Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Lật ngược ván bài

Còn 1 chương là full.

Nhưng mà chắc do viết dở quá nên không ai comment gì hết.

Chúc mọi người đọc fic vui vẻ và hy vọng không bị tế vì fic có vài chi tiết giống phin Chân Hoàn truyện, Như Ý truyện và Bao thanh thiên.

------------------------------------------

Hai ngày sau, Tống Tề Huy tìm đến nhà người thợ khắc để lấy con dấu, rồi trở về nhà lấy di chúc giả in con dấu vào, sau đó gã ta lợi dụng lúc mọi người rồi khỏi nhà, liền lẻn vào phòng lão phu nhân.

Thấy Vương lão phu nhân đang ngủ say, Tống Tề Huy lấy ngón tay cái của bà in vào mực rồi đóng lên di chúc giả. Mục đích của gã ta là muốn mọi người tin rằng thực sự lão phu nhân đã giao xưởng dệt lại cho gã ta.

Tống Tề Huy trăm tính ngàn tính mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thõa, nhưng mà gã không ngờ đến một điều tất cả kế hoạch của mình đã trở thành mồ chôn của chính gã.

Có được mọi thứ, Tống Tề Huy liền trở về thông báo với tất cả mọi người rằng mình chính là người tiếp theo tiếp quản xưởng dệt, khiến cho cả Vương gia chấn động một phen.

Tất cả mọi người đều biết, Vương lão phu nhân từ lâu đã giao xưởng dệt và các cửa tiệm may cho tam phu nhân tiếp quản, nên hầu hết người làm cho Vương gia đều tin là tam phu nhân là chủ quản đời thứ hai của xưởng dệt Y Lan. Nay lại rơi vào tay Tống Tề Huy mọi người khó tránh ngạc nhiên.

Ngồi trên ghế nhìn Tống Tề Huy huênh hoang tự đắc, Vương Nhất Bác không nói gì, mà chỉ xoay chiếc nhân đầu sư tử trên tay theo thói quen.

Con mồi đang say trên chiến thắng, thời cơ giăng lưới không còn là đêm dài lắm mộng nữa.

Mặt chiếc nhẫn quay trở lại vị trí cũ, Vương Nhất bác chậm rãi lên tiếng:

- A Huy! Bà nội đang bệnh không thể đối chứng minh được gì, nhưng di chúc thì có thể. Nếu vậy thì em hãy đưa di chúc của bà nội cho mọi người ở đây đọc đi.

Thấy Vương Nhất Bác đã bị qua mặt, Tống Tề Huy liền lấy di chúc ra đưa cho các vị trưởng bối hai bên đọc, nhưng mà gã ta vẫn không quên tỏ vẻ khó xử:

- Các vị trưởng bối. Lúc bà ngoại đưa di chúc giao quyền kế thừa, con đã xin bà ngoại suy nghĩ lại. Tại sao không giao mọi thứ lại cho người khác mà lại giao cho con, nhưng bà ngoại vẫn cương quyết, nên con đành phải nghe theo.

Các vị trưởng bối đọ chữ viết trên di chúc, trên các giấy tờ có chữ viết của Vương lão phu nhân, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, nên đã đồng ý để Tống Tề Huy làm người quản lí xưởng dệt.

Có điều là không một ai biết rằng, tờ di chúc và con dấu vốn dĩ là giả.

Người xưa hay nói, lòng tham chính là thứ đáng sợ nhất. Có được xưởng dệt và các cửa tiệm may trong tay, Tống Tề Huy càng đắc ý hơn và càng muốn có được Vương thị nhiều hơn nữa.

Ngoại trừ Vương lão gia nắm trong tay 30% cổ phần, thì Vương Nhất Bác và Tống Tề Huy là người tiếp theo nắm giữ đến 20%, cuối cùng là Tiêu Chiến nắm giữ 10% còn lại, thì còn lại 20% từ trước tới nay không ai biết người nắm giữ nó là ai.

Ngồi trong phòng làm việc, Tống Tề Huy không ngừng tìm cách để lấy 10% cổ phần trong tay Tiêu Chiến. Chỉ cần gã ta có được số cổ phiếu trong tay cậu, thì Vương thị sẽ thuộc về gã ta. Còn Vương lão gia, đã bị gã mua chuộc người trong bệnh viện tráo thuốc, sẽ không sống sót qua đêm trăng rằm.

