Chương 115: "Hôn tôi."
Cánh cửa phòng bệnh khép lại khẽ khàng, người nọ chậm bước tới bên cạnh giường, nhỏ tiếng kéo ghế ngồi xuống. Điệu bộ vừa cẩn trọng lại vừa nhẹ nhàng, điều hoà có chút lạnh, cậu cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao, đôi bàn tay lúc này đã không nén lại được từng cơn run rẩy.
Không gian tĩnh lặng tràn đầy, tiếng nhịp tim đều đều vang lên mang theo sự sống nhợt nhạt, từng đường mấp mô lên xuống là minh chứng rõ ràng nhất cho những lần thập tử nhất sinh, mang chính tính mạng của mình đặt cược một ván.
Tiêu Chiến nhìn đôi mắt nhắm nghiền của hắn, lông mi dài khẽ run rẩy như cánh bướm đen tuyền xinh đẹp, yếu nhược nhưng lại quật cường.
Cánh tay bên phải của Vương Nhất Bác quấn chặt bằng một lớp băng gạc trắng xoá, Trịnh Phồn Tinh nói với cậu vết thương này là có kẻ ôm ác ý năm xưa, cố tình rạch một đường để trả thù. Nhiều năm trước, hắn là vì cậu mà đánh người, vì cậu, mới có thể khiến kẻ khác lưu trong lòng oán hận dày đặc sâu thẳm khó lường.
Tiêu Chiến lặng lẽ kéo chăn hắn xuống thấp hơn một chút, bàn tay chạm tới từng nút khuy áo bệnh nhân mỏng tang, chậm rãi tháo mở, nhẹ nhàng kéo ra để lộ lồng ngực cứng rắn tinh xảo nhưng lại chồng chất những vết sẹo dữ tợn ghê người.
Bụng dưới có một vết thương còn mới, là do bị thuỷ tinh đâm vào, vết khâu ban đầu vô cùng tuỳ tiện, còn là khâu sống, sau khi đưa hắn trở về bác sĩ lại phải cắt chỉ, miệng vết thương bị nhiễm trùng cho nên đành khâu lại từ đầu. Máu tươi đỏ thẫm ngấm qua lớp băng gạc vô cùng chói mắt. Nơi này là vì truy đuổi tung tích của cậu mà lưu lại dấu vết. Tào Thừa Diễn có chấp niệm điên cuồng với hắn, lòng ôm yêu hận, vì không có được nên phải huỷ hoại.
Chung quy, vẫn là vì cậu mà thành.
Tại bả vai là vết thương bị đạn bắn vừa mới kịp lành, sẹo lồi sẫm màu hiện lên chói mắt trên làn da trắng nõn, phá lệ nhức nhối. Hắn không để ý đến những dấu vết trên thân thể, khâu vào rồi lại rách, rách rồi lại khâu, máu chảy đầm đìa, máu thịt lẫn lộn nhìn đến mà ghê người. Nhưng dù sắc mặt có tái nhợt, thân thể có đau đớn, hắn vẫn thản nhiên cười một tiếng an ủi, nhẹ nhàng hôn cậu.
"Vẫn còn khoẻ lắm."
Những thương tổn của bảy năm về sau, tất cả đều bại lộ ngay dưới mắt Tiêu Chiến. Nhưng còn bảy năm trước, bảy năm mà hai người không có cách nào quay trở lại ấy, cậu vĩnh viễn không thể biết được hắn thống khổ nhường nào.
Quãng đời gian truân khổ cực ấy, không có cậu, chỉ có một mình hắn đương đầu chịu đựng, chỉ có một mình hắn nghiến răng khuất nghẹn, chỉ có một mình hắn, là cười hay khóc, là bi thương hay thống khoái, là nhẹ nhõm, hay là đau lòng.
Cậu lại chỉ có thể qua lời kể lại của một người khác, mà thấu tận tâm can những tháng năm đớn hèn cùng cực.
Tiêu Chiến nắm siết lấy tay hắn, nhẹ nhàng áp lên má mình, trái tim run rẩy từng cơn, từ trong nỗi bất lực tới tuyệt vọng lại len lỏi cảm tình sâu sắc như thuỷ triều trào dâng, nghẹn lại trong ngực, cuối cùng, bỗng khiến cho cậu bật khóc.
"Em nghe thấy tôi mà phải không?"
