Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Gà trống nuôi con

Vương Nhất Bác sau khi đưa con gái đi học thì về chỗ làm của mình. Cậu là nhân viên sửa chữa xe của một gara nhỏ. Đây là công việc mà cậu tìm được sau khi Tiêu Chiến ra nước ngoài. Thôi thì cũng là cái duyên, Vương Nhất Bác cảm thấy mình rất phù hợp với công việc này, hơn nữa ông chủ còn tốt bụng và lương tháng hợp lý, đủ để trả tiền thuê nhà và sinh hoạt cho hai bố con mỗi tháng.

Tiêu Chiến mỗi tháng có gửi tiền về cho Vương Nhất Bác nuôi con, nhưng tiền đấy cậu không động tới, mà để riêng ra để lo việc sau này cho Toả. Cậu đủ khả năng chi trả và lo toan cho con gái. Tiền của Tiêu Chiến kiếm được cũng không phải dễ dàng, cứ giữ hộ hai ba con đề phòng bất trắc.

Bố mẹ Vương Nhất Bác từ mặt con cháu, không sao, Vương Nhất Bác có thể tự chủ. Bảy năm có lẻ, anh cũng đã quen với việc không thể dựa dẫm vào ai rồi. Ông bà không nhìn cháu, nhưng anh trai của Vương Nhất Bác thỉnh thoảng vẫn đến thăm em và mua đồ chơi cho Toả. Lần nào cũng vậy, luôn muốn Vương Nhất Bác về nhà xin lỗi bố mẹ, làm tròn đạo hiếu, rồi đưa Toả về nhận tổ tiên nhưng Vương Nhất Bác vẫn lấn cấn. Cậu muốn họ chấp nhận cả người sinh ra Toả, là Tiêu Chiến. Mà việc này chắc là điều không tưởng rồi.

Bên gia đình Tiêu Chiến cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tiêu Chiến không ở cùng con gái, đi ra nước ngoài làm việc, chỉ có bố con Vương Nhất Bác ở với nhau. Hai ông bà nhiều khi nhớ cháu, muốn gặp cháu mà chỉ dám đứng từ xa nhìn, không có tư cách gì mà tới gần cả. Trong giấy khai sinh thì Toả là con ngoài giá thú, đứng độc một tên cha là Vương Nhất Bác, còn Tiêu Chiến từ chối quyền đứng tên mình trên giấy khai sinh của con, mà cũng không thể ghi tên mình lên đó vì hai người không đăng ký kết hôn. Chính bởi vậy mà Toả làm khai sinh chậm mất một năm, may mà vẫn còn làm được.

Vương Nhất Bác được mọi người trong xưởng quý mến vì tính cách hiền lành, nhiệt tình và thật thà của mình. Thương cậu một thì thương Toả hai, ông chủ và các đồng nghiệp đều tạo điều kiện cho cậu về sớm hơn để đón con đúng giờ. Thỉnh thoảng cậu bận không thể dứt ra được thì lại phải gọi điện nhờ bà Hiền đón con hộ. Hai người nuôi một đứa con còn một, huống chi là gà trống cù lần như Vương Nhất Bác.

Bên gia đình Vương Nhất Bác thì rắn hơn nhà Tiêu Chiến. Nhà cậu có tới bốn anh em, gia đình làm nông chứ không phải làm cán bộ như nhà ông bà ngoại của Toả, cho nên việc nuôi ba đứa con đang ăn học một lúc cực kỳ vất vả, không có thời gian dứt ra lúc nào để nhìn đến con trai và cháu nội.

Từ ngày sinh ra Toả, Vương Nhất Bác cũng chưa gặp lại cha mẹ lần nào. Thỉnh thoảng cái út có gọi điện báo bố đưa mẹ lên thành phố khám bệnh, cậu xem thế nào đến nhìn một chút. Khi đó Vương Nhất Bác mới lén đi theo nhìn trộm. Nhìn xong thì chạy vào hỏi bác sĩ tình hình bệnh tật của bà. Bác sĩ nói bà không có gì nghiêm trọng cậu mới nhẹ nhõm ra về.

