Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

~ Chương14 ~

* Nhất Bác, thật tốt vì em nhận lời.

Đây là người thầy rất giỏi về mảng lập trình, Tiêu Chiến đã đặc biệt tìm hiểu và giới thiệu cho Nhất Bác, ban đầu cũng có chút khó khăn, vì cậu dẫu sao cũng là robot, việc nghe hiểu một lúc quá nhiều thứ không giống nhau sẽ dẫn đến rối loạn. Tuy nhiên đặc điểm của robot là ghi nhớ rất nhanh và lâu, chính vì vậy khi hiểu rõ tất cả thì không còn trở ngại gì cả, thậm chí là phát triển vấn đề đó đi theo một hướng tốt đẹp hơn.

* Giáo sư Lý, thật ngại quá, đã qua nhiều lần rồi mới có thời gian đi với giáo sư.

Nhất Bác ở cùng anh và gần những con người rất giỏi về mảng giao tiếp và ứng xử trên thương trường, dù cho là Kim Jisoo hay Triệu Lệ Dĩnh thậm chí là Tiêu Chiến điều là những người có khả năng ứng xử rất là cao. Tất nhiên những chuyện làm vui lòng người lớn như thế này thì cậu sẽ làm được rồi, có lẽ không được tốt như họ, nhưng cũng không quá mức tệ hại đâu.

* Thầy hiểu mà, người trẻ yêu nhau rất thích ở bên nhau, xa nhau vài ngày đã thấy không ổn, huống chi là một tháng.

Đúng là vị giáo sư của thời buổi hiện đại, nắm bắt tâm lý người trẻ, hiểu rõ những nhu cầu của người trẻ thời nay. Thật sự rất thích và muốn học tập làm việc với một người như giáo sư Lý, sẽ thoải mái và mở lòng hơn.

* Thầy nói cũng đúng.

Đến bây giờ thì Nhất Bác mới hiểu vì sao khi mình đi Tiêu Chiến có thế nào cũng không muốn buông, còn khóc nữa chứ, hóa ra là như giáo sư nói. Cậu đúng là chưa hiểu rõ về cảm xúc khi yêu, chính xác là Nhất Bác chỉ biết yêu là muốn ở bên cạnh người đó, khiến cho người đó vui vẻ hơn như thế chính là yêu, thật không ngờ con người lại có những cảm xúc khi xa cách nữa, nếu nói như vậy thì Tiêu Chiến có phải vẫn đang khóc không, đã gần qua ngày mới rồi, nếu vẫn còn khóc thì có phải sẽ ngất không.

* Thôi nghỉ ngơi đi, ngày mai thầy đưa em đi tham quan NY.

Cả hai vừa trò chuyện vừa đi đến phòng được chuẩn bị sẵn mà nghỉ ngơi, Nhất Bác cứ lấn cấn không biết có nên điện thoại cho Tiêu Chiến hay không, bây giờ tối lắm rồi, nếu anh đã ngủ thì không hay, mà nếu anh xảy ra chuyện gì thì càng không hay hơn nữa.

* Alo, Nhất Bác...

Vẫn là quyết định gọi, nghe giọng Tiêu Chiến liền biết anh đã ngủ rồi, đúng là đã đánh thức anh rồi.

* Anh không có sao chứ ?

Nhất Bác vẫn là lo lắng, dù là nghe được tiếng của anh đi nữa vẫn phải hỏi, dù sao cách một một màn hình điện thoại cậu chưa thể phân biệt được giọng nói của Tiêu Chiến bây giờ ra sao.

* Sao vậy ? Em không khoẻ à hay là lạ chỗ không ngủ được.

Rõ ràng là lo lắng nên mới gọi điện, sau lại thành anh lo lắng cho mình rồi, thật là tình huống này không thể lường trước được.

*Không phải, chỉ là lúc sáng em thấy anh khóc, cứ tưởng tận giờ còn khóc.

Nhất Bác là thật thà nói ra suy nghĩ của mình, không ngờ lại nhận được một trận cười cực kỳ to từ Tiêu Chiến.

* Em nghĩ sao vậy, đúng là có khóc nhưng đâu ra lắm nước mắt mà đến tận bây giờ.

Tiêu Chiến là mắc cười thật sự, không có cách nào nhịn được, vừa nói vừa cười khiến Tiêu Chiến tỉnh ngủ luôn.

