CHAP 22. TÔI CÓ NGƯỜI MÌNH YÊU RỒI
🐢 Mới chỉ có 27 tuổi mà đã nắm trong tay hẳn một công ty riêng, Tiêu Chiến chính là tài không đợi tuổi, vừa làm ca sĩ có mức cát - sê vô cùng hậu hĩnh vừa là chủ của một công ty lớn nắm trong tay mọi quyền hành, là ông chủ giàu có bậc nhất thế nên ai ai cũng ngưỡng mộ và nể phục... Vương Nhất Bác đã nghe mọi người nhiều lần truyền miệng nhau như vậy khiến Cậu không khỏi choáng ngợp, Tiêu Chiến còn trẻ như thế đã có xây dựng một công ty lớn như vậy chắc chắn đã rất vất vả,... Chiến Ca của Cậu thật giỏi.
Vương Nhất Bác thực sự rất muốn đến đó và tiện thể muốn đưa cơm cho Anh nên bản thân không ngại gian khổ lặn lội đường xa đến đó, đến nơi Cậu hít một hơi thật sâu rồi mới dám bước vào trong, màu chủ đạo bên trong là vàng nâu, ánh đèn trần lấp lánh tạo cảm giác như bước vào một lâu đài nguy nga thực sự nhưng đáng tiếc Cậu lại không nhìn thấy được những thứ đẹp đẽ đó. Lễ quầy lễ tân là một cô gái rất xinh đẹp người Nga, vừa thấy Cậu liền nở nụ cười thật tươi, nói bằng tiếng Trung Quốc rất sõi và chuẩn xác.
" Xin chào, em có thể giúp gì cho Anh?".
Vương Nhất Bác thận trọng đáp lại: "Tôi... Tôi muốn gặp người tên Tiêu Chiến".
Cô lễ tân nhíu mày nhìn Cậu, những người có ý định này không thiếu nhưng đều là những đối tác và tiền bối quan trọng hoặc báo giới trong khi thiếu niên trước mặt lại ăn mặc rất đơn thuần, vô cùng giản dị mộc mạc, Cậu đến đây cùng người bạn nhỏ là chiếc gậy nhỏ trong tay và hộp cơm nhỏ.
" Anh muốn gặp ông chủ Tiêu? Xin hỏi Anh đã hẹn trước chưa ạ?".
Vương Nhất Bác lắc đầu đáp: "Tôi... Không có hẹn trước ".
" Vậy thì thực xin lỗi, chỉ có người đã hẹn trước mới được vào, người không phận sự không thể tùy tiện gặp mặt".
Nghe đến đây tâm trạng Cậu lập tức chùng xuống, buồn bã thở dài, cố gắng đến vậy cuối cùng cũng không gặp được. Đang định quay về thì ngoài cửa một nam nhân thân mặc vest đen sang trọng bước vào, mái tóc màu đen tự ý rũ xuống gương mặt nam tính, toàn thân toả ra khí chất bức người... Là Tiêu Chiến. Anh vừa tiến vào vừa quay sang nói với quản lý bên cạnh về việc sắp xếp lịch trình của mình, mỗi bước giày ngày càng gần hơn và giọng nói không ai khác chính là người mà Cậu đang chờ đợi, tận sâu trong đáy lòng trào lên cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, hốc mắt đã cay cay không thể chần chừ lập tức hướng về phía người kia mà gọi lớn, đã hơn hai ngày vì Tiêu Chiến bận rộn với công việc và lịch trình nên bản thân Cậu chẳng thể gặp được Anh thế nên bây giờ tuy không thể nhìn nhưng trong thâm tâm vẫn xác định được người ấy đang ở đâu..
" Chiến Ca".
Nam nhân trước mặt đang sải bước thì dừng lại, đưa mắt nhìn về phía người con trai dáng người cao, mang theo nụ cười tươi tắn. Đôi mắt Tiêu Chiến ánh lên tia ngạc nhiên khó thấy nhưng lập tức bị giấu đi thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo không chút biểu tình chậm rãi bước đến gần Nhất Bác nở nụ cười nhàn nhạt.
" Tôi còn tưởng Cậu chết ở cái xó xỉnh nào rồi chứ mà ngày hôm nay cũng tìm được đến đây ư? Cậu còn muốn cái gì nữa?".
Vương Nhất Bác thực sự đã quá quen với điều này rồi, còn chưa đợi người kia trả lời thì Tiêu Chiến xoay xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay nhẹ nhàng nói tiếp.