Nước mắt chảy xuống không thể kiểm soát, mặn chát nơi bờ môi, không một tiếng động phát ra nhưng lại như bão tố chông gai xé nát cõi lòng, ầm ầm vỡ vụn.
"Một đời này, tôi đều theo em."
Trong hồi ức của cậu đong đầy bởi giọng nói nhẹ nhàng của hắn, lấp kín bằng vô số những chiếc ôm siết chặt, những nụ hôn rải rác dịu dàng trên thân thể đã thấm nhoài khói sương.
"Không phải là tìm được anh rồi sao..." Cậu thấp giọng nỉ non, âm thanh đứt quãng mang theo tiếng khóc bị đè nén: "Em nghe thấy anh rồi."
Tiêu Chiến nức nở rơi lệ, giống như một đứa trẻ ngơ ngác lạc mẹ, như thể con thú nhỏ hoảng sợ không tìm được mái nhà, không thấy được hơi ấm thân quen thuộc về riêng mình.
Người trước mắt khắc sâu vào lòng cậu, khảm vào tim cậu, hoà lẫn cùng từng tế bào thân thể, trở thành sinh mệnh của cậu.
"Một đời này, em đều theo anh."
Thời gian dẫu có tàn nhẫn cũng sẽ không đoạt đi sự sống của bất kì ai. Con đường trưởng thành dẫu gian nan, vẫn để lại muôn vàn những tia sáng dẫn đường rọi lối.
Tiêu Chiến khóc tới mệt rồi thì gục đầu ngủ quên trên giường bệnh của Vương Nhất Bác. Cả đêm đều giữ nguyên một tư thế khiến khớp xương trên thân thể như muốn chết lặng, bàn tay siết lấy tay hắn vẫn nắm lấy chặt chẽ không một kẽ hở.
Tiêu Chiến chậm rãi cựa mình, từ từ hé mở hai mắt đã sưng đỏ của mình để tiếp nhận ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lại không bởi vì tia nắng mặt trời rạng rỡ của ngày mới làm cho chói mắt tới ngây ngẩn.
Mà bởi vì, người trước mắt cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Hắn ngay ngắn tựa nửa người bên thành giường, gương mặt hốc hác nhưng không còn tái nhợt như những ngày trước, trên môi còn phảng phất ý cười dịu dàng. Đôi đồng tử mềm mại như nước chăm chú nhìn cậu thật lâu, thấy cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại thì chậm rãi cất tiếng, cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn:
"Ngủ ngon không?"
Tiêu Chiến không đáp lại hắn, còn ngỡ như mình nằm mơ.
Bàn tay của hắn siết lấy tay cậu, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xoa dịu giống như muốn an ủi vỗ về, chút trấn an ôn nhu tới tận mạng ấy khiến cho Tiêu Chiến gần như không nén lại được xúc động, vành mắt lập tức đỏ lên.
Vương Nhất Bác làm sao có thể để cho cậu khóc nữa? Nhìn hai con mắt hoe đỏ sưng húp này là đủ biết một đêm qua cậu khó chịu tới mức nào. Hắn vừa đau lòng vừa hoảng hốt muốn vươn người ra ôm lấy cậu, chút cử động vội vàng này động đến miệng vết thương khiến cho hắn ngay lập tức nhăn mặt.
Tiêu Chiến thấy như vậy tâm liền giật thót, rõ ràng hắn mới là người đau, bản thân lại thất thểu hoảng hốt, gấp tới hai mắt đỏ bừng như con thỏ nhỏ bị chọc tới phát khóc.
"Đừng động, đừng động! Để em gọi người tới!"
Nhìn thấy cậu gấp gáp muốn chạy đi, Vương Nhất Bác lập tức siết lấy tay cậu, dùng chút hơi sức yếu ớt của mình giữ cậu lại.
Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn hắn, phát hiện ra nụ cười trên môi hắn dịu dàng vô cùng. Ánh mắt thâm tình nhìn cậu chăm chú, chất chứa rất nhiều tâm tư không thể nói thành lời, đọng lại nơi đáy lòng, cuối cùng chỉ có thể tham lam mà nhìn ngắm cậu thật lâu.
"Lại đây."
Tiêu Chiến ngẩn ngơ nhìn hắn, bước chân vô thức mà chậm rãi tiến tới gần. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, mục quang trong suốt phản chiếu lại bóng hình cậu, cái nhìn chăm chú mang theo khát vọng bị kiềm nén, dần chuyển hướng xuống môi cậu.