Qua bảy năm, Toả cũng đã sáu tuổi nhưng tình hình hai nhà cũng căng thẳng. Đôi mắt trẻ thơ trong veo chưa hiểu sự đời, chưa hiểu thế nào là chuyện của người lớn nên vẫn cứ vô tư mà lớn lên. Bé coi vợ chồng bà Hiền ông Hạnh là ông bà của mình, vì Vương Nhất Bác gọi yêu bà Hiền là u. Được cái ông bà cũng thảo tính, cái gì cũng nhớ đến bố con cậu, nấu có nồi sườn cũng phải gắp mang lên cho nhà cậu một bát.

Đợt này công ty Tiêu Chiến ở nước M muốn đưa một vài người về chi nhánh bên nước H, để phát triển thêm mảng mỹ thuật ứng dụng. Và anh nằm trong danh sách bị đá về nước. Đơn giản thôi, vì anh là người nước H duy nhất làm tại công ty này. Công ty anh làm về mảng thời trang, tạp trí, mà Tiêu Chiến lại đang ở vị trí trưởng phòng sáng tạo.

"Sếp nghĩ thế nào chứ em bằng thạc sĩ sếp lại đưa em về nước. Em đang cống hiến hết hơi cho công ty mà." Tiêu Chiến đứng sau đấm lưng cho sếp tổng. Chi nhánh ở nước H làm ăn không hiệu quả như nước M, doanh thu thấp hơn nhiều. Tiền bên đó còn mất giá nữa.

"Thế mới cần em về em nâng chi nhánh bên đó cho anh. Em cống hiến cho công ty, em lại chẳng cống hiến cho anh. Mấy lần muốn đi ăn đi chơi với em, em lại cứ chối." Sếp tổng lấy tay nâng kính lên, lườm yêu nhìn Tiêu Chiến. Sếp là sếp thích anh lắm đấy, ngặt nỗi ở nhà có con sư tử Hà Đông, cho nên thích cũng cứ phải đứng xa mà dòm.

Tiêu Chiến khéo ăn khéo nói, nịnh sếp thôi rồi. Mỗi tội muốn hẹn hò, sờ mó anh là anh toàn tìm cách lẩn đi. Khôn như cáo ý! Không ăn được thì tống đi cho khuất mắt. Về nước mà phát triển lại sự nghiệp nhé em Sean yêu quý.

"Sếp cứ nói thế. Em là em cũng muốn phục vụ sếp lắm, mà em sợ chị nhà. Eo ơi lần trước chị ấy đến tận nơi đuổi việc thư ký của anh, em sợ. Chị lại hiểu lầm gì thì chết em." Tiêu Chiến dài giọng nịnh bợ ông sếp chưa hói đầu đã sợ vợ. Lần trước chẳng biết bà tổng nghe ai nói là cô thư ký với sếp khoá trái cửa trong phòng riêng với nhau mà chị đã xộc đến đánh song đánh nga, đuổi việc thẳng cổ em thư ký kia.

"Thế tối mình đi ăn nhớ. Anh đặt chỗ một nhà hàng châu Á, ngon cực. Đi với anh, rồi anh đổi lại quyết định điều chuyển nhân sự." Sếp tổng hướng ánh mắt dâm tà, giọng lả lướt dụ dỗ Tiêu Chiến. Anh ưa nhìn, mặn mà như thế này, để không thì phí quá.

"Hờ, thôi sếp. Em về với con em cũng được. Sếp khỏi hủy quyết định." Tiêu Chiến nghe đến đây biết mình không phản kháng được, liền cười trừ một cái, bỏ tay ra khỏi vai sếp tổng. Đi ăn với lão này thôi về nước còn hơn.

"Tùy em. Anh nói thế em biết thế. Sau này về nước H vất vả đừng trách anh." Sếp tổng hơi thất vọng, nhưng lại có chút hả hê. Cuối cùng cũng tống được tên này đi. Chỉ được cái miệng nịnh giỏi.

Tiêu Chiến cúi đầu chào sếp tổng, rồi thu dọn hành lý, đồ đạc chuẩn bị về nước. Thôi, về nước H cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ. Bố mẹ và con gái đều ở đó, một mình lang thang đất khách quê người sáu năm, làm việc cũng kiệt sức rồi. Về nước bắt đầu lại cũng chẳng việc gì to tát, anh còn trẻ, đời còn dài mà.

Ngồi thừ một lúc, Tiêu Chiến cứ nhấc lên đặt xuống cái điện thoại. Không biết có nên gọi điện báo với Vương Nhất Bác một tiếng không. Ở nước H bây giờ ngoài Vương Nhất Bác thì Tiêu Chiến chẳng thể liên lạc với ai. Bố mẹ, anh em, từ mặt hết rồi còn đâu. Ít nhất về nước cũng phải có một người thân đón chứ, nếu không cuộc đời anh lại thảm bại quá.

