Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

End.

Vương Nhất Bác tiêu soái bước ra trước hàng trăm khẩu súng lục, bên trên thân súng được dán logo không rõ. Bọn chó săn này thuộc thế giới ngầm, nơi mà những kẻ tàn độc đối đầu với nhau. Nếu chỉ có một Vương Nhất Hào, Nhất Bác chắc chắn phần thắng nhưng gã chưa tính được kẻ đứng sau lưng hắn lại ngang cơ bố mình.

"Chà chà, thêm một kẻ bị lợi dụng nhỉ?".

Thằng khốn đang chĩa súng vào đầu gã có thể là cánh tay đắc lực của Lý Hắc, khi nghe Nhất Bác mỉm mai, lực tay của nó bỗng dưng mạnh thêm.

"Bố mày đâu kém cỏi, sao lại đẻ ra thằng nhóc yếu đuối đến mức này cơ chứ?".

Trông Lý Hắc rất đứng tuổi, chạc bằng bố gã. Không hiểu vì sao, Nhất Bác cảm giác kẻ này đang chi phối đằng sau Vương Nhất Hào và Hạo Nhiên. Đúng như dự đoán, người này khó mà xơi.

"Đúng, bố tôi hùng mạnh lắm, mạnh đến mức ông đấu không lại rồi tính kế cho Vương Nhất Hào thêu cháy gia đình tôi nhỉ?".

Vương Nhất Bác chỉ đoán theo cảm tính nhưng không ngờ lại đoán trúng thật, Lý Hắc dùng đuôi súng thúc mạnh vào bụng gã, không xi nhê gì lắm, gã là kẻ vừa cứng đầu vừa giỏi chịu đựng.

Người nọ châm lên điếu thuốc, khói thuốc lào phì phèo trong gió, tiếng gió đập bên cảng ngày càng lớn, tiếng người đó cứ lào xào bên tai - "Mày thông minh thật nhưng tao sống hơn mày mấy chục năm làm sao để thua một thằng nhóc con được. Chỉ là thằng nhóc Tiêu Chiến quá gian manh, nó cứ luôn đi theo bảo vệ hai đứa kia, tao khó mà ra tay với cả ba đứa nó. Thời điểm nó công khai yêu mày, tao cá chắc rồi, nó sẽ thua, thua đậm".

"Thoã mãn nhỉ, kết cục đúng theo ý ông rồi".

"Chưa đâu, mày còn sống mà?".

Vương Nhất Bác mỉm cười, không, chết rồi, thời điểm gã bắn phát súng đầu tiên vào cơ thể Tiêu Chiến, mảnh vỡ văng ra đã ghim sâu vào trái tim gã, đau đớn và khốn khổ, gã chết cùng Tiêu Chiến rồi.

Cả cuộc đời Nhất Bác sáng suốt bao nhiêu, thứ điểm yếu duy nhất là quá tin tưởng Tiêu Chiến, tin đến mức em nói dối gã cũng không nghi ngờ. Gã có thể xem nhẹ lời nói và hành động của thế giới, duy chỉ em, gã phục tùng.

"Mày tìm được con chó trung thành hay đấy Lý Hắc, mày có tin vào nhân quả báo ứng không?".

"Không, vì cuộc đời tao đã quá hoàn hảo, chỉ còn mày nữa thôi, chết đi, để tao ghép mô hình hoàn thiện nào".

Thời điểm mà bố còn sống, Nhất Bác quá nhỏ để hiểu được cạnh tranh thương trường, nó khốc liệt và tàn nhẫn đến mức này. Đến khi gã kế thừa gia sản, gã cũng ra tay thâm độc đến thế, đúng vậy, đây là luật nhân quả.

Lý Hắc vì muốn dẫn đầu ở vị trí số một nên đã luôn tìm cách thảm hại dòng họ Vương, để một con chó được nuôi trong nhà mở cửa cho giặc, ông ta thành công lấy đi tất cả mọi thứ, từ danh vọng đến nước mắt.

"Hi vọng báo ứng sẽ đến sớm, bóp cò đi".

Gã đã chuẩn bị sẵn tư thế này từ rất lâu, chỉ muốn tập cách được giải thoát, Nhất Bác dang hai tay sẵn sàng chết đi. Nếu ngày hôm đó Tiêu Chiến không xuất hiện, lúc gã chết đi, có lẽ đã cô đơn giống hôm nay. Nhưng may mắn thay, gã gặp em vào thời điểm tồi tệ nhất, em ôm gã vào lòng dỗ dành rồi khép lại đôi tay dang rộng như hôm nay.

Suy cho cùng, gã muốn được chết cùng em. Nếu Tiêu Chiến vẫn còn cơ hội sống sót, hi vọng em luôn sống tốt, sống thay cho phần gã. Nếu cái chết đang bắt lấy em, gã ước, ước cho kiếp sau không gặp lại, mong em tìm được người khác tốt hơn gã, hàng vạn lần.

Vương Nhất Bác cúi đầu tạ lỗi với em và Vương Nhất Bác mãi mãi yêu em.

Lý Hắc lên đạn, chuẩn bị bóp cò. Từ một nơi không ai thấy, Hải Khoan dùng bầu không khí im ắng để ngắm chuẩn xác vào đầu Lý Hắc, Tống Kế Dương lo phần Vương Nhất Hào. Chẳng ai ngờ rằng, người đã chết lại sống sờ sờ.

Tiếng đạn bắn không phát ra âm thanh, xoẹt ngang không trung tĩnh lặng rồi lại khiến cả đám người nháo nhào.

