C7: Trung Tâm Thương Mại
Nếu có thể dùng 2 từ diễn tả suy nghĩ của Tiêu Chiến lúc này thì chính là "hối hận", 3 từ "rất hối hận", 4 từ "cực kỳ hối hận"...
Anh là bị làm sao vậy? Chỉ mới ăn chung, ngủ chung, đi vệ sinh chung thôi mà.
Sao anh có thể vì biểu cảm vui vẻ hạnh phúc của thằng nhóc rich kid, khi được anh mua cho cái áo 15 tệ mà đưa xe cho nó cầm lái chứ.
Còn khờ dại nói cái gì mà "sinh nhật em đều chiều theo ý em". Bây giờ trèo lên được chứ không xuống được. Cứ cái đà này tối nay ăn sinh nhật hay là ăn cháo đêm còn chưa biết đâu.
"Chậm...chậm lại...trời ơi Nhất Bác chậm lại đi..."
"Mới 80 thôi mà, có nhanh gì đâu. Anh làm shipper mà yếu tay lái ghê, hèn gì lần nào giao đồ đến cũng bị té. Hên là sáng sớm đường vắng ấy, chứ từ nãy giờ anh hú hét mất mặt cực."
"..." Ê ê đụng chạm tự ái nghề nghiệp nha. Anh hú tại ai? Anh té tại ai? Còn không phải bị chú hại sao?
Với lại siêu xe của anh có 110 phân khối chú đã kéo 80, còn dám nói không nhanh? không nhanh? không nhanh?
Thằng nhóc con này còn có lương tâm không hả???
Vương Nhất Bác đang điều khiển xe tốc độ cao nhưng đầu óc luôn dành sự chú ý vào đôi bàn tay thon dài đang nắm chặt vạt áo 2 bên của mình.
Haizzz, em cũng không muốn vi phạm luật giao thông đâu, em sắp là cảnh sát nhân dân nữa cơ mà. Nhưng không dọa anh một chút sao anh chịu ngoan ngoãn ôm em được. Khổ tâm lắm luôn á.
"Anh đã cảm nhận được sự quyến rũ của tốc độ chưaaa?
Ôm chặt em đi chúng ta cùng bay nào.
Tăng tốccccccc...!!!"
Cậu nhỏ hưng phấn kéo ga, kim vận tốc nhanh chóng vọt lên 100km/h, cảnh vật bên đường vù vù vù lướt qua mắt.
Hả? Gì? Bay gì cơ?
Tiêu Chiến còn chưa nghe rõ cậu nhóc nói gì, đã thấy chiếc xe bất ngờ lao như tên bay về phía trước.
Giây phút sống chết nguy cấp thì phải làm gì?
Trước hết ôm thật chặt để bảo toàn mạng sống, tiếp đó nhắm hai mắt tránh bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, cuối cùng há to miệng, chỉnh âm lượng tối đa. Hét!!!
ÁÁÁÁAAAAAAAAAAAAAAA.....
Cíuuuuuuuu béeeeeeeeeeee vớiiiiiiiii!!!!!!!!!
Khi chiếc xe máy dừng lại trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, chân Tiêu Chiến chạm đến mặt đất đã run lập cập đến mức phải bám vào yên xe mới có thể đứng vững.
Cmn, cmn cmn....!!!
Thần thánh bốn phương, tiên phật tám hướng ai thả con yêu quái này xuống trần nguy hại nhân gian thì gấp gấp triệu hồi về đi.
Đi 1 cuốc xe mất nửa cái mạng, 3 hồn 7 vía bay loạn xạ, còn bị thằng nhóc khịa lên bờ xuống ruộng.
Tức nhất là anh...sợ thiệt.
Miệng anh dùng để la còn không đủ, dư miệng đâu mà đi tranh cãi. Đành phải nhẫn nhịn, ngậm đắng nuốt cay, chịu thua thiệt suốt quãng đường.
Nhìn xem, anh thì đầu xù tóc rối mặt mày hốc hác, còn tên kia vui tươi hớn hở chói lóa rạng ngời. Cùng ngồi một xe lý nào lại phân biệt đối xử đến như thế.
Ức à!!!
Vương Nhất Bác nhìn cảnh người vào ra tấp nập, đa phần là các đôi tình nhân tay trong tay, vai kề vai. Cậu nôn nóng kéo lấy tay Tiêu Chiến đi nhanh về phía trước.
