Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39

Tiêu Chiến cố ý tránh Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đương nhiên không biết y đã tới, những người ở đây không biết y, đều tưởng y là công tử nhà viên ngoại nào đó ở trong thành, rảnh rỗi nhàm chán nên ra ngoài tìm trò tiêu khiển, thế là y kêu Sơn Cổ đi giúp đỡ người khác, tự mình thì ngồi bên cạnh vị đại ca này nói chuyện trên trời dưới đất với mọi người.

Bọn họ nói rất nhiều, nói tới thôn trang bị hồng thủy tràn vào, hủy hoại ruộng nương, còn cả cây hồng cây lúa khiến người ta thấp thỏm lo sợ suốt vụ xuân cùng vụ thu hoạch mùa thu không thể nào dự đoán trước.

Vị đại ca này hình như thật sự là người kiến thức uyên thâm, thiên văn địa lý cái gì cũng biết hết, Tiêu Chiến cảm thấy hắn tài hoa, lại một mình lẻ loi không nơi nương tựa, muốn đưa hắn về Vương phủ làm mưu sĩ cho Vương Nhất Bác, thế là hỏi hắn: "Huynh tên gì?"

"Ông Nha."

"Ông Nha...Ông Nha?" Tiêu Chiến lặp lại trên miệng một lần, tiếp đó đôi mắt mở to kinh ngạc, nếu như không nhớ nhầm, cuốn tản phú trên đầu giường hôm nay, chính là do người tên Ông Nha viết. Đêm hôm qua trước khi đi vào giấc ngủ y đọc cuốn đó, còn nghe Vương Nhất Bác khen mấy câu quyển này viết hay, cách nhìn độc đáo, lại không một mực phô trương tài văn chương hoa mỹ, là một quyển sách hay.

"Ông Nha? Là Ông Nha viết "Cùng Vũ Phú" ư?"

Ông Nha hiển nhiên không ngờ Tiêu Chiến lại biết tới cuốn sách này, trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu cảm của hắn cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn nhỏ xíu, con ngươi mở to một chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi đọc quyển đó rồi ư?"

Sau đó hắn lại nói: "Đó là quyển thiếu sót, viết không hay, ngươi có được từ đâu vậy?"

Viết không hay còn có thể khiến Tiêu Chiến đọc mà hứng thú, vậy nếu viết hay, không biết sẽ là kiệt tác nhường nào, tiếc rằng Tiêu Chiến chỉ đọc mỗi quyển này, còn là do Vương Nhất Bác vì lấp đầy giá sách trong thư phòng y mà đem về, không biết đã tùy ý kiếm về từ đâu.

Y còn chưa kịp trả lời, đã bị người khác xuyên tạc câu chuyện.

"Ngươi hỏi thăm tên hắn làm gì? Chẳng lẽ thấy ưng hắn rồi?" Bên cạnh có người đùa bỡn, nói xong liền kéo theo cả một mảng cười ồ lên, người xung quanh nói hùa theo, đều trêu chọc đợi xem y tiếp lời thế nào.

Tiêu Chiến không hề tức giận: "Đừng nói bậy nữa! Ông tiên sinh có thê tử, huống hồ, ta cũng đã thành hôn hơn một năm rồi. Ta chỉ hỏi mỗi cái tên thôi các ngươi đã nói vậy, vừa nãy ta còn kêu Sơn Cổ lấy đồ ăn cho lũ trẻ bên kia, theo lời các ngươi, ta chẳng lẽ cũng ưng ý người ta rồi?"

"Ha ha ha ha ha ha~" Tiếng cười vang càng lớn hơn nữa.

Nếu như nói, hôm nay Tiêu Chiến đến đây thật sự đã giúp được việc gì, vậy chắc là đã cùng những người bình thường ở đây trải qua một buổi chiều có ý nghĩa phi thường.

Trong khổ nạn gian truân, cùng bọn họ trải qua niềm vui ngắn ngủi.

"Phu quân ngươi là nhà nào đó? Trông ngươi nhỏ như thế, vậy mà cũng đã gả cho người ta rồi." Ông Nha lần thứ hai thể hiện sự kinh ngạc.

Tiêu Chiến trông có vẻ tuổi tác nhỏ thật, dáng vẻ ngồi cạnh hắn nghịch bùn đất, nói là vừa tròn mười lăm hắn cũng tin, vậy mà đã thành hôn một năm có lẻ.