Lý Hắc cùng Vương Nhất Hào lần lượt ngã xuống, không thể cứu rỗi, để duyệt cỏ tận gốc, từ bên kia thùng sắt, Tuấn Tường dùng AK sấy vào trợ thủ của Lý Hắc khiến nó ôm bụng khụy xuống.

Máu chảy đỏ thẫm cả bến cảng, nhìn rõ thời cục, đám đàn em của Lý Hắc cùng Vương Nhất Hào toan bỏ trốn nhưng không thành. Hải Khoan đã dẫn đoàn người bao vây kín khu vực. Tất nhiên cũng đánh động tới cảnh sát, cơ mà trước khi xuất hiện Hải Khoan đã thương lượng là sẽ giúp họ bắt Lý Hắc nhưng không cam kết là còn sống - kẻ phạm tội đang lẫn trốn nên được xem như là hỗ trợ hợp lý.

"Hải Khoan!".

"Được rồi Nhất Bác, em vất vả rồi, xin lỗi vì không thể nói cho em biết tất cả sự thật. Thật ra....".

Vương Nhất Bác cắn chặt răng không đáp, giọng nói của Hải Khoan cứ văng vẳng bên tai. Thì ra là thế, thì ra kẻ phản bội Vương Nhất Bác lại là Vương Nhất Bác và kẻ yêu Vương Nhất Bác như mạng sống chỉ có thể là Tiêu Chiến.

Nén lại nước mắt đang nghẹn nơi cổ họng, Nhất Bác vội vàng chạy, mặc kệ cơn đơn đang quặn thắt. Có trễ lắm không? Khi một kẻ điên dại vì tình đang day dứt không tỉnh.

Yết hầu trượt lên trượt xuống, Nhất Bác căng thẳng đến cùng cực, làm ơn nhé Tiêu Chiến, làm ơn đợi gã, đừng chết.

Gã sai rồi, để cho em chịu đau đớn về tinh thần lẫn thể xác như thế này, tất cả là lỗi của gã.

"Trác Thành...".

Tiếng gọi thì thào vẫn thua cái lắc đầu thống khổ bên trong phòng bệnh 917, khiến một con người đang ôm lấy hi vọng mong manh trở nên chết lặng. Bên tai gã ong ong tiếng chửi rủa của Quách Thừa, mặt khác, gã cảm nhận được nơi khoé mình như có dòng chảy siết, nóng rát cả da thịt.

Cuối cùng thì, ngày mà Vương Nhất Bác nhận ra mình đã lầm đường cũng là ngày mà Tiêu Chiến lỡ bước, bước về nơi không tồn tại hơi thở của Vương Nhất Bác.

Nhìn cảnh tượng đau khổ này, Vương Hạo Nhiên áy náy, liên tục cào cấu vào lòng bàn tay, có thể không? Anh chấp nhận chết để Tiêu Chiến được sống, luật nhân quả vẫn cứ chạy, chạy đến bên ai, người đó ân hận suốt một đời.

Cố nhận lấy thông tin không thật, Vương Nhất Bác bước đến bên giường Tiêu Chiến, lật tung chiếc khăn trắng ngứa mắt, gã áp mặt vào lòng ngực em, cảm nhận trái tim không còn nhịp thở.

Kỳ lạ thật, chính tay gã đã cướp đi sự sống mãnh liệt từ đây rồi lại muốn gieo mầm cho nó đâm chồi một lần nữa. Còn nỗi đau nào lớn hơn việc mất đi người mình thương trong vòng tay mình, tự tay mình giết chết đi mầm giống tình yêu đang nảy nở.

Vương Nhất Bác cười lớn lắm, nụ cười không chứa chút đau xót nào cả, gã cười như thể đã phát điên từ lâu, đôi tay dính đầy máu tươi nhem nhuốc trên khuôn mặt tĩnh lặng phía dưới. Ai nấy đều im lặng, bởi lẽ họ đau mười còn Vương Nhất Bác đau gấp vạn lần.

Cuối cùng, người đàn ông đang sống với tâm hồn ngây dại ôm lấy thân thể lạnh lẽo còn vương lại nét mặt thơ ngây rời khỏi bệnh viện, vốn Quách Thừa muốn ngăn cản, làm sao đây, chú Chiến ca có muốn gã ôm lấy chú không? Nhưng Trác Thành đã kéo nó về.

"Không cần ngăn đâu, chỉ có như thế, hai trái tim nguội lạnh mới sưởi ấm được cho nhau".

Ngày lập bia mộ cho Tiêu Chiến, bên cạnh lại xuất hiện thêm một bia mộ khác, mặc dù phía sau vẫn là khu đất trống, không có ai chết.

Ở cái nơi hướng ra biển cả, xuất hiện ngôi nhà lá đơn sơ cạnh những hàng cây xanh thẩm, gã đàn ông nào đó cứ vào ban sáng là đều đặn ngồi cạnh ngôi mộ người thương, âm thầm tựa đầu vào ô gạch lạnh giá.

Được một năm sau, ngày giỗ đầu tiên của Tiêu Chiến cũng là ngày mà Vương Nhất Bác "lâm bệnh nặng" rồi qua đời. Trước lúc rời đi, gã căn dặn là không cần làm lễ, chỉ cần chôn cất bên cạnh Tiêu Chiến, ngày này năm sau hãy làm lễ chung với Tiêu Chiến.

Vậy là Lão Nhị tổ chức ngầm thế giới và Sát thủ bậc nhất cứ như vậy mà biệt tích và dần dần bị lãng quên.

Chỉ biết sau đó là những lời truyền miệng nhau về một chuyện tình đẹp như tranh vẽ.

_The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bacchien