"Vào thôi anh. Nhanh lên anh Chiến, người ta vào hết rồi kìa"
"Buông raaa, đừng kéo anh.
Đi mua sắm chứ có phải đi giành giật hàng giảm giá đâu em làm gì gấp vậy."
Nắm nắm cái gì mà nắm.
Không thấy anh còn đang bực bội sao?
Tưởng nắm tay anh mà dễ à. Anh đẹp trai chứ anh không có dễ dãi nhé.
Trong mắt cậu nhỏ hiện lên từng tia mất mát, nhìn bàn tay của mình trống trơn thâm tâm thật khó chịu.
Cậu không muốn buông, chỉ muốn nắm mãi thôi. Chỉ cần anh đồng ý...à không, chỉ cần cậu có cơ hội (anh không đồng ý có thể lừa, dụ, thuyết phục sau) cậu chắc chắn sẽ nắm lấy tay anh cả đời.
Tiêu Chiến giật tay ra, cậu nhóc liền kéo lại. Càng giật cậu nắm càng chặt.
Cậu trẻ hơn, khỏe hơn, kiên nhẫn hơn...muốn cậu đứng đây cả ngày cùng anh chơi trò người lôi ta kéo cũng được. Cậu chấp hết!
Tiêu Chiến thật sự là bị chọc điên. Tên nhóc con này đúng là phiền phức mà.
"Vương Nhất Bác em có độc hả? 2 thằng con trai nắm tay nơi công cộng không thấy quái dị sao?"
Anh hít sâu lấy một hơi dài, chuẩn bị xả thêm vài câu cho bỏ tức. Vừa nhìn lên đã thấy đôi mắt cún con đáng thương, khổ sở, tủi thân nhìn mình chằm chằm, cánh tay còn bị cậu nhỏ liên tục lắc lắc.
"Anh Chiến ơi..
Anh cho em nắm chút thôi...
Em...em sợ...🥺"
"..." Gì? Cái thây này cọp tha 3 ngày còn chưa ăn hết mà giờ bảo sợ?
Chú tưởng mình là học sinh tiểu học à mà đi đâu cũng cần người dắt tay?
"Nhaaaa anh Chiến...
Trong đó nhiều người xấu (xí) lắm. Em sợ người lạ...🥺" Lần nào ra đường cũng bị một đám mê trai bao vây, bắt chuyện, xin làm quen. Cục cưng bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề lắm đó.
"..." Ôi mẹ ơi thanh niên mét tám sợ người lạ?
Cái này...là rớt xuống trình mẫu giáo luôn rồi nhỉ?
Lúc mới gặp anh hùng hổ lắm cơ mà, có thấy lạ lẫm gì đâu.
Còn bày đặt sợ người lạ, ngốc mới tin em.
Mạnh miệng là vậy nhưng khi chạm vào đôi mắt trông mong, tin tưởng, ỷ lại của cậu nhóc thì bao nhiêu bực dọc trong anh đều bay biến, muốn từ chối cũng không nói được, chỉ có thể miễn cưỡng làm người tốt lần nữa.
"Được rồi. Được rồi.
Cho em nắm cho em nắm.
Đi từ từ thôi đừng kéo anh." Chân anh còn đang run lắm đây, nhắc đến là lại muốn hờn. Hừ!
"Được được được. Em nghe anh hết." Em ngoan lắm ấy, anh đã muốn đương nhiên là được rồi.
Còn phải đi càng chậm càng tốt.
Như vậy tất cả mọi người mới có thể biết: Anh. Là. Của. Ai.
Trung tâm thương mại mùa lễ tình nhân khắp nơi phủ đầy hoa hồng đỏ. Các mặt hàng dành riêng cho cặp đôi được ưu ái trưng bày ở những vị trí dễ thấy nhất.
Trên loa phát giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng, khiến người ta dễ dàng hòa nhập vào không khí ngọt ngào của tình yêu, vung tay mua những món hàng mắc hơn bình thường vài lần mà không hề suy nghĩ.
Chậc, mấy chiêu thức cũ rích này cũng muốn dụ tiền anh. Mơ đi nhé! - Tiêu Chiến đá mắt sang chàng trai kế bên, chưa được 1 giây đã vội vàng rụt trở về. - Huống chi đi bên anh là thằng nhóc dở hơi, đừng nói không khí tình yêu, đến oxy anh cũng sắp không cảm nhận nổi nữa rồi.