" Tại sao bảo vệ và mấy người ở đây lại có thể cho kẻ mù, cái thứ dơ bẩn này vào đây được nhỉ? Chẳng lẽ trên đời này vẫn còn có kẻ trân trọng một thứ bỏ đi, chỉ xứng đáng là rác là rưởi sao?".
Sự lạnh lùng và chế giễu này làm Nhất Bác có chút khó xử với không gian hiện tại. Không biết nên đối mặt với Anh thế nào cho phải.
" Hôm nay em đến... Là vì Anh...Em đến để mang cơm cho Anh".
Nghe xong câu nói này của Cậu Tiêu Chiến lập tức nhướn mày, khoé miệng nhếch lên. " Vì tôi? Nực cười thật đấy? Chẳng phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao mà Cậu vẫn chưa thấm vào đầu được hả? Cậu không hiểu tiếng người à? Tôi không yêu Cậu, từ trước đến nay chưa một lần rung động cùng chẳng hề có cảm tình nào cả, tất cả chỉ do Cậu tự tưởng tượng ra rồi đau đớn tự bản thân chuốc lấy.... Tiếc là bây giờ tôi không rảnh để gặp Cậu cho lắm nên mời Cậu về cho, Tiêu Chiến đây xin cáo từ trước '".
Nói rồi Anh không đợi Cậu trả lời mà lạnh lùng bước đi, Nhất Bác muốn đuổi theo nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại đuổi ra ngoài, bất lực gọi lớn nhưng người kia chỉ một mực quay đầu đi mà không hề ngoảnh lại. Vương Nhất Bác thực sự muốn khóc những Cậu phải dằn lòng mình phải thật mạnh mẽ, ngăn chặn giọt nước mắt đang trực trào rơi xuống, Cậu nhất định nép lại sau tấm tường chờ Tiêu Chiến một lần nữa xuất hiện.
.
.
.
Đã gần một tiếng trôi qua Tiêu Chiến mệt mỏi buông đống tài liệu và văn kiện xuống bàn, dùng tay xoa xoa hai bên thái dương. Anh không thể tập trung được, tại sao chứ? Chẳng lẽ vì sự xuất viện của người kia sao? Đã hơn hai ngày cả hai chưa nhìn mặt nhau mà bây giờ gặp lại Cậu làm Tiêu Chiến có cảm giác đôi chút không quen, ban đầu Anh còn tưởng Cậu đã chết lịm ở cái nơi xó xỉnh nào, tưởng rằng ước muốn của bản thân thành hiện thực nhưng đâu ngờ rằng ngày hôm nay lại gặp thứ sao chổi ấy một lần nữa.
Đang quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, quản lí từ ngoài bước vào trên tay cầm một tách cà phê.
" Ông chủ Tiêu, cà phê của ngài".
" Người đó còn ở dưới không?".
Vị quản lý bị hỏi bất ngờ có chút lúng túng: "Người đó? À ý Anh là cậu thiếu niên lúc nãy, Cậu ấy vẫn còn ở trước cửa đợi, mãi không chịu về ".
Vẫn còn ở đó sao? Cậu có bị ngốc không vậy Nhất Bác? Mệt mỏi uống một ngụm cà phê để tỉnh táo hơn, Anh làm cái gì phải suy nghĩ, đợi hay không đợi là việc của Cậu, bây giờ Nhất Bác trong mắt Anh chỉ là người xa lạ không nên quá để tâm.
" Bao giờ thì đối tác, báo chí đến?".
" Dạ tầm 15 phút nữa".
" Được, vậy Cậu chuẩn bị tôi sẽ ra ngay ".
" Vâng... Thưa ông chủ ".
Cậu quản lý lập tức rời khỏi, Tiêu Chiến cũng thu xếp rời đi đến khi kết thúc đã hơn 17:00 chiều. Về căn phòng riêng Tiêu Chiến mệt mỏi ngả lưng trên ghế, từ lúc Anh tạo được chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí này Anh luôn phải tất bật một mình thu xếp mọi thứ, tự lập và chững chạc, ép bản thân phải đủ trưởng thành và bản lĩnh để sống sót trong giới truyền thông đầy khắc nghiệt và bão tố, khó khăn này. Vừa làm vừa quản lý cả một chuỗi công ty lớn là một áp lực vô cùng nặng nề.