* Thế thì tốt rồi, em cúp máy đây.

Nhất Bác thì đâu có biết giận chứ, cậu là robot mà, vì vậy đôi khi đùa giỡn Tiêu Chiến cũng không có nhiều hứng thú, đổi lại sự ngơ ngác của Nhất Bác mới khiến anh cảm thấy có chút thú vị.

* Nhưng mà rất nhớ em, hãy ráng hoàn thành tốt công việc rồi về nha.

Tiêu Chiến đúng thật là có hơi nhớ Nhất Bác, lúc sáng cũng có khóc, tuy vậy anh cũng là con trai, sao có thể yếu đuối đến mức khóc lóc ỉ ôi như con gái chứ.

* Em cũng nhớ anh, ngủ ngon.

Nhất Bác sau khi tiếp nhận câu nói đó, biết rằng trong câu nói anh cũng chiêm thêm lời chọc ghẹo,bnhưng không vì như vậy mà cảm thấy không vui, ngược lại năng lượng lại tăng thêm một tí, có vẻ ngày Vương Nhất Bác trở thành một con người không còn xa nữa rồi.

* Woo thật lớn.

Nhất Bác thật không ngờ ngôi trường này là lớn như vậy, cứ tưởng như những ngôi trường mà khi ở trong nước anh đã dắt đi, hóa ra nơi đây còn lớn hơn gấp mấy lần. Những robot hay kiến thức liên quan nhiều vô số kể, Nhất Bác dùng khả năng của Robot ghi lại hết tất cả mọi thứ vào đầu.

* Đây là phòng trưng bày tất cả các hồ sơ của sinh viên ưu tú.

Đúng thật là không có mấy người được vinh dự vào đây, phòng thì rộng mà ảnh cũng như thành tích chỉ có khoảng 500 người.

* Vị trí càng cao thì thành tích càng khủng.

Giáo sư Lý đưa Vương Nhất Bác đến một kim tự tháp, rất đẹp và trên đó xếp đầy người.

* Vị trí số hai kia chẳng phải Tiêu Chiến sao ?

Nhất Bác khá là bất ngờ, biết là anh rất giỏi, nhưng không nghĩ tại ngôi trường quy tụ những con người giỏi khắp thế giới này, Tiêu Chiến lại có thành tích khủng như vậy.

* Đúng rồi, Tiêu Chiến này thành tích cực kỳ ấn tượng, vị trí này rất xứng đáng, còn là chủ của một cty chuyên về robot ở đất nước chúng ta sinh sống đó, thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước mà.

Giáo sư Lý tuy không trực tiếp giảng dạy cho Tiêu Chiến, nhưng thành tích và danh tiếng của anh thì ai cũng đã một lần nghe qua, kim tự tháp này mỗi năm vị trí điều có sự có sự thay đổi, chỉ có hạng nhất và hạng nhì là không ai thay thế được.

* Triệu Lệ Dĩnh ở vị trí số 1 sao ?

Càng ngạc nhiên hơn nữa, một trợ lý cấp cao mà lại có thành tích khủng hơn cả giám đốc của mình sao ? Thật không thể tin được, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

* Đúng vậy, em biết người này sao ? Chắc bây giờ cũng có chồng sinh con rồi, cuộc sống chắc cũng tốt đẹp.

Giáo sư Lý thì lại biết Triệu Lệ Dĩnh, thậm chí là thầy của cô, nhưng chuyện này không ai biết cả.

* Em quen chỉ có Tiêu Chiến, nhưng còn Triệu Lệ Dĩnh chưa bao giờ nghe.

Nếu như với công việc hiện tại thì chắc đang có bí mật, tốt nhất là không nhận người quen, nếu không sẽ bị hỏi tiếp tục, mà cậu cũng đâu có biết nhiều.

* Triệu Lệ Dĩnh này vô cùng kín tiếng, đến những giáo viên từng giảng dạy còn không biết nữa là.

Ông chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện thôi, nói ra thêm xấu hổ hoặc Nhất Bác sẽ nghĩ ông làm thầy rất thất bại đến thân thế của học trò mình mà cũng không biết, thế nhưng phải nói Triệu Lệ Dĩnh bảo vệ bản thân thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com