Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28

Lúc Vương Nhất Bác về biệt viện đã lại là một đêm khuya nữa rồi.

Trà lâu Kinh Trập gần Cảnh Vương phủ, hắn ra khỏi trà lâu lại vào cung, đến ngưỡng cửa của Cảnh Vương phủ cũng không bước vào, lòng vòng trong Ngự Thư Phòng của Hoàng đế gần một canh rưỡi đồng hồ, mới khuyên được Hoàng đế ép chuyện này xuống.

Hoàng đế đầu tiên là thiên tử, là quân vương của một nước, sau đó mới là một người phụ thân, chuyện kết bè kết đảng, Vương Nhất Bác không dám nói, Vực Vương cũng không dám, nhưng nước cờ này Vương Nhất Vỹ đi quả thực quá kém, giết một nghìn địch tự tổn hại tám trăm, có thể nói là khiến các đại thần trong triều phân chia ra một cách rõ ràng.

Phe cánh của hai người họ đến cái khố che cũng không có, trực tiếp phơi bày trước mắt Hoàng đế.

Ngu dốt cùng cực, Hoàng đế càng biết được sự dốt nát khó thành tài của hắn.

Thế nên ông không hề làm khó Vương Nhất Bác, chỉ tìm một cái cớ thích hợp để xử lý cho qua chuyện này, huống hồ bao nhiêu thần tử như thế, đều là huyết mạch trung ương, không chém được.

Trước lúc Hoàng đế để Vương Nhất Bác xuất cung lại nói tình nói ý: "Nhất Vỹ tuy bản tính khó sửa, nhưng lại là trưởng tử của trẫm, trẫm không muốn thấy nhất là cảnh huynh đệ các con dây dưa vướng mắc qua lại lẫn nhau như thế này, trẫm ngồi trên ngai vàng này hơn bốn mươi năm, những mưu mô kia của các con không giấu được trẫm, trẫm cũng biết con nhìn nó không ưng mắt từ lâu. Bây giờ làm gì cũng đều không có căn cứ, ngai vàng này có gốc có rễ, cần có cành rậm xum xuê lá, nếu không con ngồi không vững được."

Vương Nhất Bác không muốn tiếp thu lời này, hắn ngồi trên chiếc ghế màu nâu bên tay trái cúi đầu nhìn bức tranh chín con rồng lượn vòng trên mặt đất.

"Hễ trẫm nói tới việc này là con lại làm ra bộ dạng đó! Các con thành thân hơn một năm rồi vẫn chưa có con cái, trẫm không ép con nạp thiếp, nhưng nếu tình thế ép buộc, chỗ con nói không thông, trẫm sẽ phải tìm tiểu Vương phi kia của con để nói, nếu nó không từ chối, con còn muốn từ chối không?"

Tiêu Chiến không từ chối ư?

Vương Nhất Bác định thần lại một lát, quả thật nghĩ tới việc Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không từ chối, thỏ con đó đầu óc ít suy nghĩ, nói với y cái này, y sẽ chỉ cảm thấy áy náy, sau đó đồng ý nạp thiếp như lời Hoàng đế nói.

Sau đó nữa thì sao? Sau đó nữa Tiêu Chiến sẽ buồn mãi không thôi, sẽ sầu não chán nản, hậu quả này nghĩ đến thôi đã khiến hắn đau lòng, tuyệt đối không được.

Vương Nhất Bác trước nay chưa bao giờ bất lực với thân phận của mình đến thế, hắn đột nhiên hiểu được trò thoái thác làm Vương gia nhàn tản của Quý Vương, sớm ngày tỏ rõ việc mình chí lớn không đặt tại triều đình, cũng bớt đi rất nhiều điều khó.

Thế cục bây giờ ép hắn tiến không được lùi cũng chẳng xong, Hoàng đế coi trọng hắn, rải sẵn cho hắn một con đường hoàng kim rộng lớn để hắn đi về phía trước, đồng thời cũng ép hắn phải làm những việc hắn không muốn làm.

Hắn lên tiếng: "Phụ hoàng thân thể cường tráng, chuyện trữ quân cần gì phải gấp gáp, ngày sau trong cung có thêm Hoàng tử, nếu như tư chất thông minh, nhi thần hết lòng tương trợ cũng không phải không được."

