Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

<12>

° Tiêu Chiến, em ... Có biết người tên An Nguyệt không ? °

Khoảng một tuần sau đó Tiêu Chiến cũng trở lại trạng thái bình thường nên Nhất Bác mới dám hỏi chuyện, vì sao lại dùng từ dám, còn không phải vì nó nằm trong đoạn ký ức kinh hoàng kia sao ?

° Em biết °

Trái ngược với sự lo lắng của Nhất Bác, cậu lại rất điềm tĩnh mà trả lời.

° Em có biết giữa Sâm Kỵ và An Nguyệt là quan hệ gì không ? °

° Là một cuộc giao dịch thể xác °

Tiêu Chiến cười khinh bỉ một cái rồi nói, còn có thể có quan hệ gì đây.

° Sâm Kỵ có tính nhiệm cô ta không ? °

Nhất Bác được nước lấn tới tiếp tục hỏi, kiểu như sợ sau này cậu sẽ không thể điềm tĩnh như bây giờ vậy.

° Nhất Bác anh dừng được rồi, em không muốn anh trả thù °

Tiêu Chiến buông đũa nhìn Nhất Bác, đừng tưởng cậu không đến hắc bang thì chuyện gì cũng không biết. Chỉ cần nhìn vào mắt Nhất Bác cậu liền đoán được hết mọi thứ.

° Đây không còn là vấn đề giữa em và Sâm Kỵ hay anh và Sâm Kỵ nữa, mà là vấn đề giữa các tổ chức với nhau °

Nhất Bác biết Tiêu Chiến chắc chắn sẽ không trả lời, vì luôn sợ anh đi trả thù nhưng không có chuyện của Tiêu Chiến thì hai tổ chức vẫn một mất một còn với nhau mà thôi.

° Nhất Bác chúng ta kết hôn đi °

Tiêu Chiến có phải đang muốn lãng sang chuyện khác không ? Chỉ là không muốn nhắc đến Sâm Kỵ nữa.

° Chỉ có như vậy em mới đủ tư cách quản anh, còn bây giờ hình như anh vẫn chỉ mãi nghe lời Lệ Dĩnh, bất cứ thứ gì em nói anh điều không quan tâm, thậm chí còn muốn làm trái lại °

Tiêu Chiến cũng rất khổ tâm trong chuyện này, vốn biết Lệ Dĩnh sẽ không làm hại Nhất Bác nhưng đời không ai đoán trước được chữ ngờ cả, dù có thể nào cũng phải có ngày rơi lệ, chỉ là Tiêu Chiến không muốn nước mắt của mình rơi vì sự không nghe lời của Nhất Bác.

° Tiêu Chiến, em nghe anh nói được không ? Bất cứ chuyện gì anh làm điều có những suy nghĩ và biện pháp vì vậy em có thể tin anh °

Nhất Bác rời khỏi chỗ ngồi của mình, đến ngồi cạnh Tiêu Chiến, tay đặt lên vai cậu, thuận tiện kéo cậu vào trong lòng mà thủ thỉ.

° Thế đã bao giờ anh suy nghĩ nếu có bất trắc gì thì em sẽ ra sao không ? °

° Anh có từng đặt mình vào hoàn cảnh của em chưa ? Ai mà không muốn trả thù hả anh, ai lại chấp nhận việc kẻ thù của mình ngày ngày xuất hiện trước mặt chứ. Nhưng còn cách nào khác sao, vì em không muốn mất đi anh, mối thù này em có thể nhịn, em cũng có thể giả mù trước cuộc sống nhung lụa của Sâm Kỵ. Nhưng em không thể không khóc khi anh xảy ra chuyện, vì vậy anh làm ơn đừng khiến em phải sống trong lo sợ được không ?°

Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy anh, so với tất cả mọi thứ trên thế gian này không gì đáng sợ hơn việc mất đi Nhất Bác. Ba chữ Vương Nhất Bác là niềm tin của cậu, là hy vọng, là ánh nắng mùa xuân và là cơn gió mùa hạ của đời cậu. Thế nên thật khủng khiếp nếu Nhất Bác xảy ra chuyện gì.

° Là anh vô tâm rồi, anh xin lỗi °

Lúc này Nhất Bác mới nhận ra sự thất trách của mình, đúng thật là cả đời kiêu ngạo nên chưa từng nghĩ sẽ thua, đến khi Tiêu Chiến nói thì anh mới bừng tỉnh, hóa ra là suy nghĩ chưa tới và tính toán chưa kỹ.