Tống tề Huy biết rõ Tiêu Chiến là người thông minh, không dễ gì dùng một chút xảo kế mà có thể làm cho cậu bị lừa.

Người xưa có câu, yếu điểm của con thú là ở đuôi, yếu điểm của con người là tình cảm.

Ngoài Tiêu gia, Vương Nhất Bác, thì điểm yếu của Tiêu Chiến, chính là cô con gái nhỏ của cậu. Tĩnh Văn.

Biết rõ Tiêu Chiến xem con bé Tĩnh Văn như cả sinh mạng. Tống Tề Huy liền sai người gọi Tiểu Hỷ đến:

- Sao hả? Suy nghĩ kĩ chưa?

Tiểu Hỷ khẳng định:

- Không bao giờ. Tôi thà làm oan hồn vất vưởng, cũng không bao giờ phản bội ngũ thiếu gia.

Tống Tề Huy vỗ tay mấy cái, rồi lấy một sấp hình để lên bàn:

- Nếu tôi nhớ không nhầm, thì em gái của cô đang ở Hàng Châu đúng không?

Tiểu Hỷ vội vàng cầm từng tấm hình lên xem, trong ảnh là một cô cái mặc một bộ đồng phục của trường nữ Hàng Châu, mái tóc dài thắt thành hai bím tóc, môi cười để lộ ra hai lúm đồng tiền.

Tuy cô gái đó không xinh đẹp, nhưng lại rất dễ thương. Cô gái trong hình chính là em gái của Tiểu Hỷ- Gia Hân.

Biết rõ Tống Tề Huy là một kẻ lòng lang dạ sói, biết bao nhiêu cô gái bị hại dưới tay của gã. Tiểu Hỷ dù không muốn cũng phải làm theo sự uy hiếp của gã ta, cũng phải bắt buộc gật đầu đồng ý:

- Xin hãy tha choTiểu Hân. Tôi...tôi...tôi làm...tôi sẽ làm...Xin anh...xin anh đừng hại nó.

Bị Tống Tề Huy dùng đứa em gái để uy hiếp, Tiểu Hỷ không còn cách nào khác đành phải nghe theo gã ta, nhưng trong lòng cô hoàn toàn không muốn phản bội Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Tuy Tiểu Hỷ là người làm trong Vương gia, nhưng cuộc sống thì không khác gì những người khác.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đối xử với Tiểu Hỷ rất tốt, nên cô không thể nào đem Tĩnh Văn ra làm bia chắn cho mình được. Còn nếu không làm vậy, thì Gia Hân sẽ là người tiếp theo bị vấy bùn.

Một bên là ân nhân, một bên là em gái của mình. Tiểu Hỷ gần như không thể làm gì khác ngoài việc chọn một trong hai.

Thấy Tiểu Hỷ đã đồng ý, Tống Tề Huy lấy một gói thuốc đưa cho Tiểu Hỷ:

- Lão già họ Vương đó sống đã tới từng tuổi này cũng đã đến lúc giao cái Vương thị cho người khác tiếp quản rồi.

Tiểu Hỷ cầm gói thuốc trên tay, run rẩy hỏi lại:

- Tống thiếu gia! Anh muốn làm gì?

Tống Tề Huy bước tới gần dúi gói thuốc vào tay Tiểu Hỷ:

- Thuốc này có thể trị được một vài căn bệnh, nhưng độc tính của nó rất mạnh nếu dùng liều mạnh không đến mười ngày. Người đó sẽ chết. Chỉ cần bỏ thêm thứ này vào trong thuốc của lão già đó, mỗi ngày một ít. Lão già đó sẽ không sống được đến ngày trăng rằm.

Cầm gói thuốc trở về phòng, Tiểu Hỷ run rẩy mở ra xem, bên trong là mấy con côn trùng màu vàng đen. Đây là độc trùng, chẳng may uống phải thì sẽ bị nôn mửa, tim đập nhanh sau đó là mất mạng.

