44
Tiêu Chiến mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ngay ngắn bên người Vương Nhất Bác, chiếc chăn trên người chính là chiếc tối qua y ôm ra cho Vương Nhất Bác, chăn hơi dày một chút, bức bí tới nỗi y có chút không thở nổi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bên ngoài không còn là ánh nắng ban mai yếu ớt như trong ký ức cuối cùng nữa, y mở mắt, vừa hay có thể trông thấy ánh mặt trời chói chang chiếu vào trong phòng.
Vương Nhất Bác vẫn giữ tư thế kê gối mềm tựa lên đầu giường, chỉ có điều hình như đã dịch vào bên trong một chút, phía ngoài giường mới trống ra một khoảng lớn cho y ngủ.
Y chống cánh tay ngồi dậy, không nhớ nổi tại sao mình lại nằm ở đây.
Sáng sớm lúc y xông vào trong căn phòng này, đúng lúc gặp Vương Nhất Bác đang tỉnh táo uống thuốc, y cực kỳ không có tiền đồ, Vương Nhất Bác kêu y đừng khóc, y ngược lại càng tủi thân hơn, khóc mãi khóc mãi liền ngất xỉu luôn ra đó.
Y ngồi trên giường quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, tóc đen không đội quan rủ xuống sau lưng, đuôi tóc quét lên mặt giường, ánh sáng rực rỡ phủ trên gò má, một lọn tóc dường như biến thành màu vàng kim.
"Nhất Bác?"
Vương Nhất Bác chỉ nhìn y, khóe môi đem theo ý cười khó mà đè nén xuống, hắn vẫn chưa cử động được, tạm thời vẫn chưa trở mình được, chỉ có thể nhấc hai tay lên ở biên độ nhỏ, chạm lên lọn tóc trông có vẻ mờ ảo vô thực kia, dùng giọng nói như tiếng thở hỏi y: "Ngủ đủ chưa?"
Tiêu Chiến mê man gật đầu: "Sao em? Sao em tự nhiên lại ngủ thế?"
Lúc Tiêu Chiến ngất lịm đi, Vương Nhất Bác gần như sợ tới mức hồn bay phách tán, hắn nằm trên giường không động đậy được, khó khăn lắm mới giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị Tô Tá không nói lời nào ấn ngược trở về.
Sơn Cổ dìu Tiêu Chiến dậy cõng lên lưng định đi sang gian phía tây, Vương Nhất Bác không cho, ương ngạnh đè cơn đau gọi lên thành tiếng kêu Sơn Cổ cõng người quay lại, hắn kêu Tô Tá dịch hắn vào phía trong, cuối cùng để Tiêu Chiến nằm bên cạnh người hắn.
Đại phu tới bắt mạch, ban đầu nhăn mày rất chặt, ngón tay đặt trên cổ tay Tiêu Chiến cả nửa ngày, Vương Nhất Bác càng căng thẳng không biết như thế nào mới phải, nhưng ai ngờ rằng, ngay sau đó đại phu đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với bọn họ ba lần, cười tươi báo hỷ với hắn: "Vương gia, đại hỷ! Đại hỷ! Vương phi đây là mạch hỷ ạ!"
Khí huyết toàn thân Vương Nhất Bác trào lên, giống như vết thương trên cơ thể chớp mắt đã hoàn toàn khôi phục.
Hắn không bảo đại phu về, đột nhiên sinh ra rất nhiều hơi sức nói chuyện, tỉ mỉ tới từng chân tơ kẽ tóc đều hỏi hết, hỏi cơ thể Tiêu Chiến thế nào, người lớn có khỏe không bé con có khỏe không, lại hỏi xem bây giờ Tiêu Chiến có thể ăn gì không thể ăn gì, liệu có phản ứng khó chịu nào xuất hiện không, phải ứng phó thế nào, hắn cẩn thận từng chút một, chuyện gì cũng hỏi hết.
Chuyện này trở thành linh chi thảo dược tốt nhất chữa lành cho thương thế của hắn, vết thương trên ngực không đau nữa, những thứ ứ đọng trong lòng cũng gần như tan biến hết.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chậm rì rì muốn lật chăn lên ngồi dậy: "Không phải em đã ngủ, em là ngất xỉu đi."
Bàn tay đang lật chăn của Tiêu Chiến dừng lại, y nghi ngờ nhìn mắt Vương Nhất Bác, nếu y thật sự ngất xỉu, Vương Nhất Bác sao có thể dửng dưng ngồi đây nói với y như thế, không phải nên làm như trời sập, bây giờ liền bắt y uống thuốc ngay ư?
"Tiêu Chiến, bé thỏ con trở lại rồi."
"Bé thỏ con?" Vương Nhất Bác tự nhiên nói ra một câu không hiểu kiểu gì, Tiêu Chiến nhất thời chưa thể phản ứng ra được: "Thỏ con gì cơ?"
Ánh mắt Vương Nhất Bác dịu dàng như nước nhìn lên bụng y: "Phải, thỏ con chỉ biết sinh bé thỏ con, bé thỏ con của chúng ta trở lại rồi."
"Bé —" Bé thỏ con trở lại rồi!
Tiêu Chiến không thể tin nổi nhìn sang Vương Nhất Bác, lại nhìn nhìn chiếc bụng bằng phẳng không có gì lạ của mình, y đã nghe hiểu.
Sau khi bé thỏ con chia xa bọn họ một thời gian ngắn, lại không hề báo trước mà quay về.
Hơi thở của Tiêu Chiến dần dần nặng thêm, tiếp theo liền che mặt khóc nức nở.
Y khóc tới mức vành mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, Vương Nhất Bác lại nhớ tới lời đại phu dặn dò nhiều lần trước lúc đi, bây giờ không được để Tiêu Chiến kích động, cảm xúc không ổn định: "Không được khóc, ngoan, bây giờ ta không ôm em được, đừng khóc nữa."
Thế tử đến vào lúc này, không sai không lệch, quả thực là ông trời đang giúp Vương Nhất Bác, giống như những gì Hoàng đế nói, ông trời muốn hắn ngồi vào vị trí đó, vậy nhất định là của hắn, hắn sinh ra, chính là để làm Thiên tử.
Hắn vốn không gấp gáp với việc cầu thành, vị trí trữ quân ngồi vào sớm ngày nào thì bước vào lồng giam sớm ngày ấy, nhưng hắn muốn dàn xếp ổn thỏa, kẻ khác lại không cho hắn yên ổn. Mũi tên cách xa trăm ngàn dặm xuyên tới cắm vào ngực hắn, ý đồ gây rối, hao tổn tâm tư trà trộn vào Tinh Qua Tiên Quận lấy mạng người.
Hắn ở Giang Nam, muốn cách xa tình cảnh hỗn loạn đó, hắn tưởng hắn chạy trốn khỏi phân tranh, nhưng kỳ thực, chân trời góc biển, hắn đều chạy không thoát.
Vô số người ép hắn tiến lên phía trước, dùng đủ mọi cách xấu xa tồi tệ, hắn không đi cũng không được, thắng làm vua thua làm giặc, hắn không đi về phía trước, hắn sẽ trở thành con mồi bị kẻ khác săn bắn.
Nực cười cực độ.
Nếu kế hoãn binh đã không thông, vậy hắn không lên kế hoạch từ từ nữa. Hắn vốn dĩ một thân một mình, vốn không cầu gì, nhưng bây giờ thê nhi sau lưng hắn, đến cái bóng hắn cũng không thể lệch. Tiêu Chiến lúc này có thai, hắn không thể để mặc người ta xẻ thịt, hắn phải quay về, khuấy đảo khoảng trời đó, khuấy tung lên mới được, để không ai dám đụng vào Tiêu Chiến của hắn nữa.
"Ta không cử động được, em qua đây chút, ta ôm em." Vương Nhất Bác kéo kéo tay áo Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngồi trước đầu giường xê dịch từng chút từng chút lên trên, sau đó tránh chỗ bị thương của Vương Nhất Bác, tựa lên vai hắn.
Thương thế của Vương Nhất Bác lành nhanh, chắc là do người gặp chuyện vui. Trong triều nghe nói hắn bị thương, có người sốt sắng, lúc Hoàng đế vận chuyển dược liệu thượng hạng đến Tinh Qua Tiên Quận cho Vương Nhất Bác, hắn đã có thể tự mình đến viện kiểm kê rồi.
Đến cùng với số đồ tốt này, còn có Tiêu Tử Kiêm của Thái Y Viện và một đám dược đồng hắn dẫn theo.
Tiêu Tử Kiêm vốn dĩ là Tiêu Chiến gọi tới trị thương cho Vương Nhất Bác, bây giờ tới đây lại giải trừ được nỗi lo khẩn cấp của Vương Nhất Bác. Cơ thể Tiêu Chiến vẫn luôn không được coi là rất tốt, sau khi có thai lại càng thêm gánh nặng, đại phu Giang Nam y thuật có tốt đến đâu cũng chỉ là lang trung giang hồ, tất nhiên không có cửa so với Tiêu Tử Kiêm.
Trước lúc hỷ mạch được phát hiện ra, Tiêu Chiến thậm chí còn có thể thức tới nửa đêm để canh trước giường Vương Nhất Bác, nếu không phải ngày hôm sau cảm xúc thay đổi quá mạnh, thậm chí không ai có thể phát hiện ra chỗ không đúng trên cơ thể Tiêu Chiến.
Nhưng sau khi bị phát hiện, liền giống như mở chốt của cơ quan, Tiêu Chiến cả ngày tinh thần uể oải, cơm cũng không muốn ăn, chỉ muốn bò nhoài trên giường nằm ngủ.
"Chuyện đệ ấy có thai, có cần báo lên chỗ Hoàng thượng không?" Tiêu Chiến vẫn đang ngủ, giờ này vẫn chưa tới giờ y dậy, Tiêu Tử Kiêm đi tản bộ cùng Vương Nhất Bác đến viện của Tiêu Chiến.
"Báo, sao lại không báo, trong viện này của bổn vương vừa hay thiếu người, phụ hoàng biết rồi, lại nghĩ tới chuyện tháng trước Vương phủ gặp thích khách, phái một đội Cấm Vệ Quân tới đây cho bổn vương mới được, ta vốn không thể lúc nào cũng trông nom Tiêu Chiến, như vậy tính ra, tránh việc lại có phản tặc dễ như trở bàn tay đã có thể tiếp cận em ấy."
Nói tới trận gặp thích khách đó, trong lòng Tiêu Tử Kiêm vẫn còn sợ hãi, hắn nghe Tô Tá kể, tên giả dạng lang trung đó đã đến trước cửa phòng Tiêu Chiến chuẩn bị đẩy cửa đi vào rồi, may sao Sơn Cổ kịp thời chạy tới, mới không để kẻ gian được như ý.
"Vương gia có manh mối gì chưa? Có tra ra là kẻ nào làm không?"
"Kẻ ngấp nghé hoàng vị, tổng cộng cũng chỉ có mấy người như vậy, lần này bọn họ cho binh đi nước hiểm, binh lính ở kinh sư vẫn chưa thật sự nắm vững trong tay, đường xa núi cao, hắn không dám vọng động, sợ đánh rắn động cỏ, chỉ dám gọi di dân tới."
Kẻ đó chắc cũng không ngờ thủ hạ hai đầu vậy mà đều bị bắt. Vương Nhất Bác thầm nghĩ, so với Vực Vương gia chẳng có đầu óc gì, Vương Nhất Bác vẫn thích cảm giác kích thích kiểu đối đầu với kỳ phùng địch thủ này hơn.
Hắn cười nhạo một tiếng: "Bổn vương thấy hắn nhàn tản quá phát rồ phát dại, nếu hắn đã không có việc gì làm, kiếm chuyện tới tận chỗ bổn vương, vậy bổn vương sẽ cho hắn bận rộn một phen tử tế."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com