"Câm miệng!" Hoàng đế long nhan đại nộ: "Nữ nhi tình trường làm mê mẩn tâm trí ngươi, lúc đầu khi ngươi xin trẫm ban hôn, ngươi đã nói gì? Ý cao chí lớn lúc đó của ngươi đâu? Tiêu Chiến là ngươi muốn có, Hầu phủ sau lưng nó chính là bệ đỡ của ngươi, thành bại đều do ngươi, đúng là hoang đường!"

Vương Nhất Bác còn chưa lên tiếng nói gì thêm, đã bị Hoàng đế hạ lệnh trục khách: "Cút ra ngoài! Về phủ phản tỉnh, cấm túc nửa tháng!"

Hắn không nói ra miệng, ý cao chí lớn lúc đầu là do trẻ người non dạ, chỉ vì muốn cho Tiêu Chiến những điều tốt đẹp nhất, cho y cung điện xa hoa, cho y thân phận tôn quý nhất, nhưng bây giờ, những thứ này sắp trở thành xiềng xích nặng nề.

Tay chân thỏ con của hắn nhỏ nhắn mảnh khảnh, hắn lại sợ những xiềng xích này làm bị thương đến y.

Sau khi Vương Nhất Bác xuất cung đi ngang qua Cảnh Vương phủ, cổng phủ đóng chặt kín, hai chiếc đèn lổng đỏ to tướng treo ngoài cổng giống như hai chiếc miệng lớn đầy máu có thể nuốt trọn xương thịt người ta, hắn bị màu đỏ này hút vào không giãy giụa ra được.

Thế là hắn quay đầu đi, không nhìn nữa, thúc ngựa chạy về biệt viện bên ngoài thành.

Ánh trăng như muối trắng rải trên đường, ngựa của Tô Tá và Ba Đôn theo sau Tây Nam Phong ở một khoảng cách xa.

Đêm không phải đêm, là mây đen cuộn trào, là sắc vàng cuộn chảy, vì vậy hắn có thể nhìn thấy rõ ràng phòng ốc và cây cối ở gần, và cả bóng ngược như ẩn như hiện của hắn trên nền đất.

Vương Nhất Bác mệt mỏi không thôi, niềm mong mỏi về nhà của hắn lao nhanh như tên bắn, mùi mật đào trên người Tiêu Chiến chính là con sâu độc mà hắn trồng trong tim, còn không được chạm vào, hắn sẽ lên cơn nghiện mất.

Vì vậy hắn không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, một lòng hướng về giường ngọc ấm áp mềm mại.

Bên kia, Tiêu Chiến quả nhiên không ngủ được.

Y chỉ mặc một chiếc áo mỏng tựa lên đầu giường cầm một quyển thi kinh lên đọc.

"Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân, tử hề tử hề, như thử lương nhân hà."(1) Ba trăm bài thơ, y đọc từ bài đầu tiên tới bài thứ một trăm không dứt, vẫn không có bất cứ ý buồn ngủ nào, Sơn Cổ ở ngoài cửa hết kêu lại gọi, giục y đi ngủ sớm, chậu than trước giường vẫn đang được đốt cháy hồng.

(1) Dịch: Đêm nay là đêm gì? Em mới được gặp chàng ấy đó. Em tự nói với mình: Chàng ơi! Chàng ơi! Như thế chàng ấy sẽ ra sao?

(Nghĩa: Nước loạn dân nghèo, nam nữ cưới gả trễ mùa rồi sau mới cưới được thành hôn lễ. Nhà thơ kể lại lời của người vợ nói với chồng rằng: vừa chằng chịt cột củi lại thành bó, em ngẩng lên thấy chòm ba ngôi sao ở trên trời. Đêm nay không biết là đêm gì mà thình lình em lại thấy chàng ở đây. Thế rồi nàng tự nhủ mình rằng: Chàng ơi! Chàng ơi! Nhưng rồi chàng ấy sẽ ra thế nào (tốt hay xấu, chung thuỷ hay bạc bẽo)?)

