~ Chương 10 ~
Khi thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau đi về thì Lệ Dĩnh có chút bất ngờ, nếu tính thời gian thì không thể nào Tiêu Chiến đuổi kịp, dù cho có kịp đi nữa cũng không cách nào đem về được. Đã bước vào đó rồi thì chỉ không thể thu hồi lại, cũng thật trùng hợp khi Nhất Bác đi thì Kim Jisoo cũng không thấy tâm hơi, thử check camera thì cũng không thể tìm được hướng đi.
* Kim Jisoo, đứng lại.
Thấy Jisoo bưng tách cà phê đang vươn khói đi ngang mình thì Lệ Dĩnh mới bừng tỉnh, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ kia.
* Chuyện gì ?
Jisoo như đoán trước được rồi, chỉ quay nhẹ một góc mặt, để lộ một chút nụ cười nhẹ nhàng của mình.
* Cô đã đi đâu lúc nãy.
Lệ Dĩnh đưa cặp mắt nghi ngờ hướng về cô, Lệ Dĩnh không tin Kim Jisoo không có sơ hở, dù là thần tiên đi nữa thì làm việc gì cũng sẽ lộ ra chút ít.
* Trợ lý Triệu, giờ nghỉ trưa thì đi đâu được nhỉ ?
Jisoo bật cười, mà là một nụ cười cảm thấy rất nực cười chứ không phải nụ cười lịch sự, ngồi xuống bắt chéo chân nhàn hạ mà thưởng thức cà phê, muốn bắt lỗi cô sau, Triệu Lệ Dĩnh cô chưa đủ khả năng.
* Được lắm Kim Jisoo, tôi không tin tôi sẽ thua cô.
Lệ Dĩnh hơi bị tức rồi đó, cái người tự cho mình hay ho này thật sư khiến người ta tức chết mà, những người làm thiết kế điều tự cao tự đại, họ cho rằng nếu không có họ thì không thể nào định hình được hình dạng của Robot. Thật sự là như vậy, ngành thiết kế ngoài yêu cầu vẽ đẹp còn phải có đầu óc tưởng tượng và sáng tạo cao, học thiết kế đã khó nói chi là thiết kế cho robot, quần áo còn có thể thay đổi cắt ghép, đổi tới đổi lui. Nhưng robot thì không thể nào, bút sa gà chết, không thể sơ suất.
* Cô đang làm, trời đang nhìn.
Jisoo cười khẩy rồi đứng lên chỉ tay phải về phía Lệ Dĩnh, tay trái đưa thẳng lên trời, hành động và lời nói điều lạnh đến chết người.
* Cứ chờ xem.
Gạt Jisoo qua một bên Lệ Dĩnh có chút chột dạ, rốt cuộc Kim Jisoo biết bao nhiêu chuyện rồi, đúng là nhận Kim Jisoo về đây là một quyết định sai lầm của cô, từ ngày Kim Jisoo xuất hiện thì Lệ Dĩnh luôn ở trong tâm thế bất an, những chuyện cô làm điều cảm giác có người nhìn.
* Nhất Bác, sao quay về được.
Mỹ Vân sao thời gian huấn luyện thì cũng bắt đầu tiến bộ rồi, thật sự không thể ngờ rằng đã rèn được kỹ năng lắng nghe tâm sự.
* Không biết.
Nhất Bác lập tức bật chế độ robot mà nói, làm sao có thể nói cho con robot này biết chứ. Thế như đây là con cháu của cậu, cũng không đúng chúng chỉ là robot không phải robot mang cơ thể con người. Trên khắp thế gian này bây giờ chỉ còn có Jisoo và cậu mà thôi, tuyệt đối phải nương tựa vào nhau bước qua sự khắc nghiệt mà con người ban cho.
* 05081997, cậu là bạn.
Mỹ Vân nói rồi cũng rời đi, Nhất Bác cảm giác cô rất ngốc, robot không có cảm xúc, chính vì vậy chúng làm gì biết thế nào là bạn hay yêu chứ.
* Nhất Bác, cậu vào đây.
Tiêu Chiến đến vỗ vai Nhất Bác một cái, nở một nụ cười nhẹ, bây giờ cậu rất hay đi lung tung vì anh đã biết cậu là ai rồi, chính vì vậy không phải sợ cậu xảy ra chuyện.
* Sao vậy anh ?
