Chương 32: Đau lòng tới nhường nào
Tiêu Chiến ra viện đã được một tuần, thương tích trên người dù sao vẫn chưa thể hoàn toàn lành lặn. Mỗi lần tôi quan sát đều chỉ thấy cậu chật vật lê từng bước rời đi, cứ mỗi một đoạn lại phải dừng chân một lần, mệt mỏi tựa vào tường nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục khập khiễng bước đi.
Chỉ vì tiền mà làm tổn hại đến bản thân, lại có thể nghĩ đến biện pháp để leo lên giường của tôi.
Nghĩ đến không khỏi nực cười.
Cậu đã không còn là Tiêu Chiến thuần khiết nhiều năm qua tôi chấp nhất bảo hộ trong lòng. Vậy mà tôi vẫn không hiểu được lòng mình tại sao, vì cái gì, mãi vẫn không thể đem oán hận tích tụ trong lòng dồn lên cậu.
Dù cho cậu ba lần bảy lượt đâm từng nhát dao vào lòng tôi, thì tôi vẫn như cũ, sẽ không để bất kì ai chạm đến cậu, tổn thương cậu.
Từ lâu đã chẳng còn là thói quen mà trở thành tình cảm mù quáng không lối thoát.
Tôi không tin Tiêu Chiến sẽ phản bội tôi, chưa một lần.
"Cậu chủ, đã hai ngày cậu không ăn uống tử tế gì rồi."
Ngồi trong xe hơn nửa ngày, nếu như Uông Trác Thành không thiện chí nhắc nhở, tôi có lẽ cũng sẽ quên mất mình cần phải ăn vào để duy trì cái mạng này.
"Tôi biết rồi, chút nữa cùng theo tôi đi ăn gì đó."
Uông Trác Thành không nói gì, chỉ chầm chậm lái xe theo Tiêu Chiến bước đi dọc con đường nhỏ rời khỏi ký túc xá. Mãi cho tới khi thấy cậu ấy lên xe buýt, Uông Trác Thành mới tăng ga chuyển tốc độ nhanh hơn một chút.
Tôi ngẩng đầu nhìn màn trời tối đen, lần tìm mặt trăng lẩn tránh đâu đó ngoài kia nhưng vô ích. Bầu trời như thế này, cam đoan là chút nữa sẽ mưa rất to.
Tiêu Chiến lại không mang theo ô dù, tối trở về chắc chắn sẽ ướt mất.
"Trác Thành." Tôi đột nhiên lơ đễnh hỏi.
"Vâng?"
"Món nợ của cha cậu ấy... đã được trả hết rồi phải không?"
Uông Trác Thành do dự chốc lát, hồi lâu mới đáp một tiếng rất nhỏ: "Đúng vậy."
Chuyện tôi sai Uông Trác Thành điều tra hầu hết đều chỉ liên quan đến Tiêu Chiến, mà hầu hết cũng đều không vượt qua được kết quả như thế này.
Tôi chỉ có thể cười trừ, tựa đầu vào cửa kính nhìn ra đường phố tấp nập ồn ào bên ngoài.
Thành phố về đêm tràn ngập ánh đèn sáng rực, hào quang vô tận, phồn hoa náo nhiệt giống như muốn che giấu đi những góc tối nhơ nhuốc dơ bẩn của cuộc đời.
Tôi vốn dĩ chẳng kì vọng gì nhiều, kết cục này tôi sớm đã nghĩ tới rồi.
Vương Tử Đằng cho cậu ấy một số tiền lớn, lớn đến mức đủ để đoạn tuyệt quan hệ bảy năm của chúng tôi. Đủ để cậu ấy một chút lưỡng lự cùng tội lỗi đối với tôi, cũng hoàn toàn thản nhiên dứt bỏ.
Con người làm gì có ai toàn bộ đều là thuần khiết.
Nụ cười cũng có thể bị đồng tiền vạn năng nhuốm bẩn, quả là kì diệu vô cùng.
Tôi cười khổ, đau lòng tới mức thở ra cũng mệt mỏi rã rời.
"Trác Thành."
"Vâng?"