"Ta không nhỏ nữa rồi." Y nghĩ, nếu đã muốn đưa Ông Nha về, cũng không cần thiết phải giấu hắn: "Phu quân ta ư? Phu gia ta họ Vương."

Họ Vương? Họ của triều quốc Đại Ninh, người trong thiên hạ nhất loạt đổi họ tránh tị húy, không được đụng chạm tới họ Vương của hoàng thất.

Hắn không dám chắc chắn, thế là lại hỏi lần nữa: "Chữ Vương nào?"


"Tiêu Chiến!" Trong một mảng yên lặng an lành, giọng Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên, Tiêu Chiến bật dậy theo phản xạ điều kiện, trên tay y vẫn còn bụi đất, vội vàng vỗ vỗ tay phủi đi, sau đó ngoan ngoãn đứng đó không nhúc nhích đợi Vương Nhất Bác đi tới.

Vương Nhất Bác sắp bị cục trứng nghịch ngợm này làm cho tức chết mất.

Vừa nãy lúc hắn đi từ đầu phố đông tới đây, đúng lúc gặp phải Thịnh Ngu đang chuẩn bị lên đường hồi phủ, Thịnh Ngu vô duyên vô cớ hỏi hắn, đã đưa Tiêu Chiến về phủ rồi à?

Bấy giờ hắn mới biết Tiêu Chiến đã tới, đội mưa tới đây, còn không lập tức đi tìm hắn nói với hắn. Hắn đến từng lều từng lều tìm kiếm, may mà chưa tìm mấy cái đã trông thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên đất ở chỗ này.

Tô Tá và Ba Đôn cùng đi tìm với Vương Nhất Bác vừa nãy quả thực đã cảm nhận được trận nộ hỏa lôi đình của hắn, nhưng bây giờ trông thấy Tiêu Chiến rồi, vẻ giương nanh múa vuốt trên người Vương Nhất Bác lập tức biến mất, chỉ còn lại bất đắc dĩ và thương xót.

Vương Nhất Bác rảo bước đi về phía Tiêu Chiến, hắn trông thấy Tiêu Chiến ở chỗ như thế này, trong lòng liền nghẹn tới khó chịu.

Bảo bối của hắn, ngồi cùng với một đám người trong cái nơi hỗn loạn dơ bẩn như thế này cả buổi chiều, không có ghế, chỉ có thể ngồi trên nền đất, nói không chừng đội mưa tới đây giày tất cũng ướt cả rồi, Tiêu Chiến hễ dính gió là tay chân sẽ lạnh cóng, cũng không biết đã lạnh thành bộ dáng nào rồi.

Vương Nhất Bác nắm lấy hai tay Tiêu Chiến, sắp cuối xuân rồi, tuy rằng trời mưa, cũng có lạnh được bao nhiêu, hắn vẫn nắm lấy chiếc móng thỏ nhỏ nhắn của Tiêu Chiến đưa lên bên miệng hà hơi ấm, sau đó đặt trong lòng bàn tay chầm chậm xoa nắn.

Sau lưng Vương Nhất Bác có một hàng dài binh sĩ đi theo, tiến lên phía trước trông thấy y lập tức quỳ xuống: "Bái kiến Cảnh Vương phi."

Bàn tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng phất lên trên một cái, tỏ ý cho bọn họ đứng dậy, sau đó đi dỗ dành cái người gào lên một câu Tiêu Chiến xong liền không nói năng gì nữa là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cúi đầu không nhìn y, hình như giận rồi.

"Nhất Bác, em có ngoan ngoãn mà, không chạy lung tung, em chỉ đang nói chuyện với bọn họ thôi."

Vương Nhất Bác nhìn y, không nói gì.

Y lại nói: "Em không định len lén chuồn ra ngoài, em sợ làm lỡ việc của chàng, muốn đợi lát nữa đi tìm chàng cùng nhau về phủ đó."

Vương Nhất Bác vẫn nhíu mày như cũ, không nói gì.

"Một mình em ở trong phủ nhàm chán, em chỉ muốn ra ngoài xem chút thôi mà."

Vương Nhất Bác vẫn không nói gì!