— Thù Mâu - Khổng Tử

"Đông chi dạ", y chấp nhận số phận thở dài một hơi, sau đó tiếp tục đọc tiếp, nhưng y vừa lên tiếng, liền nghe thấy âm thanh mở cửa, Vương Nhất Bác đem theo một thân lạnh giá đi vào, nhân tiện nối tiếp bài thơ mà y đang đọc.

"Đông chi dạ, hạ chi nhật, bách tuế chi mậu, quy vu kỳ thất."(2)

(2) Dịch: Đêm mùa đông, ngày mùa hạ, trăm năm sau, chung về một mộ.

— Cát Sinh - Khổng Tử

"Vương gia!" Tiêu Chiến vén chăn lên muốn xuống giường, an hồn tán của y về rồi, giọng điệu của y mơ hồ đem theo phần làm nũng: "Chàng cuối cùng cũng về rồi, trên giường lạnh lắm, em đọc Phong Nhã Tụng nửa canh giờ vẫn chẳng ngủ được."

Vương Nhất Bác đưa tay lên trên chậu than sưởi ấm, xoa xoa vài cái mới có nhiệt độ trở lại, sau đó thò tay vào trong chăn sờ chân Tiêu Chiến, quả nhiên lạnh ngắt.

Trong phòng đã đặt ba chậu than hồng, chăn nệm cũng dày nặng, Tiêu Chiến tự mình thể chất lạnh không ủ ấm được tay chân, không trách được người khác.

Thế nên là lỗi sai của Vương Nhất Bác rồi: "Trách bổn vương về trễ."

"Chàng muốn tắm không? Ta kêu người mang nước nóng tới."

Vương Nhất Bác mệt lắm rồi, tháo xiêm y ra liền chui vào trong chăn, hắn cầm cuốn sách trong tay Tiêu Chiến tiện tay vứt một cái đã dập tắt nến trong phòng: "Không cần, em vẫn là giải cơn nghiện cho bổn vương trước đi."

Đến cả Vương Nhất Bác nói gì Tiêu Chiến cũng chưa nghe rõ đã bị hắn không nói lời nào ấn vào trong lòng ép y đi ngủ.

Người mà ba trăm bài thơ không dỗ ngủ được, Vương Nhất Bác chỉ mới sờ tai vài cái, mí mắt y đã sắp không mở được ra.

Ngoài cửa sổ hình như có tiếng gió, lại hình như không phải, mà là tiếng thở của người trong lòng, rõ ràng phả lên khuôn ngực hắn, lại giống như lướt qua vành tai hắn.

Trước lúc ngủ Vương Nhất Bác vẫn đang nghĩ, hoàng vị hắn không muốn, quyền thế, địa vị, chí cao vô thượng đứng trên vạn người, hắn toàn bộ đều không muốn nữa, lúc Tiêu Chiến ở trong lòng hắn, hắn chẳng mong cầu bất cứ điều gì, chỉ cần Tiêu Chiến.

Vạn dặm giang sơn chẳng sánh bằng ba phần lưu luyến gió trăng, hơn nữa gió trăng này họ Tiêu tên Chiến.

Hôm sau Tiêu Chiến lại ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao, lúc y tỉnh dậy, vẫn gối đầu trên tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nằm ngay bên cạnh y, không làm gì cả, chỉ đang ngắm nhìn y.

"Giờ nào rồi? Vương gia hôm nay vẫn chưa thượng triều à?" Giọng Tiêu Chiến sến rện, dường như vẫn chưa tỉnh, nhưng đầu lại biết nằm dịch xuống bên dưới, tha cho cánh tay Vương Nhất Bác.

"Hôm qua nhận phạt, đóng cửa cấm túc, trong một tháng đều không cần đi thượng triều." Điều này Vương Nhất Bác không giấu y, hắn phải ở trong Vương phủ một tháng, cũng chẳng giấu được.

Tiêu Chiến tỉnh rồi, hai mắt long lanh có thần, ngoại trừ lo lắng Vương Nhất Bác bị oan ức thì chỉ nghĩ, lại còn có chuyện tốt như kiểu cấm túc cơ à. "Vậy chúng ta có thể ở lại biệt viện một tháng ư?"

"Phải, bổn vương có thể ở đây với em một tháng, về Vương phủ cũng được."

Vui vẻ nhàn hạ, cấm túc hình như cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com