"Hôn tôi." Hắn khàn khàn ra lệnh.
Người kia thẫn thờ nhìn hắn thật lâu, giống như không dám tin hắn thực sự nói ra lời đó một cách thản nhiên như vậy. Vương Nhất Bác sớm đã không còn kiên nhẫn, hắn vươn bàn tay không bị thương ra, chậm chạp đặt lên gáy cậu, thu hẹp phạm vi của người trước mặt lại gần hắn. Ngay tại thời điểm Tiêu Chiến sửng sốt muốn nói lời gì đó, mọi âm thanh đều bị bờ môi của người đàn ông nuốt trọn.
Hắn phủ môi mình lên môi cậu, dịu dàng mút lấy dư vị ngọt ngào mềm mại của người kia. Giống như một kẻ khất cái mòn mỏi lạc lối nơi sa mạc khô cằn tàn khốc bỗng tìm thấy được nguồn nước mát dịu thanh thản, linh hồn nguội lạnh giống như được một con đuốc thắp cháy hừng hực bùng lên, khát vọng dồn dập nơi đáy lòng trào dâng đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Vương Nhất Bác phát hiện ra không có bất kì thứ ngôn từ tầm thường nào có thể diễn tả ra tâm tình hỗn độn, mừng rỡ như điên lúc này của hắn. Khao khát cuối cùng đã đạt được, cuối cùng cũng có được cậu trở lại trong vòng tay, cuối cùng cũng có thể ghì chặt lấy cậu, thoả thích hôn lên môi cậu, không còn sợ hãi, không còn tuyệt vọng đè nặng lên hồn phách.
Cuối cùng, hắn đã chờ được cậu trở về.
Nụ hôn kết thúc, hô hấp của người trước mắt bị đoạt đi có chút thô bạo khiến cho cậu không ngừng thở gấp, bờ môi xinh đẹp mềm mại thấp thoáng ánh bạc, dụ dỗ người tới thưởng thức. Ánh mắt mơ màng ngậm nước nhìn hắn, từ đó mà thấy được tình cảm bị đè nén cuối cùng cũng có thể thoát khỏi khỏi trái tim từ lâu đã bị giam cầm.
Hơi thở nóng bỏng của hai người hoà quyện vào nhau, gần tới mức chỉ cần cúi đầu là có thể môi chạm môi thêm một lần nữa. Vương Nhất Bác chợt gục đầu vào ngực cậu, kéo cậu lại sát bên mình, áp tai vào lồng ngực cậu, vô cùng nghiêm túc mà lắng nghe như muốn một lần nữa khẳng định lại hiện thực ngọt ngào ngay trước mắt.
Từng nhịp đập vội vã không theo trật tự, trái tim đập bang bang nơi ngực trái, ẩn giấu chấp niệm ngoan cố điên cuồng.
Bàn tay Tiêu Chiến chậm chạp đưa ra vuốt ve mái tóc của hắn, tận lực cẩn thận không chạm đến thương tích trên đầu. Hai người cứ mãi giữ nguyên tư thế này, không ai nói một lời, hưởng thụ sự tĩnh lặng này thật lâu.
"Em đừng bỏ rơi tôi được không?"
Cậu bỗng nghe thấy hắn thì thầm.
"Tôi đã sức cùng lực kiệt rồi."
Bàn tay hắn vòng qua eo cậu, gắt gao kéo Tiêu Chiến sát lại gần. Hắn nghiêng đầu cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng trên thân thể cậu, dịu dàng hôn lên vị trí trái tim của cậu qua một lớp vải áo bệnh nhân mỏng manh.
Nụ hôn mang theo thành kính, dè dặt lại cẩn trọng.
Tiêu Chiến đột nhiên ghì lấy hắn, ôm hắn thật chặt, lần này không có chút cố kị nào, thậm chí kể cả có làm hắn đau, cậu cũng không muốn buông tay.
Mất đi rồi sẽ càng biết quý trọng, có được rồi tuyệt đối không thể buông tay.
"Em đã trở về rồi."
Cậu cúi đầu, từ tốn hôn lên mái tóc hắn, dòng nước mắt nóng bỏng bỗng không kiềm nén được mà lăn dài trên má:
"Lần này, em sẽ bảo vệ anh."
.
.
..
...
Lời tác giả:
Chúc mừng các bạn đã vượt qua tất cả các ải 🥺 🥺 🥺
🍯 🍬🍭🍩💖❤️💓💝
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com