"Tại sao cậu lại theo tôi?"
Tôi quay đầu nhìn thiếu niên tuổi mười tám, gương mặt tuấn tú trẻ trung lại có phần trầm tĩnh do hoàn cảnh tạo thành. Cậu ta lúng túng đáp trả ánh mắt tôi, giờ phút này lại vô tình lộ ra chút ngây ngô đúng tuổi.
"Theo anh trai tôi so với tôi chẳng phải tốt hơn nhiều sao?"
"Tiền bạc, địa vị, quyền lực, Vương Hải Khoan còn thiếu thứ gì đâu. Sao cậu lại phải đi theo thằng vô dụng bị vứt bỏ như tôi?"
Uông Trác Thành chỉ sửng sốt trong một tíc tắc lướt qua, sau lại khôi phục được sự điềm tĩnh của mình, hơi quay đầu nhìn tôi: "Cậu chủ đừng nói mình như vậy."
Không biết có phải vì tôi đang vào thời điểm dễ dàng lú lẫn hay không, lại có thể nhìn thấy trong ánh mắt của cậu ta thuần tuý chỉ có ngưỡng mộ.
Kẻ như tôi, có điều gì đáng ngưỡng mộ chứ.
"Không biết cậu chủ còn nhớ không." Trác Thành từ tốn mở miệng: "Năm tôi tám tuổi, đã suýt có một lần chết đuối."
Tôi khẽ nhíu mày, lục lọi trong phần ký ức cũ kĩ của mình, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại vài hình ảnh chắp vá. Dù sao cũng đã rất nhiều năm trôi qua rồi.
"Lúc đó tôi mới vào Vương gia được một năm, người rất gầy, cũng dễ sinh bệnh. Khi vừa bước vào nơi này đã phải lập tức chịu chế độ huấn luyện khốc liệt của người lớn, anh trai thường dặn tôi chịu đựng, nói rằng chúng tôi chịu ơn của Vương gia, nhất định phải đem cả tính mạng của mình ra trung thành cùng người trên."
"Khi đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cuộc đời phải làm nô dịch cho kẻ khác, nghĩ thế nào cũng thật bất công. Lúc đó còn nhỏ, chịu không nổi mỗi ngày đều khổ sở huấn luyện vất vả như vậy, cho nên đã chạy trốn."
"Người huấn luyện của tôi lúc đó có đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã tìm tới kịp. Khi đó tôi vì quá hoảng sợ mà trượt chân ngã xuống hồ, lại không biết bơi, còn khản cổ kêu khóc cầu cứu người kia."
Tôi lúc này đã nghĩ tới, có lẽ nào...
"Nước hồ ngày đông còn lạnh hơn băng tuyết, cảm giác như toàn bộ mạch máu trong cơ thể đều đã đông lại, áp lực dồn vào lồng ngực khiến tôi có cảm giác như thật sự sắp chết rồi. Tới một chút khí lực sót lại để kêu cứu cũng không còn. Người đó đứng ở trên bờ một lúc, cuối cùng bỏ đi."
"... Khoảnh khắc khi tinh thần của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, thì cậu chủ lại cứu tôi."
"Chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, trông cũng chẳng lớn hơn tôi là bao, thế nhưng trong mùa đông lạnh giá ngày ấy lại cởi đồ lao xuống hồ cứu một một đứa nhỏ mình còn chưa từng gặp mặt."
Uông Trác Thành nhàn nhạt nâng khoé môi, nở nụ cười hiếm hoi: "Cho nên lúc đó tôi đã tự thề với bản thân, vĩnh viễn phải trung thành với cậu chủ. Kể cả cậu có muốn tôi phản bội lại Vương gia, vì cậu tôi cũng sẽ làm."
"Đối với tôi, làm người cái gì cũng không quan trọng bằng tự tôn cùng tín nhiệm, mà cậu đã cho tôi cả hai."
"Nhìn thấy cậu vì người như Tiêu Chiến mà đau lòng, tôi dù cho đối với người kia không có đủ tôn trọng nhưng tuyệt nhiên sẽ không phán xét."