Trái tim của Tiểu Hỷ đập liên hồi, khi nghĩ đến những nguy hiểm khi Vương lão gia uống thứ này vào, càng lo sợ khi mình làm xong Tống Tề Huy sẽ giết luôn cả mình để diệt khẩu. Còn Gia Hân chưa chắc gì đã được yên.

Nhưng nếu mà Tiểu Hỷ không làm theo lời của Tống Tề Huy, thì những chuyện hắn làm với Gia hân, so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều. Nỗi nhục nhã ấy sẽ không bao giờ quên được.

Người xưa có câu, đâm lao phải theo lao. Tiểu Hỷ quyết định liều một phen. Nếu mọi chuyện thất bại, cùng lắm cô sẽ dùng mạng của mình để tạ lỗi với Vương Nhất Bác.

Từ khi cha mẹ bị thiêu chết trong đám cháy, người duy nhất gọi là người thân của Tiểu Hỷ chỉ còn lại một mình Gia Hân. Vì vậy mà cô phải tìm mọi cách để bảo vệ nó.

Siết chặt gói thuốc trong tay, Tiểu Hỷ đợi người làm trong bếp rời đi hết rồi, mới mở nắp nồi canh gà bỏ vài con trùng độc vào trong đó, sau đó rời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Người làm trong nhà không biết trong nồi canh tam phu nhân nấu sẵn mang vào cho bệnh viện cho Vương lão gia, đã bị bỏ trùng độc ba khoang vào trong đó. Nên bà đã múc ra một cái bát sành, mang vào trong bệnh viện cho Vương lão gia.

Trước khi rời khỏi nhà, tam phu nhân đã đến phòng sách của Vương lão gia lấy một vài giấy tờ, rồi gọi tài xế La đến:

- Cậu La! Chở tôi vào bệnh viện.

Thấy tài xế La chở tam phu nhân vào bệnh viện, Tống Tề Huy liền gọi người đến bảo mau chóng liên hệ với những thân cận xung quanh tung tin đồn Vương thị sắp đổi chủ.

Những thứ này, Tống Tề Huy đã muốn có từ lâu, nên bây giờ là thời cơ thích hợp để gã lấy tất cả.

Vương lão gia không biết trong bát canh của tam phu nhân mang vào cho mình đã bị bỏ độc, nên đã không nghĩ gì và cầm lấy uống từng muỗng canh, mà không một chút nghi ngờ gì.

Vừa ăn xong chén canh, Vương lão gia liền cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng đau dữ dội và bắt đầu nôn mửa, khiến cho tam phu nhân sợ hãi phải gọi bác sĩ Lưu.

Sau khi giúp Vương lão gia giải độc, bác sĩ Lưu cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho Vương lão gia một lần nữa, rồi quay sang nói với tam phu nhân:

- Tam phu nhân! Có lẽ lão gia bị trúng độc.

Tam phu nhân hỏi lại:

- Trúng độc sao?

Bác sĩ Lưu chậm rãi trả lời:

- Dạ phải. Dựa vào những triệu chứng trúng độc của lão gia. Tôi đoán có thể lão gia đã bị trúng độc ba khoang.

Tam phu nhân giật mình hỏi lại:

- Không thể nào. Tôi không hề để bất cứ ai đến gần bếp, thì làm sao kẻ đó có cơ hội được.

Bác sĩ Lưu chạm rãi hỏi lại:

- Phu nhân! Bà nhớ kĩ lại thử xem. Ngoài bà, thiếu phu nhân, thì còn ai có thể đụng vào những thứ này.

Câu nói của bác sĩ Lưu đã giúp cho tam phu nhân nghi ngờ một người, nhưng không thể khẳng định có phải hay không. Người có thể giở trò trong thức ăn của Vương lão gia, thì chỉ có một ngời mà thôi. Ngoài người này ra thì không còn ai nữa cả.

Tam phu nhân ở lại bệnh viện đến tối khuya, thì mới dứng lên đi về Vương gia. Vừa về đến nhà, tam phu nhân trông thấy Tiểu Hỷ đứng lấp ló trước cửa phòng của Vương Nhất Bác bộ dạng rất đáng nghi. Hoàn toàn giống hệt với sáng nay bà nhìn thấy khi cô bước xuống bếp.

