Chap 5.
Buổi sáng trợ lý Ngô còn chưa gọi đến, Vương Nhất Bác đã tự giác thức dậy chuẩn bị dự tiệc ra mắt bạn bè vào giờ trưa. Lúc cậu mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, tiếng hắt hơi của ai đó tự nhiên lọt vào tai, một lần còn chưa đủ, tận hai ba lần.
Bần thần hơn chục giây chờ cho cơn ngái ngủ qua đi, Vương Nhất Bác mới giật mình nhìn về phía bên kia mép giường, Tiêu Chiến bên ấy nằm co ro cuộn cả thân lại, trên người không có miếng chăn nào.
Đưa mắt nhìn lại một chút chỗ mình nằm, tất cả gối đều được chặn xung quanh, chăn mền đầy đủ ấm êm.
...
Thật ra đối với cậu mà nói, việc có một người không thân thuộc nằm ngủ cạnh bên là vô cùng khó chịu lạ lẫm. Vương Nhất Bác đã quen với việc một mình từ khi chỉ mới mười mấy tuổi đầu bước chân ra đời đi làm rồi.
Cậu căn bản không có cảm giác an toàn với tất cả mọi người xung quanh, ngay cả lúc ngủ cơ thể và tâm trí cũng đều tự căng thẳng bài trừ những thứ không thân thuộc. Nói ra thì xấu hổ, nhưng thà là mở tivi hoặc cửa phòng suốt đêm để đỡ sợ ma còn hơn là bắt cậu chung giấc với người không thân quen.
Vương Nhất Bác có một vòng an toàn của riêng mình, ngủ cùng giường có thể coi như thước đo để bước vào vòng an toàn ấy.
Lúc đầu cậu thật ra đã đặt hai căn phòng riêng biệt, nhưng khi đến đây lại chạm mặt Diệp Uy, chả hiểu kích động từ đâu bủa vây, khiến cậu mang hành lí sang dõng dạc tuyên bố sẽ ở cùng phòng với Tiêu Chiến nữa. Lời đã nói ra, muốn thu lại cũng khó.
Ai mà ngờ đêm qua cậu đã ngủ một giấc vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến nỗi giờ phút này phải chạm vào người đang nằm đó thì Vương Nhất Bác mới tin được sự hiện diện cả một đêm của người đó bên cạnh cậu.
Có điều anh ta như vậy khiến một tia ngứa ngáy đâu đó bỗng dao động trong trái tim cậu.
Cái việc đem hết gối chặn xung quanh là thói quen khi ngủ, Vương Nhất Bác chưa từng nói qua, chỉ có đôi khi quay chương trình thực tế đặt camera lúc ngủ thì những chuyện như vậy sẽ tình cờ lọt vào khung hình, hẳn là phải để ý lắm mới phát hiện ra. Lại còn dâng hiến hết chăn mền cho cậu, bản thân không giữ lại chút gì, co ro chịu lạnh cả đêm.
"Không biết tự lượng sức."
Vương Nhất Bác khinh thường ra mặt, một bên lại cẩn thận mà đem mền đắp cho Tiêu Chiến. Cậu điều chỉnh chút tâm tư bất ngờ phát sinh, rồi gọi trợ lý mang trang phục hôm nay đến.
Đương lúc trợ lý Ngô định cúp máy đi chuẩn bị thì bên đây đầu dây sếp Vương vội vàng "Khoan đã...", mấy phút sau bồi thêm một câu.
"Hôm nay hỏi anh ấy muốn ăn gì thì bảo bếp làm đó, không cần theo thực đơn, tốt nhất là hướng đến những món giải cảm."
"Còn nữa, nhờ phục vụ mang giúp em thêm một bộ mền gối."
.
Dù mang danh nghĩa là tiệc buổi trưa, nhưng sự thật là đến tối Vương Nhất Bác mới về đến phòng. Tiêu Chiến ngồi trên sô pha tắt hết đèn xem phim kinh dị, Vương Nhất Bác mở cửa ngay lúc ma nữ từ trên trần nhà treo lủng lẳng rớt xuống, âm thanh sống động cộng thêm hiệu ứng tắt đèn của ai đó, báo hại cậu giật bắn người xoay mình bước ra lại bên ngoài.
Mọi sự diễn ra trong vòng có mấy giây, Tiêu Chiến vẫn tỉnh bơ không hay biết gì, dồn hết sự chú ý vào cái màn hình 75 inches, cho đến khi điện thoại nhận được dòng tin nhắn.