"Mỗi người có một cách sinh tồn riêng."
Tôi phát hiện bản thân rất muốn cười, nhưng lại cười không nổi.
Người yêu tôi nhất lại không có được lòng tôi, người trung thành hết lòng vì tôi nhất chỉ cần thầm lặng đứng bên tôi, còn người tôi yêu đến cạn kiệt cả chân tình, người tôi luôn luôn bảo vệ khỏi tổn thương cả đời lại từng nhát đâm cán dao vào sâu trong tim tôi.
Thế giới này, đến tột cùng còn có thể khiến người ta đau lòng thêm bao nhiêu cho vừa?
...
Tiêu Chiến nhìn thấy tôi, sắc mặt chuyển thành màu trắng bệch.
Bầu trời về đêm tối mịt, thấp thoáng chỉ còn vài ngọn đèn toả ra màu vàng cam nhàn nhạt chiếu tỏ con đường dài mờ mịt phía trước.
Nhà hàng nơi Tiêu Chiến làm thêm tới mười giờ tối mới đóng cửa, chờ cậu bên ngoài suốt cả buổi tối, cho đến cuối cùng thấy khách hàng lần lượt nối đuôi ra về, nhân viên cũng ba mặt một lời thầm hẹn cuốn gói rời đi trước. Tiêu Chiến theo lẽ dĩ nhiên sẽ là người ở lại cuối cùng.
Đối với tôi lạnh lùng khốc liệt đến thế, tâm tư sâu thẳm khó lường như vậy, tới cả một nụ cười cũng có thể đóng giả suốt nhiều năm. Cớ gì lại chịu phần uỷ khuất về mình mà thầm thầm lặng lặng không cần lợi ích?
Cậu nhìn thấy tôi, bàn tay đang chậm rãi khoá cửa sắt bên ngoài đột nhiên trở nên run rẩy, quẫn bách hơn nửa ngày cũng cắm không vào chìa.
Tiêu Chiến quay đầu, làm như không nhìn thấy. Chỉ riêng mình tôi biết, thân thể cậu toàn bộ đã cứng đờ, không rõ là sợ hãi điều gì.
Ngoài đường có tiếng còi xe chạy ngang, tiếng cười nói rôm rả, còn có tiếng từng nhà từng nhà đang đóng cửa về nghỉ ngơi thoát khỏi một ngày buôn bán nô nức mệt mỏi.
Bóng lưng nhỏ gầy trước mặt tôi, vẫn không quay lại, vẫn chấp nhất, vẫn là bài xích một cách lộ liễu và rõ ràng.
"Trở về trước đi." Tôi thấp giọng nói với Uông Trác Thành đang đứng bên cạnh, nhìn thấy cậu ta ngập ngừng.
"Tôi chờ cậu chủ ở xe."
Biết rõ tính cách cậu ta cố chấp, tôi cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Trác Thành lưỡng lự vài giây, sau đành cúi đầu rồi đi mất.
Cùng lắm là hành động khoá cửa cài then, nhiều nhất chỉ mất một phút đồng hồ. Tôi lại chờ cậu đến năm phút, cũng không đổi lại được một cái liếc nhìn của Tiêu Chiến.
Rốt cuộc khi thấy cậu ấy đã quay lưng, bình thản xách balo lên vai rời đi, tôi mới ép mình khàn giọng gọi được một tiếng.
"Tiêu Chiến."
Bước chân kia chỉ chậm lại trong một tíc tắc rất nhanh, rồi lại tiếp tục đi. Lần này gót giày chuyển bước, đột nhiên có chút vội vã.
Tôi nhìn cậu bước đi như bỏ chạy, bỗng nhiên bật cười, còn là lớn tiếng cười để cậu nghe cho thật rõ.
"Không còn muốn leo lên giường tôi nữa sao?"
Tiêu Chiến nghe thấy, tôi biết.
Bởi vì cậu dừng bước, cũng bởi vì hai bàn tay buông lõng bên người chuyển thành cái nắm tay run rẩy siết chặt.
"Đáng lẽ tôi mới phải là người quay lưng đi, cậu biết chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com