Đoán tám phần sự việc sáng nay có sự nhúng tay của Tiểu Hỷ, nhưng tam phu nhân không vội trách tội cô, mà xem như không có gì âm thầm trở về phòng.

Tiểu Hỷ làm việc ở Vương gia hơn mười năm. Cô theo Vương Nhất Bác từ khi hắn chỉ mới là một đứa trẻ chín, mười tuổi rất trung thành với hắn, nên tam phu nhân không hề trách tội Tiểu Hỷ. Bà tin rằng cô làm chuyện này là có nổi khổ tâm của riêng mình.

Hạ độc được Vương lão gia, nhân lúc ông hôn mê. Tống Tề Huy muốn sử dụng chiêu cũ nhưng không thể, vì con dấu không ở trong tay Vương lão gia, mà đang trong tay Vương Nhất Bác, nên gã ta không thể lấy con dấu đóng vào di chúc giả được.

Không có di chúc giả, nhưng Tống Tề Huy còn một con át chủ bài là Tiêu Chiến. Trong tay cậu đang nắm giữ 10% cổ phần có thể giúp gã ta đá bay Vương Nhất Bác ra khỏi cái ghế tổng giám đốc của Vương thị.

Vị trí chủ tịch, gã sẽ có cách bò lên.

Muốn Tiêu Chiến giao ra 10% còn lại để mình có thể cao hơn Vương Nhất Bác và có thể có cơ hội leo lên vị trí chủ tịch Vương thị. Tống Tề Huy liền bảo Tiểu Hỷ ẵm Tĩnh Văn đến chỗ mình, rồi bảo cô mang những thứ mình đã chuẩn bị sẵn đưa cho cậu kí.

Nghe tin Tĩnh Văn bị bắt cóc, Tiêu Chiến kích động đến ngất đi. Khi tỉnh lại, thì cậu thấy Tiểu Hỷ quỳ bên giường mình:

- Thiếu phu nhân! Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi cô, nhưng thôi không thể nào không làm theo Tống thiếu gia. Anh ta...anh ta dùng Gia Hân để uy hiếp tôi, nên tôi...nên tôi...

Nhìn thấy Tiểu Hỷ quỳ dưới gạch không ngừng khóc lóc, lại nghe cô giải thích mình bị uy hiếp. Tiêu Chiến hỏi lại:

- Tôi sẽ nói chuyện với chị sau. Bây giờ mau nói cho tôi biết Tĩnh Văn đang ở đâu?

Tiểu Hỷ đứng lên dẫn Tiêu Chiến đi gặp Tống Tề Huy:

- Tống thiếu gia! Thiếu phu nhân đến rồi.

Nghe Tiểu Hỷ thông báo Tiêu Chiến đã đến. Tống Tề Huy liền rời khỏi bàn làm việc bước tới trước mặt cậu:

- Chị dâu đã đến rồi.

Biết Tống Tề Huy là một kẻ lòng lang dạ sói, Tiêu Chiến không vòng vo hỏi vào vấn đề chính:

- Tĩnh Văn đâu? Cậu muốn làm gì con bé?

Tống Tề Huy không nói gì, chỉ để lên bàn một sấp giấy tờ:

- Chị dâu thông minh. Tôi nghĩ chị sẽ biết tôi muốn gì?

Nhìn sấp giấy tờ trên bàn làm việc của Tống Tề Huy, trong đầu Tiêu Chiến liền lóe lên một đáp án. Chính là gã ta muốn số cổ phần còn lại trong tay mình, nên đã dùng Tĩnh Văn để ép cậu kí vào sấp giấy tờ chuyển nhượng cổ phần này.

Biết rõ kẻ trước mặt mình là một kẻ gian xảo độc ác, cũng biết nếu mình không giao số cổ phần này cho Tống Tề Huy, thì sẽ không cứu được Tĩnh Văn. Nhưng mà, nếu cậu giao số cổ phần ấy ra, thì Vương thị sẽ rơi vào tay của gã ta. Và Vương Nhất Bác sẽ gặp nguy hiểm.

Thấy Tiêu Chiến do dự mãi, mà không đưa ra quyết định Tống Tề Huy liền ra sức ép buộc cậu phải ký tên vào trong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Nếu không đồng ý thì sẽ không cứu được Tĩnh Văn.

