Chương 02: Thiếu niên áo trắng
Tôi có một người anh trai lớn hơn sáu tuổi.
Khi tôi mới mười ba chật vật gian nan chống trọi với rất nhiều những bài học, những giờ luyện cầm súng, với cả việc thi cử nơi trường lớp mà những đứa trẻ đồng trang lứa đều phải trải qua, người anh trai mười chín tuổi của tôi đã bước chân vào thế giới khốc liệt ngập tràn mùi vị của máu tanh chết chóc.
Vương Hải Khoan theo cha điều hành tổ chức, đem tất cả gia sản từ trên xuống dưới rửa sạch toàn bộ. Nói trắng ra là, Vương gia nổi danh trong giới xã hội đen giờ đây rửa tay gác kiếm, đem bản thân nhuộm thành hai màu đen trắng nửa chính nửa tà, rửa tiền một cách không hề kiêng kỵ ngay trước mí mắt luật pháp. Tôi mười ba tuổi cũng đã thừa sức hiểu rõ, chỉ cần là đồng tiền vạn năng, những nhân vật tai to mặt lớn ăn trên ngồi trước vang danh trong chính quyền nhân dân toàn bộ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thành phố A rất kiêng dè cha tôi, mỗi lần nghe tới cái tên đầu chỉ thấy họ ngán ngẩm lắc đầu nguầy nguậy. Quyền lực cùng tiền tài mà Vương Tử Đằng nắm giữ trong tay vô cùng phóng đại. Đối với đứa trẻ mẹ mất sớm, cha đến nửa con mắt cũng chẳng buồn liếc tới như tôi, chỉ có thể qua những lời chắp vá của gia nhân và người đời bàn tán vào lúc trà dư tửu hậu.
Với người đàn ông ấy, nói rằng tôi hận ông thì có lẽ quá nặng nề. Dù bản thân tôi sợ hãi tiếp xúc, không thích thân cận ông ta, nhưng cũng không phải đứa trẻ ngu ngốc không phân được đúng sai.
Đối với cái chết của mẹ, tôi chưa từng mang theo tâm tình thù hận mà đặt nặng trong lòng rồi bắt ông ta phải gánh chịu.
Người mẹ chỉ vỏn vẹn cho tôi được sáu năm tình thương ít ỏi, kí ức lưu lại cho một đứa trẻ còn chưa đến tuổi biết suy nghĩ trơn tru chỉ độc nhất có một vài, thế nhưng trong lòng tôi vị trí của bà vẫn chưa từng thay đổi.
Năm đó nghe người khác kể lại rằng bà vì yêu người đàn ông mà tôi gọi là cha kia, yêu đến mức không từ mọi thủ đoạn để được ở bên, cuối cùng mới đem tôi trở thành ràng buộc để chiếm được ông.
Đối với người mẹ si tình bạc nhược yêu kẻ chưa bao giờ từng đặt mình trong lòng ấy, người dù có thay ông ta nhận một viên đạn từ kẻ thù để rồi chết cũng không được nhắm mắt, tôi oán trách đến cỡ nào cũng không đành lòng.
Một người phụ nữ nguyện chết vì tình yêu, vậy thì phải kiên cường mạnh mẽ đến cỡ nào, phải chịu đựng nhiều biết bao?
Phận làm con, tôi cho dù muốn hận cũng không có cách nào làm được.
Chỉ muốn trách bà, vì cái gì si mê đến như thế, vì cái gì đến sinh mệnh mình cũng tiếc rẻ mà vứt đi làm thế mạng cho kẻ chưa từng một lần thương yêu mình?
Tôi lớn lên, nghe người làm cung kính gọi một tiếng cậu chủ thưa hai tiếng Nhị thiếu gia, nhưng chẳng cần ai nhắc nhở, tôi cũng biết mình chỉ là một đứa con thứ không được cha quan tâm, chẳng được anh để vào mắt.
Cũng may tôi không phải là người có tâm cơ gì, cùng lắm chỉ có thể đem ra làm bù nhìn thí mạng. Người đàn ông đó khỏi cần sợ tôi mang vác phiền phức vào người, mà người anh trai hoàn mỹ kia chẳng phải lo có kẻ cùng anh ta tranh đấu gia sản mấy màn cầu huyết chỉ xuất hiện trong phim ảnh.
Những gì tôi cần làm và muốn làm, duy nhất chỉ là được đến trường.
Nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy một đám hồ bằng cẩu hữu kia, nhìn thấy từng vết phấn đè nghiến trên mặt bảng nền xanh, tất cả như minh chứng cho sự tồn tại không chút áp lực đòn roi nào của tôi hiện tại.
Tiêu Chiến không thể tính là học giỏi, nếu để nhận xét, tôi nghĩ mình sẽ buộc phải dùng từ miễn cưỡng học được để hình dung cậu. Chẳng qua nếu như tôi dám nói cái này trước mặt con mèo nhỏ đó, cậu ấy khẳng định không cho tôi an thân.
Giờ học hôm nay bởi vì có chút văn thơ bay bổng, tôi liền không chống cự nổi sức hút giữa hai mí mắt, thương tích còn chưa liền lại trên thân thể bầm tím do hình phạt không làm tốt tại trường bắn, áp lực từ vết thương khiến tôi mệt mỏi rã rời, sau vài giây chống cự không nổi lập tức gục mặt xuống bàn ngủ mất.