Về với Tiêu Chiến liền bật chế độ khác, khiến người khác còn phải giật mình, đúng là lật nhanh hơn bánh tráng mà.
* Lúc trước Kim Jisoo nói, còn tồn tại hai con robot giống em trên thế giới này, em có biết con còn lại ở đâu không ?
Tiêu Chiến phải sắp xếp từ ngữ khiến cho Nhất Bác hiểu nhanh và rõ ràng nhất, dù sao cũng là robot, xử lý dữ liệu có chút chậm chạp.
* Không biết.
Thế nhưng cách trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát khiến Tiêu Chiến hơi bàng hoàng, sao Nhất Bác dạo này tiến bộ nhanh như vậy, mọi khả năng điều nhanh và mạnh hơn trước rất nhiều.
* Sao có thể chứ, anh đọc trong sách điều thấy ma quỷ và các thứ thành tinh điều biết cách tìm đồng loài mà.
Tiêu Chiến chỉ nói sự thật, anh xem Nhất Bác là một Robot thành tinh, chính vì vậy anh nghĩ cậu sẽ có liên kết hoặc ít nhất sẽ tìm được vị trí nơi ở của con robot còn lại. Thế nhưng câu trả lời của cậu khiến anh không thể lường trước được.
* Anh xem em ma quỷ sao ?
Nhất Bác hơi đen mặt, đầu óc Tiêu Chiến thật phong phú, anh còn xem cậu là ma quỷ, đúng thật là đến Robot như cậu còn muốn tức chết mà.
* Không phải sao ?
Tiêu Chiến vẫn cứ ngơ ngác, chưng ra một khuôn mặt không chút tội lỗi nào.
* Phải chỗ nào ?
Nhất Bác nghiêng đầu nhìn, trong đầu cũng đầy dấu hỏi, rốt cục phải chỗ nào chứ.
* Thì chỗ nào cần phải sẽ phải.
Tiêu Chiến bí quá còn có chút quê độ, tại sao anh lại thua một con robot được chứ, cũng may đây là người yêu của anh, nếu không mất mặt chết đi được mà.
* Anh đúng thật là vô lý.
Nhất Bác bây giờ biết vì sao Tiêu Chiến làm giám đốc được rồi, nhờ vào sự ngang ngược và vô lý của anh chứ sao nữa.
* Em là một bán robot, em có những thứ robot và con người có. Nhưng không đồng nghĩa với việc em có sức mạnh siêu phàm hay giả thần giả quỷ gì đó.
Nhất Bác chỉ biết giải thích rõ ràng chuyện này thôi, nếu không sau này cậu bị bệnh hay bị thương anh không đem đến bệnh viện hay nơi sửa chữa, mà sẽ mời thầy cúng về trừ tà xua đuổi ma quỷ thì nguy.
* Ý em là con người có gì em có đó và robot có gì em có đó, đơn giản thế thôi. Hoàn toàn không giống anh nghĩ, đúng không ?
Bây giờ Tiêu Chiến mới hiểu rõ, cứ tưởng như những gì sách viết thì quá đáng sợ rồi, giống như đang yêu đương với ma quỷ nữa.
* Đúng rồi, bảo bối giỏi lắm. Về nhà thôi, đến giờ rồi.
Nhất Bác hài lòng gật đầu, sao đó lấy áo khoác cho Tiêu Chiến, còn cẩn thận giúp anh mặc vào, Tiêu Chiến từ lâu đã quen với cách chăm sóc của Nhất Bác rồi. Chỉ là lúc trước động tác cơ chút thô cứng, còn bây giờ thì hoàn toàn mềm mại và dịu dàng.
* Đói rồi, đi ăn thôi.
Đi ngay qua một quán ăn quen thuộc, Tiêu Chiến chắc chắn kéo Nhất Bác vào ăn. Bây giờ ngoài cty thì không ai biết cậu là robot, chính vì vậy nhìn họ chẳng khác gì những cặp đôi bình thường, trông thật đẹp đôi. Vừa ăn vừa trò chuyện, tình cảm và mức độ hiểu nhau cùng tăng thêm chút ít, Tiêu Chiến bây giờ hoàn toàn hài lòng với những thứ này, anh vừa có sự nghiệp, vừa có tình yêu, còn là mà một người có quyền lực và có tiền nữa. Còn không biết thỏa mãn nữa thì quá tham lam rồi, nên biết đủ và dư thì cuộc sống mới tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com