Tuy rằng Tiêu Chiến đang mang thai đứa thứ ba, nhưng Tĩnh Văn là đứa con duy nhất cậu có thể giữ lại bên mình từ sau lần sinh non năm đó. Có thể nói, con bé này chính là lí do để cho cậu tiếp tục sống. Nếu bây giờ con bé thật sự xảy ra chuyện, thì cậu sẽ không sống nổi.

Trước sự uy hiếp của Tống Tề Huy, lại thêm Tiêu Chiến chỉ nghĩ đến việc cứu con, nên cậu đã cầm bút lên lý tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, mà không hề biết rằng mình đã rơi vào bẫy của con sói gian ác họ Tống kia.

Cầm được sấp giấy tờ có được chữ kí chuyển nhượng cổ phần, Tống Tề Huy liền bảo Tiểu Hỷ bóp mũi Tĩnh Văn giết chết con bé, sau đó gã ta mang theo sấp giấy tờ ấy đi đến Vương thị tìm Vương Nhất Bác.

Sau khi chuyển nhượng số cổ phiếu trong tay mình cho Tống Tề Huy, chẳng những không cứu được Tĩnh Văn, mà còn làm cho Vương Nhất Bác bại dưới tay của kẻ thù. Tiêu Chiến gần như ngất đi sau khi nghe gã ta bảo Tiểu Hỷ giết chết Tĩnh Văn.

Bây giờ trong tay của Tống Tề Huy là 30% cổ phần của Vương thị, nhưng trong tay Vương Nhất Bác chỉ có 20%, cộng thêm hơn một nửa nội bộ công ty đang theo phe gã ta, nên gã ta càng đắc ý hơn nữa.

Thấy Tiêu Chiến ngất xỉu, Tiểu Hỷ hoảng sợ gọi người đến giúp đỡ. Khoảng mười lăm phút sau, cậu từ từ mở mắt ra làm cho Tiểu Hỷ mừng rỡ vô cùng:

- May quá, thiếu phu nhân! Cô tỉnh rồi.

Tiêu Chiến dùng ánh mắt thất vọng nhìn Tiểu Hỷ:

- Tiểu Hỷ! Vương ca đối xử với cô không bạc. Tại sao cô phản bội anh ấy? Còn Tĩnh Văn, con bé đã làm gì nên tội mà cô lại nghe theo lời Tống Tề Huy.

Tiểu Hỷ biết rõ Tiêu Chiến đang lo lắng cho Tĩnh Văn, nên lật đất trở về phòng bế Tĩnh Văn sang trả cho cậu:

- Thiếu phu nhân! Xin cô bình tĩnh. Tiểu thư không bị gì cả, từ nãy đến giờ tiểu thư ngủ bên phòng tam phu nhân.

Nghe lời Tiểu hỷ vừa nói. Tiêu Chiến từ thất vọng, chuyển sang ngạc nhiên:

- Chị nói vậy nghĩa là sao?

Tiểu Hỷ vội trấn an Tiêu Chiến:

- Thiếu phu nhân! Cô vừa bị động thai hãy nghĩ ngơi cho tốt, khi nào cô khỏe lại tôi sẽ nói mọi chuyện cho cô biết.

Nhìn thấy ngoài Tiểu Hỷ, thì bên cạnh còn có tài xế La. Tiêu Chiến không quan tâm mình đang động thai, liền bảo tài xế La lái xe đưa mình tới Lâm gia, tìm Lâm lão gia nhờ sự giúp đỡ.

Người duy nhất lúc này có thể cứu giúp Vương Nhất Bác lật ngược ván cờ thì chỉ có một mình Lâm lão gia mà thôi.

Trong khi Tiêu Chiến đang ở Lâm gia thuyết phục Lâm lão gia giúp Vương Nhất Bác, thì ở Vương thị hắn đang tham gia cuộc họp cổ đông với tình thế vô cùng bất lợi.

Những kẻ xu nịnh trong Vương thị, hùa với nhau chọn Tống Tề Huy làm tổng giám đốc mới của Vương thị. Lam Thành đứng sau lưng Vương Nhất Bác nghe thấy không khỏi bực tức:

- Tống thiếu gia! Cậu chỉ muốn dựa vào những trang giấy này mà đòi trở thành tổng giám đốc của Vương thị sao?

