<20>
° Nhất... °
° Anh... °
Tiêu Chiến đứng phía sau lưng Nhất Bác cũng muốn mở miệng rồi lại thôi, lúc tính kế hoạch thì hay lắm, bây giờ đến mở miệng cũng không dám, thật không dám tin Tiêu Chiến từ là người của hắc bang.
° Em bị sao hả ? Khó chịu ở đâu °
Nhất Bác nhìn hình ảnh phản chiếu từ tivi mà chau mày, Tiêu Chiến bấu chặt hai tay, cứ đưa ra rồi rút về, mặt cứ nhăn nhó, còn đưa tay tự gõ vào đầu mình, có phải là khó chịu hay bị gì rồi không ? Nên cũng lên tiếng hỏi thăm.
° Nhất Bác, anh... °
Tiêu Chiến bị Nhất Bác nhấc bỗng lên trực tiếp từ phía sau sofa bây giờ đã an vị trên đùi của anh rồi, thế nhưng Tiêu Chiến đối mặt với Nhất Bác thì càng không thể mở miệng.
° Em rốt cuộc muốn làm gì ? Cứ ấp a ấp úng là sao ? °
Nhất Bác siết chặt vòng tay của mình lại, chất giọng có phần nghiêm túc lên tiếng.
° Anh thấy căn nhà này có phải lớn lắm không ? °
Tiêu Chiến nhìn anh rồi đảo mắt một vòng, sau đó mới mở lời.
° