Ngoại truyện 1: Hàn Lâm Viện lần đầu gặp gỡ
Hàn Lâm Viện trong hoàng cung, nằm trong một góc ở hướng đông nam, từ cổng Chu Tước đi vào hướng sang phía đông nam, đi qua mấy hòn giả sơn và mấy lùm cây lớn, là có thể trông thấy một vườn ngự uyển giấu mình dưới hai cây ngô đồng cường tráng.
Đây chính là nơi dành cho con cháu các Vương Hầu tới đây học tập, bên trong rất nhiều Hàn Lâm Viện Sĩ, toàn bộ đều là trạng nguyên kỳ thi đình những năm qua, đảm nhiệm những chức quan khác nhau lần lượt dạy dỗ các học tử quyền quý ở những cấp bậc khác nhau. Trong số họ chỉ có duy nhất Thừa ân công đức cao vọng trọng mới được giảng dạy cho Hoàng tử và quý tộc Hầu môn.
Phương bắc vào cuối đông có thể gọi là băng tuyết ngập trời, Vương Nhất Bác bảy tuổi theo thời gian thính giảng thường ngày đi đến Điện Văn Thư trong Hàn Lâm Viện để học, trên người hắn khoác chiếc áo lông cừu dày dặn, trong lòng ôm một túi đựng sách màu đen, trong túi sách không chỉ có sách vở, còn đựng cả điểm tâm vừa nãy Hoàng hậu nhét cho hắn nhất quyết bắt hắn mang đi theo. Hoàng hậu tự tay bỏ vào túi sách cho hắn, hắn vẫn chưa biết cái bánh trông như thế nào, nhưng biết là bánh phù dung, sờ vào hình như vẫn đang tỏa ra hơi nóng.
Lúc đi qua khúc nước cong ở hòn giả sơn, Vương Nhất Bác vừa ngoảnh đầu nhìn lại dường như trông thấy một cục bột nhỏ trên con đường hẹp trải đá dăm bên cạnh, nhóc con hồng hào mềm mại này đang ngồi trên đất vừa thút thít vừa phủi những viên đá nhỏ dính trên lòng bàn tay, trong đôi mắt to tròn ngấn đầy nước mắt như chực khóc, rõ ràng là vừa bị ngã.
Hắn dừng bước chân lại, do dự xem có nên đi về phía trước xem không, ở đây sao lại có nhóc con bé xíu như vậy, trông dáng vẻ chắc phải nhỏ hơn hắn ít nhất ba tuổi, chẳng lẽ cũng tới thính giảng ư?
"Ca ca ơi hu hu hu hu hu hu hu", Vương Nhất Bác trông thấy đứa nhỏ này thử tự mình bò dậy, nhưng chiếc áo khoác ngoài màu trắng thuần bên trên có thêu một đôi thỏ ngọc trên người nó đối với nó mà nói hình như hơi rộng quá, lúc nhóc con ngã xuống vừa hay ngồi lên áo choàng của mình, giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích được, cố đứng dậy cả nửa ngày lại bị bật lại ngã thêm cái nữa, tủi thân muốn chết, mếu máo miệng khóc: "Hu hu hu hu hu hu ca ca ơi cứu em, Chiến Chiến không động đậy được nữa rồi hu hu hu hu hu."
"Phì ~" Ở trong cung, Vương Nhất Bác trước nay chưa bao giờ gặp nhóc con nào ngốc nghếch như thế, trong nháy mắt đã cười tới mức gồ hai má sữa lên, nhưng nghe nhóc con khóc thương tâm quá lại không nhẫn tâm, hắn không suy nghĩ nữa mà đi lên, đứng phía trước ôm lấy hai eo của bé con, một phát bế người dậy.
Bé cưng được cứu rồi, sau khi đứng vững xong thì tiếng khóc liền im bặt, ôm một đầm nước mắt nhìn sang Vương Nhất Bác, vừa chớp mắt đã rơi một hàng đậu vàng nói: "Cảm ơn ca ca đã cứu em."
Bé con trông vừa trắng vừa tròn mũm mĩm, đến đôi môi cũng căng mọng tròn trịa, Vương Nhất Bác bị nhóc làm cho đáng yêu không chịu nổi, đang nghĩ xem có thể bế trộm về nhà, bế đến cung của mẫu hậu để nuôi được không.
"Nhưng ca ca của em đâu? Ca ca của Chiến Chiến đâu mất rồi không tìm thấy đâu nữa rồi."
Vương Nhất Bác chưa từng gặp nhóc con, cũng không biết ca ca trong lời y đang nói là ai, tất nhiên không thể nào trả lời y, vừa há miệng định hỏi thì trông thấy Tiêu Tử Việt đi vòng từ hòn giả sơn bên cạnh vào đây: "Tiêu Tử Mặc! Lần sau đệ còn chạy linh tinh, ca ca sẽ thật sự đi mất luôn đó! Không cần đệ nữa!"
Tiêu Tử Việt lúc này đã là một thiếu niên anh tuấn mười mấy tuổi rồi, không thính giảng ở cùng một chỗ với bọn họ, hôm nay vốn là Tiêu Tử Đức và Tiêu Tử Kiêm đưa Tiêu Chiến lần đầu tiên tới đây thính giảng, nhưng bọn họ chỉ mới đặt túi sách vào trong chỗ ngồi của mình, Tiêu Chiến đã tự mình lén chạy ra ngoài chơi.
Hai người sốt sắng tới mức quay mòng mòng cũng không tìm thấy người đâu, chỉ đành đi sang Điện Văn Khúc ở gần đó tìm Tiêu Tử Lương và Tiêu Tử Việt.
Tiêu Tử Việt rảo bước lớn đi sang một phát kéo hai tay Tiêu Chiến bế lên, Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn nhoài lên vai hắn, ghé đến bên tai Tiêu Tử Việt sờ tai hắn nói: "Đại ca ơi, Chiến Chiến bị ngã, đau đau."
"Huynh xem nào."
Tiêu Chiến liền xòe hai bàn tay nhỏ xíu ra cho Tiêu Tử Việt xem, không có vết xước, nhưng lại có mấy vết hằn đỏ.
Tiểu nam tử hán té ngã một cái vốn không có gì phải đau lòng, nhưng Vương Nhất Bác thấy vẻ mặt của Tiêu Tử Việt quả thực đã nghiêm nghị lại một chút, thầm nghĩ cục bột nhỏ này quả nhiên là một bảo bối, nhất định phải nghĩ cách trộm về nhà.
Tiêu Tử Việt thổi lên lòng bàn tay Tiêu Chiến mấy cái, sau đó xoa xoa đầu Tiêu Chiến, bấy giờ mới di chuyển sự chú ý sang cảm ơn Vương Nhất Bác.
"Đa tạ Tam Hoàng tử chăm sóc, tiểu đệ nhỏ tuổi, nếu vừa nãy có làm gì không đúng với Tam Hoàng tử, thần tử thay đệ ấy nhận tội."
Tiêu Tử Việt bế Tiêu Chiến cúi người xuống hành lễ với Vương Nhất Bác, sau đó nghiêng người một tay bế Tiêu Chiến một tay cầm túi sách mà vừa nãy Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến nên vứt trên mặt đất lên trả cho Vương Nhất Bác.
"Bánh phù dung!" Đúng là mũi cún con.
Tiêu Chiến chỉ tiếp xúc với túi sách đó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã ngửi thấy mùi thơm bay từ bên trong ra, sau đó phát ra một âm thanh cảm thán từ tận đáy lòng: "Wa 一"
Vương Nhất Bác lại bị sự đáng yêu của bé con làm cho muốn cười, nhưng có Tiêu Tử Việt ở đây, lần này hắn không tiện cười thành tiếng, chỉ có thể cố tỏ ra đoan trang.
"Đây là của Tam Hoàng tử, đệ muốn ăn thì tan học ta đưa đệ đi mua!" Tiêu Tử Việt mặt đầy vạch đen, hận không thể bụm miệng Tiêu Chiến lại.
"Phụ thân bảo, Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã."* Bình thường Tiêu Tử Mặc đọc thuộc bài văn ngàn chữ cũng chật vật, vì miếng ăn này, quả đúng là linh cảm và tư duy như suối nước tuôn trào, xuất khẩu thành văn luôn.
(Mộc Qua - Tiên Tần ẩn danh
Dịch nghĩa: Người tặng ta trái mộc qua, ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ, chẳng phải là để báo đáp, mà là để giao hảo với nhau lâu dài.)
Tiêu Tử Việt không hiểu nguyên do, còn chưa hiểu tại sao tự nhiên y lại đột nhiên nói cái này, tiếp theo đó liền nghe thấy câu tiếp theo của y: "Hoàng tử ca ca này có đồ ăn ngon phải chia sẻ với Chiến Chiến không đúng sao?"
"..."
"Ca ca, không đúng sao?"
Tiêu Tử Việt không còn gì để nói.
"Đúng." Vương Nhất Bác đáp lời thay Tiêu Tử Việt, hắn cúi đầu xuống giấu ý cười, thuận thế móc bánh phù dung được bọc bởi lớp lớp giấy dầu bên trong túi sách ra hỏi Tiêu Chiến: "Em muốn ăn cái này đúng không?"
Tiêu Chiến trước tiên nhút nhát nhìn vẻ mặt cảnh cáo của Tiêu Tử Việt, sau đó cố nén nhịn nuốt một ngụm nước miếng xuống: "Chiến Chiến không...không muốn ăn."
Thú vị quá đi mất, trộm nhóc con này về cung chẳng phải là giải sầu lắm sao. Đôi mắt Vương Nhất Bác nhìn bàn tay đang ôm trên lưng Tiêu Chiến của Tiêu Tử Việt, Vương Nhất Bác từ nhỏ đã là đích tử cẩm y ngọc thực của Đế Hậu vậy mà lại dấy lên một tia ngưỡng mộ.
"Em ấy phải đến Điện Văn Thư nhỉ?" Vương Nhất Bác nhanh trí nói: "Sắp trễ rồi, ngươi về Điện Văn Khúc trước đi, giao em ấy cho bổn hoàng tử, bổn hoàng tử đưa em ấy qua đó là được."
Tiêu Tử Việt do dự giây lát, Tiêu Chiến đạp chân vỗ vỗ tay muốn tụt xuống khỏi lòng hắn, mặt mày hớn hở: "Được ạ được ạ."
Tiêu Tử Mặc cho miếng ăn là có thể lừa đi mất! Về nhà nhất định phải dạy dỗ một phen! Tiêu Tử Việt bấy giờ nhìn Vương Nhất Bác thế nào cũng thấy không vừa mắt, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là có lòng, lại là đứa bé mới chỉ bảy tuổi, còn là đích tử của Đế Hậu, quan trọng nhất là, thằng nhóc Tiêu Tử Mặc này biểu hiện quá mức vui lòng phối hợp, hắn tất nhiên không thể nào không đồng ý.
Hắn bỏ Tiêu Tử Mặc xuống, nhóc con này liền lập tức nhấc hai chiếc chân ngắn tũn chạy lon ton đến bên cạnh Vương Nhất Bác: "Đại ca đi đi đi đi."
Tiêu Tử Việt không muốn nhìn quỷ nhỏ ham ăn mất mặt này thêm một cái nào nữa, sau khi dặn dò mấy câu phải ngoan ngoãn nghe lời liền quay đầu đi luôn.
Vương Nhất Bác hài lòng thỏa dạ nắm tay Tiêu Chiến đi tới Điện Văn Thư, Tiêu Chiến nhỏ quá, mới miễn cưỡng cao tới vai hắn, lại bọc quá dày nên trông tròn xoe cả, Vương Nhất Bác quả thực giống như đang dắt một quả bóng.
Giọng Tiêu Chiến mềm dẻo hỏi hắn: "Ca ca ơi, lúc nào thì ăn bánh phù dung ạ?"
"Lát nữa vào điện em ngồi bên cạnh ta rồi ta lấy cho em ăn, cho em ăn hết."
Dù sao ngày nào Hoàng hậu cũng làm những loại điểm tâm này cho hắn hắn vốn không thích ăn, lại không đành phụ tấm lòng của Hoàng hậu, sau này đều đem cho Tiêu Chiến ăn hết đi.
Sau khi vào điện, Tiêu Tử Đức và Tiêu Tử Lương nhìn đệ đệ mình sống chết đòi ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư.
Sau khi tan học, Hoàng hậu nhìn con trai đứng trước mặt mình hỏi ngày mai có thể làm thêm một phần bánh phù dung nữa không, cũng rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com