"Tắt phim. Mở đèn. Xong thì nói tôi."
Lúc Vương Nhất Bác được mở cửa mời vào phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến khoé mắt hơi ươn ướt, cả mặt phớt đỏ. Cậu cười khẩy chế giễu.
"Đã sợ đến mức phát khóc còn bày đặt xem phim ma."
Tiêu Chiến định lên tiếng phản bác, cuối cùng chỉ đành mím môi giữ cơn uất ức trong lòng.
Ông nội nhỏ ơi, tôi đây còn chẳng phải là cười chảy cả nước mắt vì độ sợ ma của cậu sao?
.
Buổi tối diễn ra hôn lễ, thế nào mà chỉ mới hơn 9h Vương Nhất Bác đã về lại phòng, một mình ra ban công nhâm nhi rượu đến tận khuya.
Tiêu Chiến đơn nhiên cũng không có cách nào ngủ được, đoán chừng phải gần 2h sáng, anh mới lấy hết can đảm lên tiếng.
"Em uống xong ly này thì vào ngủ đi."
Lời nói như ra lệnh, nhưng thật chất là đang năn nỉ.
Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận việc Vương Nhất Bác phớt lờ anh, hoặc là nổi giận vì sự quá phận này. Nhưng mà cậu lại phụ lòng sự chuẩn bị ấy, nhỏ giọng đáp.
"Anh cũng ra đây uống một ly đi."
Dưới sự êm ả này, nói thật, Tiêu Chiến có chút không quen. Chẳng thà Vương Nhất Bác cứ lạnh lùng hoặc là phát tiết như trước giờ anh còn thấy dễ chịu hơn.
"Duyên phận cả thôi."
Tiêu Chiến muốn nói gì đó có ích một chút, cuối cùng lại thốt ra một câu an ủi nực cười đến vậy.
Nhưng mà cũng không hẳn là vô nghĩa, hai chữ "duyên phận" chẳng phải vi diệu đến mức khiến hai người ở hai thế giới không mảy may có một điểm chung như bọn họ đến bên nhau hay sao? Vậy thì cũng có khó gì khi khiến một đôi tình nhân chia tay rồi thì ai cũng có hạnh phúc riêng đâu chứ.
"Tiêu Chiến."
"Hả?" - Đột nhiên bị Vương Nhất Bác gọi tên, Tiêu Chiến căng cứng cả người.
"Công việc giao hàng của anh gần đây thế nào rồi?"
Không phải chứ? Tiêu Chiến nghĩ thầm, Vương Nhất Bác đau khổ đến mất cả lí trí rồi à?
"Vẫn ổn, không đến nỗi nào."
"Nghỉ công việc đó đi."
Cái gì? Nghỉ rồi thì lấy gì ăn? Làm trợ lý sinh hoạt cũng chỉ vì anh có tâm tư riêng với cậu, thậm chí trước khi kí hợp đồng còn không biết đến sự tồn tại của nghề này, Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh thật sự lăn giường vì muốn kiếm tiền chắc???
"Vậy hợp đồng trợ lý sinh hoạt của chúng ta ký bao lâu anh nhớ không?"
"Nhớ chứ, là 6 tháng."
Hiện tại đã là 4 tháng hơn, chỉ còn có 2 tháng nữa thôi, chẳng lẽ Vương Nhất Bác thật sự chán ghét muốn đổi người rồi à?
"Bỏ cái hợp đồng đó đi."
Tửu lượng của Tiêu Chiến vốn dừng lại ở mức "chỉ ngửi thôi cũng say" nên giờ phút này anh đã bắt đầu không phân biệt được chọn lọc cái gì để thốt ra thành lời rồi. Anh khó hiểu hỏi.
"Em chán lăn giường cùng anh rồi hả?"
"..."
"Em bảo anh bỏ việc này bỏ việc kia, vậy anh làm sao sống? Em nuôi anh chắc???"
"Ah~ nhưng mà nếu em muốn chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì phải bồi thường đó nhaaaa, trợ lý sinh hoạt thì cũng mang danh trợ lý, phải bồi thường đó..."
"..."
"Em nghĩ kĩ chưa, bồi thường nhiều lắm đó ~~~"
Vương Nhất Bác ngắm dáng vẻ say đến không biết thân biết phận của Tiêu Chiến, chờ cho anh luyên thuyên xong, cậu mới từ tốn lên tiếng.
"Tôi bồi thường cho anh một căn hộ, không cần phải giao hàng và làm trợ lý sinh hoạt nữa, tôi bao nuôi anh."
——————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com