Thuở đời nào 2 thằng con trai giữa trăm ngàn ánh mắt của bàn dân thiên hạ mà tay nắm tay còn đi với tốc độ rùa bò.
Đã vậy chỉ cần anh nhìn món nào quá 3 giây là cậu nhóc lập tức lôi kéo anh vào bên trong.
Mới đầu anh tưởng cậu hiểu thấu nỗi lòng anh.
Trong đầu hiện lên viễn cảnh tươi đẹp, Vương thiếu gia bước vào cửa hàng không cần xem giá, rút tấm thẻ VIP bạch kim đưa cho nhân viên rồi chỉ vào anh: Anh ấy thích gì cứ gói lại hết cho tôi.
Nhưng sự thật bao giờ cũng khác xa so với ảo tưởng, à không, không phải khác xa mà là phũ, quá phũ, vô cùng phũ.
Cậu nhỏ cầm lấy chiếc áo mà anh vừa mắt, xăm soi đến từng chi tiết.
"Chất vải xấu thế này cũng dám treo bán? Anh mặc vào không ngứa ngáy cũng kích ứng da cho xem.
Em nói anh nghe cái thương hiệu này em chưa từng nghe qua. Nhìn một vòng chẳng món nào ra hồn. Hàng đã kém chất lượng kiểu dáng còn quê một cục. Quá tệ!" Vải thì mỏng manh còn thiết kế khoét sâu, không có nút gài phần cổ. Hở trên hở dưới như vậy sao có thể để anh Chiến của cậu mặc được chứ.
Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, anh biết em là đại gia nhưng người khác không biết có được không?
Em mở miệng chê cái áo 2000 tệ không ra gì trong khi chúng ta đang mặc cái áo chưa đến 20 tệ đó, em không thấy quá đáng lắm sao?
Anh gằn từng tiếng qua kẽ răng.
"Vương Nhất Bác, em im miệng đi!!!"
Tiêu Chiến thấy cậu nhóc vẫn còn muốn phát biểu ý kiến, đành bụm chặt miệng cậu nhỏ mà lôi ra ngoài.
Nếu để con hàng này chê nữa chắc anh không có mạng mà ra về mất. Ánh mắt của đám nhân viên và bảo vệ sắp xuyên thủng anh luôn rồi.
Bị bụm miệng cậu nhóc lại không hề phản kháng, còn tò mò thè lưỡi liếm nhè nhẹ lòng bàn tay anh...
Thật ngọt, người anh ấy làm bằng đường sao, tại sao chỗ nào cũng có vị ngọt hết vậy?
"Á á á..Vương Nhất Bác em làm cái quỷ gì vậy?" Tiêu Chiến bị cái lưỡi ướt át nóng hổi làm hết hồn giật tay ra hét lên. Cả khuôn mặt đỏ bừng không biết vì ngại ngùng hay tức giận.
"Liếm anh."
"Liếm...liếm anh làm gì?"
Âu mai gót. Thằng nhóc này sẽ không là biến thái chứ...
"Để anh buông ra đó. Giờ anh buông tay rồi nè. Rất hiệu quả đúng không...?"
"..."
Có có phương pháp này hả? Anh chưa từng nghiên cứu về chương trình học của cảnh sát, có dạy bị bụm miệng thì chống trả bằng cách...liếm sao?
"Hay là anh muốn em cắn anh hơn?"
Cậu nhóc bất ngờ hỏi ngược lại. Còn nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc kiểu: À à hóa ra anh là thích như vậy...
Tiêu Chiến bị ánh mắt "thâm thúy" kia làm cho rối loạn. Miệng lưỡi lắp bắp, nói chuyện loạn cả lên.
"Gì...gì em đừng ăn nói lung tung. Anh mới không...không có.."
"Ừm. Em biết mà" Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật gật đầu, ánh mắt càng trở nên sâu xa hơn: Em hiểu, em hiểu mà...
"..." Biết cái đầu em chứ biết!!!
Ông trời ơi con đã làm gì sai, sao thả tên này xuống làm khó con hoài vậy.
Đời này con chỉ muốn làm một "mỹ nam yên tĩnh" mỗi ngày đếm tiền thôi mà, có trêu ai chọc ai bao giờ đâu.
Tiêu Chiến hít hít mũi bình ổn lại tâm tình, cảm giác ẩm ướt ở lòng bàn tay chùi cách nào cũng không biến mất...
Anh già rồi, không đu theo nổi bọn trẻ con nữa rồi.