" Ông chủ Tiêu, tối nay chủ tịch tập đoàn Triệu Thiên muốn gặp và mời ngài làm đại sứ thương hiệu nước hoa cho họ". Cậu quản lý Trịnh đứng đối diện bàn làm việc chủ động thông báo lịch trình, Tiêu Chiến mắt vẫn nhắm chặt hờ hững đáp.
" Tập đoàn Triệu Thiên xưa nay vốn không có tiếng tăm ngược lại còn gặp nhiều tai tiếng, những đối tác như thế này Cậu nên chủ động xử lý, đừng để đến tay tôi mới đúng ".
" Xin lỗi ông chủ, tôi sẽ ghi nhớ ".
" Thôi được rồi Cậu cứ ra làm việc của mình đi, bây giờ tôi về nhà những việc khác để ngày mai xử lý ". Nói rồi Anh lạnh lùng thu xếp đồ đạc rời đi, quản lý Trịnh thận trọng cúi chào cho đến khi bóng người khuất sau cánh cửa, cậu làm việc ở đây hơn một năm cũng không lạ gì với tính khí của ông chú mình, tuy công việc Anh ấy luôn lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng ông chủ chưa bao giờ ngược đãi nhân viên, những việc quá khó luôn là một tay Anh đứng ra giải quyết vì thế Tiêu Chiến được nhân viên ở đây vừa kính nể cũng vừa sợ hãi.
Tiêu Chiến xuống thang máy đi ra cửa, vừa định lên xe thì một bàn tay lạnh cóng bắt lấy tay Anh khiến Tiêu Chiến có chút giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy một thân hình bé nhỏ thở ra từng đợt khí lạnh, run rẩy lắm chặt lấy tay Anh. Bên này Nhất Bác vừa để ý đến tiếng nói chuyện qua điện thoại của Anh và tiếng bước giày quen thuộc liền chạy đến, chân vì lạnh nên đứng không vững mà loạng choạng.
" Chiến Ca... Cuối cùng Anh cũng ra rồi". Vương Nhất Bác nở nụ cười hạnh phúc, Tiêu Chiến nhìu mày nhìn người trước mặt, vừa đáng thương... Cũng vừa đáng ghét. Cảm nhận đôi bàn tay to lớn nắm lấy tay Anh không ngừng run rẩy làm bản thân Tiêu Chiến không biết vì sao trong lòng dấy lên một trận khó chịu, tâm tình lập tức trở nên nóng giận.
" Nhất Bác... Cậu bị ngốc sao? Cậu đợi tôi cả một ngày ở đây?".
Vương Nhất Bác bị hỏi lập tức chột dạ, ấp úng trả lời. " Vì không biết khi nào Anh ra... nên... nên".
Không biết người kia chỉ vì Anh mà cố chấp ở đây cả ngày. Ngoài trời bây giờ là âm độ, ngay cả bản thân Anh đứng ở đây một lúc lâu cũng không chịu nổi mà người kia không màng đến sức khỏe đứng ở đây suốt một ngày trời chỉ vì chờ Anh. Liệu có đáng hay không? Nhất Bác cậu bị điên sao? Cậu là đang tự tra tấn bản thân mình đến sống mòn chết mòn.
" Bây giờ cũng đã thấy rồi, tôi rất bận... Cậu về đi".
Tiêu Chiến dứt khoát nắm lấy tay Cậu dùng sức kéo ra khỏi tay mình. Nhanh chóng vào trong xe rời đi nhưng khi xe vừa lăn bánh mà đôi mắt vẫn không tự chủ được nhìn về phía gương chiếu hậu, thấy người vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn theo, Nhất Bác vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Tiêu Chiến thực sự ghét Cậu đến vậy?
Và thế là từ hôm đó, Vương Nhất Bác sáng nào cũng đứng trước cửa không những thế trên tay còn cầm theo túi đồ ăn đồ chính tay mình làm, chỉ có điều toàn bộ đều bị trả về, nhưng Cậu vẫn đều đặn mỗi ngày làm một món đưa cho Anh ấy. Hôm nay cũng thế, Cậu đem theo một túi bánh bao nóng hổi đứng trước công ty, cũng gần chiều rồi vừa đi vừa nghĩ chắc chắn hôm nay lại phải đem về nhà tự mình ăn. Bỗng dưng lễ tân từ trong bước ra khiến Cậu bất ngờ.
" Ông chủ Tiêu muốn gặp Cậu... Mời cậu theo tôi".
Vương Nhất Bác cả kinh, Tiêu Chiến lại muốn gặp Cậu? Cậu có nghe lầm không? Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu gặp Cậu.
