhiên nên chỉ khi ở bên cạnh An Nhiên trái tim cậu ấy mới có thể yên tâm mà đập bình thường trở lại.

Do ở cùng phòng bệnh, thường xuyên nói chuyện với nhau nên Vương Nhất Bác mới biết được hoàn cảnh của An Nhiên. Ba mẹ An Nhiên là người theo phong cách truyền thống, ba mẹ cũng đã cố gắng lắm mới có tiền cho cô đi du học, chắc chắn ba mẹ cô sẽ không chịu được cú sốc con gái chưa chồng mà có thai vì thế cô không thể nói với ba mẹ mình, cô lại càng không thể nói với gia đình Vương Tuyên vì họ sẽ không dễ dàng gì tin vào một đứa con gái như cô. Việc cô có thai hiện giờ ngoài các bác sỹ chữa trị cho cô ra thì chỉ có Vương Nhất Bác biết.

Cũng giống như An Nhiên, Vương Nhất Bác cũng kể cho cô nghe chuyện của cậu với Tiêu Chiến.

Ba mẹ Vương Nhất Bác có tham khảo ý kiến của các bác sỹ điều trị, trái tim mới chưa thể thích nghi ngay với cơ thể cậu nên cần phải có thêm thời gian, bác sỹ cũng dặn cậu nhất định không được cố điều khiển trái tim, nếu cậu càng cố điều khiển thì trái tim sẽ càng đau đớn hơn mà thôi. Bác sỹ cũng khuyên cậu nên ở gần với An Nhiên cũng như An Nhiên cũng nên ở gần với cậu, trái tim mới của cậu đã có sự kết nối nào đó với An Nhiên, điều này y học chưa giải thích được vì thế điều tốt nhất cho cả hai là hãy luôn luôn ở gần nhau.

Vương Nhất Bác ra viện cũng là một tháng sau, đám cưới của cậu với An Nhiên diễn ra ngay sau đó. Ba mẹ An Nhiên sang Mỹ vui vẻ dự đám cưới của con gái, khi biết con gái đã có thai trước khi cưới, ba mẹ cô không hề trách mắng mà còn vui mừng vì dù sao con mình đã được gả vào một gia đình danh giá. An Nhiên cũng vì thế mà yên tâm hơn, cô không còn lo lắng về ba mẹ mình nữa, cưới xong cô vẫn sẽ ở lại Mỹ tiếp tục học đến khi tốt nghiệp.

Vương Nhất Bác, cậu có nhớ Tiêu Chiến không, cậu có nhớ chứ, cậu nhớ anh đến phát điên lên được nhưng mỗi khi cậu nhớ đến anh, trái tim trong cậu lại co thắt không ngừng mà gây ra những cơn đau dữ dội cho cậu, não cậu không thể điều khiển được, càng cố điều khiển cậu càng đau đớn hơn. Mỗi lúc như vậy chỉ cần An Nhiên ở gần cậu là cậu lại trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. An Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh cậu, động viên cậu, hãy chờ thêm một thời gian nữa, khi trái tim mới thích nghi hoàn toàn với cơ thể cậu rồi thì cậu hãy làm những gì mình muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com