"Em muốn mua gì chúng ta đi mua nhanh còn về"
Bất ngờ cậu vươn tay ôm lấy đầu anh, ịn trán mình vào trán anh, thì thầm.
"Mặt anh đỏ quá, trán cũng nóng nữa, hình như anh bị sốt rồi này."
Tiêu Chiến bị hoảng hốt, lông mi người kia cách mắt anh chỉ vài centimet, từ tầm nhìn này anh còn có thể thấy sóng mũi cao thẳng đáng ngưỡng mộ, làn da mịn màng không tỳ vết, cánh môi nhàn nhạt mở ra khép vào...
Bất giác anh nuốt ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc lạ thường.
"Anh...ờ...khát quá"
"Anh chờ ở đây nha, em đi mua nước cho anh uống. Nhớ chờ em đừng đi đâu nhé."
Anh đứng nhìn nhóc con chạy xa khuất tầm mắt, tay bất giác đưa lên ngực trái, nơi đó trái tim vẫn còn nhảy ầm ầm.
Má ơi...nó nhục thôi rồi.
Mới ngủ chung một đêm đã lây bệnh ngốc của tên nhóc kia, nếu không tại sao anh có thể bị nhan sắc của một thằng con trai làm cho choáng váng được?
Chắc chắn là dạo này mải mê đếm tiền quá ít soi gương, nên hệ miễn dịch sắc đẹp mới yếu dữ vậy.
Tiêu Chiến nhìn vào ảnh phản chiếu của mình qua cửa kính cửa hàng, xoay xoay người đổi vài góc độ, hết cười mỉm lại cười nhe răng đủ kiểu: Uhmm, đẹp trai. Cực kỳ đẹp trai.
Anh nhìn còn mê mệt huống chi người ngoài. Mới ngắm nghía một chút mà tim bình thường lại rồi nè.
Mà nhắc mới nhớ nhóc con kia đi gì lâu thế. Sẽ không thật sự bị người xấu bắt rồi đi?
Tiêu Chiến nghĩ đến ánh mắt ỷ lại kia đành nhận mệnh đứng lên đi tìm. Anh không phải quan tâm cậu ta gì đâu, chẳng qua sợ dính vào rắc rối thôi. Ừm, chính là như vậy.
Nói đến bên này sau khi Vương Nhất Bác thực hiện được mưu đồ "thả thính và thành công thoát thân" cảm thấy rất vui vẻ. Tay cầm ly starbucks miệng còn hừ ca đi trở về.
Tâm trạng tuyệt vời là thế lại bị 1 đám người phá hoại trong phút chốc.
Nhóm 5 người gồm 2 nam 3 nữ, vừa nhìn thấy cậu nhóc ba cô bé đã mừng rỡ bu lấy, lôi kéo hỏi dồn.
"A, Nhất Bác, sao cậu lại ở đây? Còn hủy tiệc sinh nhật nữa chứ.
Có biết tụi này vì tham dự sinh nhật của cậu mà gấp gáp từ nước ngoài trở về không hả..."
"Không biết."
"Không sao không sao. Hẹn trước không bằng có duyên, hay giờ chúng ta đi quẫy đi. Mình mới biết vài nơi vui lắm"
"Không rảnh."
"Nhất Bácccc, đừng lạnh lùng vậy mà. Nói sao chúng ta cũng chơi chung 20 năm rồi, cậu không thể nể mặt tụi mình chút sao?"
"Không thích."
"..." 3 cô nàng câm nín, khổ sở nhìn nhau. Các chị em ơi tim mị đau quá. Á á á...
Quách Thừa, một trong hai chàng trai còn lại nhìn tình cảnh đó trong bụng cười thầm.
"3 không" nốc ao liền 3 người, trừ Vương Nhất Bác còn có ai nỡ nhẫn tâm với người đẹp như vậy nữa.
Anh đã nói rồi, bớt mê trai lại đi không nghe. Tưởng trên đời trai đẹp nào cũng galăng hiền lành như anh sao. Đáng đời.
Đúng lúc này từ phía xa Tiêu Chiến đi đến, vẫy tay ra hiệu gọi cậu nhóc...
Vương Nhất Bác hoảng hồn, tình thế nguy cấp không kịp đem nhân chứng phi tang, chỉ có thể dùng ánh mắt rét lạnh nhìn lướt hết 5 người: Dám nói bậy làm hỏng chuyện của tôi là mấy người chết chắc...
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com