Như mọi người vẫn nói, năm phút ngủ tại lớp bằng năm giờ ngủ trên giường. Tôi chỉ nhắm mắt một cái liền say sưa như bất tỉnh, giáo viên cầm phấn ném vào đầu mà vẫn ngủ quay như chết không chút động tĩnh.
Mãi cho đến khi tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn lên mới thấy trước mặt tôi có chắn một người.
Thân hình vừa gầy lại vừa nhỏ, khoác lên màu áo đồng phục trắng tinh lại càng tạo nên cảm giác mờ ảo, mái tóc nhạt màu cùng cần cổ tinh tế trắng nõn tất cả đều hiển lộ từ phía sau.
Tiêu Chiến ngồi trước tôi, học hành thôi thì không nói là miễn cưỡng được nữa, dùng luôn từ chểnh mảng để phác hoạ cho xong. Cái người ghét học hành đến mức hận không thể dùng một mồi lửa đốt hết toàn bộ sách vở kia, thế nhưng lúc phấn ném vào đầu tôi, lại giơ tay muốn phát biểu. Bài học đến thành phần đầu to mắt cận nhất lớp hiện tại còn đang mơ mơ màng màng chưa ngấm được nói gì đến lượt cậu giơ tay.
Thiếu niên vậy nhưng để chắn cho tôi ngủ năm phút đồng hồ, liền ấp a ấp úng đứng phát biểu rặn từng câu chữ suốt gần mười phút.
Đến lúc giáo viên chịu không nổi bắt người kia ngồi xuống, tôi đã tỉnh từ bao giờ, ngỡ ngàng nhìn thiếu niên áo trắng ấy thật lâu.
Tuổi thanh xuân trẻ người non dạ, chỉ cần vài hành động đơn thuần cũng sẽ cảm động đến khắc ghi thuần thục trong lòng.
Giờ nghỉ giải lao, Tiêu Chiến tràn ngập âm khí bao phủ toàn thân đứng trước mặt tôi, ánh mắt như lưỡi dao chẳng chút kiêng dè như muốn giết người, gằn từng chữ: "Giờ của chủ nhiệm cũng to gan dám ngủ?"
Tôi dở khóc dở cười giả bộ đáng thương.
"Tội nghiệt của nhà ngươi gây nên khổ đau khiến cho dân chúng rơi vào lầm than. Mau đi bồi tội cho trẫm, không được chậm chễ thi hành mệnh lệnh. Mau xuống căng tin mua đồ uống lên đây!"
Dứt lời liền đấm một cái vào bên vai ngày hôm qua đã bị roi đánh cho nhừ xương của tôi. Toàn thân nhất thời như rơi vào hầm băng, đau đến mức đành phải hít một ngụm khí lạnh, cố kiềm chế vẻ mặt tái nhợt lộ ra bên ngoài.
Tiêu Chiến vậy mà lúc không cần thông minh lại nhạy bén đến phát bực.
"Làm sao vậy?" Cậu nhíu mày, đưa tay sờ vào vai áo tôi: "Đau lưng sao?"
Tôi gượng gạo cười hai tiếng, lắc đầu như trống bỏi: "Bệ hạ quả nhiên văn võ song toàn, xuống tay một cái khiến cho tiểu nhân toàn thân bất động."
Tiêu Chiến nhìn tôi, ánh mắt vẫn mang theo vài phần nghi hoặc: "Tôi đánh rất nhẹ tay."
"Tôi biết, đùa cậu thôi." Gật đầu cười giả lả đấm nhẹ một cái vào vai cậu, tôi vươn người đứng dậy muốn nhanh nhanh rời đi, chẳng nghĩ đến Tiêu Chiến lại giơ tay giữ tôi lại, dùng sức kéo ra phần cổ áo sơmi.
Bên trong đều là vết thương mặc dù không chảy máu nhưng hằn sâu vào da thịt, từng đường roi đè ép lên nhau chính tôi tự nhìn mình trong gương cũng phải hoảng sợ. Những dấu tích chi chít ấy đã hoá thành sẹo, lại chồng lên thêm nhiều vết mới. Tôi dĩ nhiên sẽ không để cậu nhìn thấy, bởi vậy sử dụng lực xoay người cậu, đè lại cánh tay mảnh khảnh đó ra sau lưng khiến cậu lập tức nhăn mặt kêu đau.
Vì cử động ảnh hưởng tới vết thương, nhưng dù đau đến toát mồ hôi lạnh tôi lần này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài mặt.
"Cậu làm cái gì vậy?!"
Tôi lập tức buông tay, bối rối nhìn làn da đỏ ửng của Tiêu Chiến.
Cậu nhíu mày, xoa xoa tay mình, lại ngước mắt nhìn tôi: "Không thích người khác chạm vào cũng đừng làm như thế."
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
"Không sao. Tôi còn nghĩ là cậu bị thương, không phải thì thôi."
"Tiêu Chiến..."
"Không sao."
Tiêu Chiến ngồi về chỗ, chẳng nói thêm lời nào nữa, cũng không buồn nhìn tôi.
Vết thương sau lưng nhói đau đến mức khó mà chịu đựng, dù tôi muốn tiến tới xin lỗi cậu ấy nhưng lại sợ để lộ ra biểu cảm của mình, lại chỉ có thể rời khỏi lớp học chạy vào nhà vệ sinh, đem cửa khoá trái lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com