Sáu năm rồi không gặp con, Tiêu Chiến bỗng nhiên vô cùng nhớ nó. Anh quyết tâm rồi, nhấc điện thoại lên và gọi cho Vương Nhất Bác. Làm phiền người cũ lúc hai giờ sáng quả là không có tẹo tình người nào, nhưng mà cũng không tới nỗi "Hai giờ sáng anh gọi em không nhấc máy" chứ.

"A lo, anh Chiến? Sao anh lại gọi em giờ này? Con ngủ mất rồi." Vương Nhất Bác đang ngủ ngon thì bị đánh thức, nhưng nhìn tới tên người gọi thì cậu tỉnh hẳn. Tiêu Chiến hôm nay lại chủ động thế này?

"À, xin lỗi vì đánh thức em. Không cần gọi Toả dậy đâu. Chỉ là tuần sau anh sẽ về nước, về hẳn. Đến hôm đó, em đưa Toả tới đón anh có được không?" Tiêu Chiến im lặng mất gần một phút, tới lúc Vương Nhất Bác chuẩn bị gác máy thì anh vội lên tiếng nói một lèo. Hồi mới yêu đâu có thế này đâu, hết yêu nói chuyện lại ngại miệng ghê.

"Thật ạ? Vậy anh có nơi ở chưa? Đến ở cùng em và con được không? Em sẽ đưa Toả đến đón anh." Vương Nhất Bác khẳng định đêm nay mình khỏi ngủ. Còn vui gì vui hơn việc Tiêu Chiến của cậu về nước cơ chứ. Chỉ là cậu vẫn còn băn khoăn, hai người chia tay rồi, liệu Tiêu Chiến còn muốn trở lại nơi này không?

"Không cần, công ty có cấp cho anh một căn hộ, anh sẽ về đấy ở. Ừm, anh muốn đưa Toả về đó ở cùng anh, vì anh thấy chỗ trọ cũ của chúng ta hơi thiếu thốn. Lâu rồi không ở với con, anh rất nhớ." Tiêu Chiến thấy mặt mình thật dày hơn cả bê tông. Bỏ đi sáu năm, một mình bố nó nuôi con, vậy mà chưa đặt được chân về nước đã dày mặt đòi hỏi. Vương Nhất Bác có bị dở hơi mới đồng ý.

"Được, anh cứ về đi. Em sẽ dọn dần đồ của Toả tới ở với anh." Vương Nhất Bác trong lòng thầm vui vẻ. Thì ra Tiêu Chiến vẫn còn nhớ đến Toả, vẫn muốn ở với con. Cậu cũng không có gì phải phản đối cả, vì con là của chung, cậu không thể ích kỷ với người đánh đổi cả mạng sống để sinh ra nó được.

"..." Tiêu Chiến chính thức câm nín. Vương Nhất Bác không những dở hơi mà còn bị khờ nữa. Mà thôi, cậu đồng ý là tốt rồi.

"Vậy được, chúng ta nói chuyện sau, em ngủ tiếp đi. Hôn con giùm anh." Tiêu Chiến ngắt máy, rồi ngồi vật ra tựa vào thành ghế. Nói chuyện với người cũ mà căng thẳng như đi đánh trận. Cũng may là cậu vẫn còn nói chuyện tử tế với anh. Chứ nếu là người khác thì anh chưa bị chửi chết là may.

Vương Nhất Bác không tài nào ngủ được, trong lòng ngập tràn vui sướng. Cậu ghì lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, yêu thương hôn hai cái lên khoé môi con. Con bé ngủ thật say, thật bình yên. Con bé có đôi mắt xinh đẹp của ba nó, lại có thêm hai chiếc răng thỏ xinh xinh, mặc dù mấy hôm trước đi nha sĩ thay răng nhưng vẫn là có. Nhìn thế nào cậu cũng thấy nó rất giống Tiêu Chiến, một Tiêu Chiến phiên bản ngọt ngào.

"Cố đợi ba về con nhé. Một cái hôn ba gửi bố cho con." Toả lăn vào vòng tay bố, chép miệng trong vô thức rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ con, một nhà ba người đạp xe đạp thật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com