" Thật sao? Được được, vậy làm phiền đến chị rồi".
Vương Nhất Bác tâm tình trở nên vô cùng vui vẻ được lễ tân dẫn đến văn phòng làm việc của Anh nó ở trên tầng cao nhất, vừa mở cửa ra đôi mắt Cậu cũng đâu thấy được cái gì nhưng phía đối diện là Tiêu Chiến đang quay lưng về phía Cậu, tay đút vào túi nhìn về phía cửa sổ. Vương Nhất Bác cũng biết là Anh ở trong này, từ từ tiến gần đến hỏi.
" Chiến Ca".
Lúc này Tiêu Chiến mới chầm chậm quay lại nhìn Cậu nhưng hoàn toàn khác biểu lộ chút biểu cảm nào.
" Rốt cuộc Cậu muốn gì?".
" Hả?".
" TÔI HỎI RỐT CUỘC LÀ CẬU MUỐN GÌ?". Tiêu Chiến đột nhìn lớn tiếng quát làm Nhất Bác giật mình đánh rơi túi bánh trên tay, ánh mắt Anh nhìn Cậu hằn tia máu đỏ trông vô cùng đáng sợ.
" Em... Em chỉ muốn đưa một chút đồ cho Anh".
" Đưa tôi làm gì? Nhất Bác cậu nghĩ Tiêu Chiến này không đủ tiền mua thức ăn mà phải cần Cậu bố thí sao? Suốt một tuần này Cậu vẫn như vậy để làm gì, chẳng phải hai chúng ta chỉ là người lạ thôi sao mà sao Cậu vẫn muốn tạo dựng mối quan hệ không đáng có vậy hả. Tôi không phải là một thằng gay, thứ tình yêu của Cậu mang đến khiến tôi ghê tởm lắm, tình yêu giữa hai thăng đàn ông là cái đếch gì cơ chứ, Cậu làm những việc này cho tôi... Sau cùng cũng chẳng nhận được kết quả gì đâu ". Tiêu Chiến tức giận nhìn Cậu, Anh không thể nào chịu nổi cái tình cảnh này thêm được nữa. Khó khăn lắm Anh mới kiếm được một ngày yên ổn để lo toan công việc cho suôn sẻ nhất nhưng chính sự xuất hiện của Cậu đã khiến ngày hôm nay của Anh nhuộm một màu đen tối.
'" Không phải Tiêu Chiến... Em sơ Anh ăn không đủ". Nhất Bác buồn bã, ánh mắt cũng rưng rưng.
" ĐÓ LÀ VIỆC CỦA TÔI KHÔNG CẦN CẬU PHẢI LO. Cậu nên nhớ tôi có người mình yêu rồi, tôi không thích Cậu và cũng chẳng có cảm tình nào với Cậu hết... Người tôi yêu chính là Cố Thiên Tình, chỉ có người con gái ấy mới đem lại hạnh phúc cho tôi. Cậu đừng chạy theo thứ tình yêu mộng tưởng không có thật nữa... Thế nên hãy dừng lại đi, mong Cậu hãy tránh xa tôi ra".
Tôi có người mình yêu rồi! Mỗi khi nghe đến câu nói này mà lòng Cậu đau như cắt, trái tim như đang bị chính Tiêu Chiến dùng tay bóp nghẹn, câu nói này chính là con dao hai lưỡi xoáy sâu vào tim Cậu... Máu bắt đầu chảy ra cũng là lúc Nhất Bác rơi vào trầm lặng, tất cả mọi thứ bản thân làm như vậy cũng không thể xứng với Anh hay sao? Tại sao bản thân Nhất Bác mãi mãi không bằng Cố Thiên Tình?
" Thực sự xin lỗi vì đã làm phiền đến Anh". Rồi Nhất Bác ngước lên nhìn thẳng người đối diện nói bằng giọng nghẹn ngào.
" Nhưng mà Tiêu Chiến, em nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu".
Người trước mặt kiên định khiến Tiêu Chiến bất ngờ, Nhất Bác cố nén lại cảm xúc ngăn bản thân không được khóc rồi lặng lẽ rời đi. Nhìn dáng người nhỏ bé đáng thương từ từ khuất sau cánh cửa Tiêu Chiến mới thở nhẹ một hơi, lúc này bản thân mới để ý đến túi bánh dưới chân rồi lại nhìn ra phía ngoài nơi Vương Nhất Bác vừa rời đi, đành chửi thầm trong lòng lòng.
" Đồ ngu xuẩn". 🐢
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com