° Sau này trước khi làm gì anh phải nhớ rằng : có một Tiêu Chiến chờ anh ở nhà °

Tiêu Chiến hôn nhẹ lên môi Nhất Bác rồi mỉm cười nói, cuộc sống như bây giờ là quá tốt rồi cần chi thêm nữa.

° Tử Tâm hôm nay sao khách sạn vắng tanh vậy ? °

Thời gian vô tình trôi khiến con người chợt nhận ra họ đã sống quá vội vã, thoáng đã 4 năm Tiêu Chiến và Nhất Bác ở bên nhau rồi, họ ngày càng hoà hợp và ăn ý. Tiêu Chiến đã 22 tuổi rồi đủ lớn rồi nên cũng đón mẹ về nhà Nhất Bác mà chăm sóc, suốt 4 năm qua Sâm Kỵ cũng không có đến làm phiền nên cuộc sống rất bình yên.

° Hôm nay chị Lệ Dĩnh có cuộc giao dịch nên đã ra thông báo đóng cửa °

Tử Tâm nói nhỏ cho Tiêu Chiến nghe, dù sao dạo này cảnh sát cũng bắt đầu để ý đến rồi, nên mọi hoạt động điều phải cẩn trọng. Tuy rằng Lệ Dĩnh đã đút rất nhiều tiền cho họ nhưng ăn được lại muốn ăn thêm, ăn thêm còn muốn ăn nữa, cuối cùng còn muốn ăn cô. Mà Lệ Dĩnh là ai chứ, Triệu tỷ người người kính nể, xưa nay chưa ai thấy được bàn tay của cô chứ nói gì là cơ thể.

Lệ Dĩnh là một con người mắc bệnh sạch sẽ vì vậy với những loại người bẩn thỉu đó thì lập tức đưa vào sổ tử, dù sao thì cũng không thiếu người muốn cung phụng cho cô nên cô cũng không cần sợ việc gì.

° Được rồi, nhân lúc không có khách em đi kiểm tra thiết bị đây °

Ngày nào khách sạn cũng đông nghẹn người nên Tiêu Chiến không tài nào kiểm tra được mặc dù khách hàng nhiều lần phàn nàn, cậu bây giờ cũng lên chức quản lý rồi, là quản lý việc sửa chữa và các thiết bị của khách sạn. Còn Tử Tâm thì quản lý nhân viên, chủ yếu là do Nhất Bác ghen, nhân viên khách sạn này ai cũng đẹp hết, cứ ngày ngày đi qua lại điểm danh, báo cáo tình hình với Tiêu Chiến thì Nhất Bác liền không chịu được.

° À phải rồi, cuối tuần này đến nhà chị tân gia nhé °

Tử Tâm sau bao năm làm lụng vất vả thì cũng đã mua được một căn nhà, không phải sống dựa vào mọi người nữa.

° Được rồi, em và Nhất Bác sẽ tới °

Tiêu Chiến rất nhanh đồng ý, dù sao trước nay Tử Tâm cũng không có nhiều bạn bè người thân, ngoài Khanh Tử và Lệ Dĩnh thì chỉ có cậu mà thôi. Nhất Bác thì khỏi nói đi, không thích tiếp xúc với người lạ.

° Em nghe đây °

Đang kiểm tra thì điện thoại của Tiêu Chiến reo lên số hiện thị trên màn hình là Nhất Bác nên nhanh chóng bắt máy, dùng chất giọng vui vẻ mà nói chuyện.

° Anh đã đặt một nhà hàng ở trung tâm gần khách sạn, 6h anh xuống máy bay, em đến nha°

Nhất Bác cũng vui vẻ nói, thật sự đi Pháp vận chuyển vũ khí có 1 tuần thôi mà như là đi 7 năm rồi vậy. Rất nhớ Tiêu Chiến, liền muốn cùng cậu ăn một bữa cơm thật ngon.

° Được rồi, em rất nhớ anh °

Tiêu Chiến không để Nhất Bác chờ lâu nhanh chóng trả lời, thật sự thời gian này Tiêu Chiến bạo hơn xưa rồi, rất hay bày tỏ nỗi nhớ mỗi khi Nhất Bác đi xa, lâu lâu còn chủ động cùng anh ân ái, có lẽ lớn hơn một chút rồi nên những chuyện đó cũng lớn theo, nhu cầu sinh lý cũng bắt đầu tăng lên đáng kể, mà những thay đổi này khiến Nhất Bác vô cùng hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com