Tiêu Chiến thấy hắn không có ý định châm chước chút nào, biểu cảm trên mặt còn chẳng thay đổi gì, thế là dứt khoát không dỗ nữa, y gọi Sơn Cổ đứng ở bên cạnh: "Sơn Cổ, ngươi đưa vị Ông Nha tiên sinh này về Tinh Qua Tiên Quận trước, thu xếp trong viện của mưu sĩ."

Đẩy Sơn Cổ đi, Vương Nhất Bác tạm thời sẽ không phạt được y nữa, trốn qua mùng một trước, mười lăm y tự có cách của y.

Ông Nha bấy giờ, xem như đã triệt để biết được là chữ Vương nào rồi, vị tiểu công tử đáng yêu không nhiễm bụi trần này, vậy mà lại chính là Cảnh Vương phi mà mấy ngày trước người ta truyền miệng đầy trên phố.

Hắn là một bách tính bình thường, kêu hắn làm gì hắn sẽ phải làm cái đó, hắn nuốt hết đầy bụng nghi vấn xuống, đi theo Sơn Cổ về trước, tất cả nguyên do, đợi về sau gặp Cảnh Vương gia rồi từ từ nói.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vẫn là biểu cảm đó, rõ ràng không dễ gì dỗ được, y còn lâu mới quan tâm, rút tay ra khỏi tay Vương Nhất Bác, quay đầu bỏ đi luôn.

Tính khí cực kỳ lớn.

Y không tin Vương Nhất Bác sẽ để y tự mình đi bộ về, y còn có thể đánh ngược lại một cú, y vừa đi vừa không tính là nhỏ giọng càu nhàu: "Chàng còn cùng nhau dùng bữa với công tử xinh đẹp khác, còn nói với người ta em nghịch ngợm không nghe lời chỉ biết quậy phá, bây giờ chàng còn giận, hứ!"

Vương Nhất Bác triệt để hết chiêu, cả người hắn đều bị Tiêu Chiến nắm thóp toàn bộ, nhóc con này, rõ ràng tự mình phạm lỗi sai, còn dám phất tay áo bỏ đi trước.

Răng môi hắn khó khăn nhả ra được mấy chữ: "Em đứng lại cho bổn vương!"

Đứng lại? Mơ đi! Tiêu Chiến nhấc chân liền chạy, đầu cũng không ngoảnh lại.

Cái móng thỏ con con của y thì chạy được hơn ai, Vương Nhất Bác thấy y chạy, nhấc bước liền đuổi theo. Tiêu Chiến cảm nhận được giây phút trước mình vẫn đang chạy, ngay giây sau hai chân đã rời khỏi mặt đất.

Y bị Vương Nhất Bác trực tiếp vác lên vai.

Bụng y tỳ lên xương bả vai dày rộng của Vương Nhất Bác: "Ấy? Đừng mà đừng mà, thả em xuống!"

Vương Nhất Bác bất chấp đám đông phía sau, nhấc tay vỗ lên mông Tiêu Chiến: "Không phải em chạy được lắm à?"

"Không chạy nữa không chạy nữa, mau thả em xuống tỳ lên bụng em rồi."

"Không thả!" Vương Nhất Bác khoát tay ý bảo những quan binh đang đi theo phía sau không cần đi theo nữa, hắn vác Tiêu Chiến trên vai, quả thực định cứ thế đi về Tinh Qua Tiên Quận.

Không ai đi theo nữa, còn có gì cần phải cố kỵ đâu, hôm nay trước lúc ra khỏi cửa Tiêu Chiến đã nghĩ xong những lời ngọt ngào để dỗ Vương Nhất Bác rồi, bây giờ tuy có thay đổi, nhưng không phải không thể dùng.

Y cứ gọi ca ca tốt phu quân tốt, lúc thì kêu cứu mạng lát lại kêu tha cho em đi em không dám nữa.

"Ca ca ơi, thế này không thoải mái, cõng em có được không?"

"Ca ca, cấn lên bụng em đau, đừng thế này nữa, cõng em có được không?"

Nói một phen đến đây, Vương Nhất Bác sao có thể thốt ra hai chữ không được.

Thế là hắn thả Tiêu Chiến xuống, khom lưng xuống cõng người lên lưng.

Trên mặt đất gồ ghề khấp khểnh, mấy bước chân lại có một vũng nước, đá vụn lác đác trải dài, con phố bên này nửa ngày không trông thấy bóng người, Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến, nghênh đón ánh chiều tà tới trễ.

Đi trên đường về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com