Một lão đầu hói trong công ty đứng lên phát biểu:

- Thư ký Lam! Cậu đừng quên rằng Vương thị ngoại trừ Vương lão gia còn đang hôn mê trong bệnh viện, thì Tống thiếu gia là người nắm số cổ phiếu cao nhất. Ngũ thiếu gia chỉ có 20%, nên người thích hợp ngồi vào cái ghế tổng giám đốc chỉ có một mình Tống thiếu gia mà thôi.

Định mở miệng trả lời lại, nhưng Lam Thành vô tình nhìn thấy Vương Nhất Bác không nói gì chỉ ngồi xoay chiếc nhẫn mặt sư tử trên ngón tay trỏ, nên cũng không lời qua tiếng lại làm gì. Vẫn là anh nên ra ngoài thì hơn.

Trời sinh Vương Nhất Bác có bộ óc thông minh, tính tình cẩn thận. Hắn làm gì cũng suy tính rất kĩ lưỡng, một khi đã im lặng và làm hành động đó, tức là đã có kế hoạch để lật ngược ván bài.

Vương thị chia ra làm hai phe. Một phe theo Vương Nhất Bác, còn một phe theo bên Tống Tề Huy. Hai bên tranh cãi nảy lửa từ đầu buổi họp đến giờ đều xoay quanh việc giấy tờ trong tay Tống Tề Huy là giả.

Thấy phe cánh của mình chiếm ưu thế hơn, Tống tề Huy quay sang khiêu khích Vương Nhất Bác:

- Anh họ! Mọi thứ đã rõ như vậy rồi, anh còn không mau giao con dấu ra đây.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì gương mặt không biểu cảm, tay không ngừng xoay chiếc nhẫn mặt đàu con sư tử. Trong đầu hắn suy nghĩ cái gì không ai biết được, nhưng tất cả những người đang ngồi trong phòng họp, đều không khỏi sốt ruột.

Mặt nhẫn trở về vị trí cũ, cũng là lúc Lam Thành bước đến gần Vương Nhất Bác:

- Ngũ thiếu gia! Người đã đến rồi.

Vương Nhất Bác nhếch môi cười:

- Chuẩn bị ghế.

Lam Thành dạ một tiếng, rồi vỗ tay ra hiệu cho bảo vệ mở cửa phòng họp mời nhân vạt bí ẩn kia vào, sau đó bảo người chuẩn bị ghế ngồi cho hai vị khách đặc biệt. Kịch hay sắp bắt đầu rồi.

Cánh cửa phòng họp mở ra, những người ngồi trong phòng họp không khỏi sửng sốt. Khi hai người vừa bước vào chính là Lâm lão gia và Vương lão gia.

Tống Tề Huy nhìn thấy Vương lão gia thì không khỏi giật mình:

- Cậu hai! Sao cậu...

Vương lão gia đưa gậy cho Lam Thành cầm giúp, rồi ngồi vào ghế chính trong bàn họp:

- Cậu đang ngạc nhiên vì sao tôi lại ngồi đây mà không phải trong bệnh viện. Trước khi nói lí do cho cậu biết vì sao, thì tôi phải làm rõ chuyện của Vương thị trước. Bác Lâm! Làm phiền bác trước vậy.

Lâm lão gia liếc mắt nhìn Tống Tề Huy đang đứng ngây người, rồi quay snag nhìn Vương Nhất Bác:

- Ông thật không nhìn lầm con. Từng bước từng bước, con tính toán đều rất kín kẽ, không một chút sơ hở nào. Bản thân ông lăn lộn trên thương trường đã mấy chục năm mà vẫn bị con xoay vòng đến lú lẫn đầu óc. Quả thật là hậu sinh khả úy, là hậu sinh khả úy đó.

Vương Nhất Bác khiêm tốn trả lời:

- Ông quá khen. Tất cả đều là do cha con sắp xếp, con chỉ làm theo thôi ạ.

Lâm lão gia cười lớn rồi vỗ tay khen ngợi:

- A Quân! Con thật sáng suốt khi giao Vương thị cho Nhất Bác. Và bác cũng không sai lầm khi yêu cầu con chọn nó kế thừa Vương thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com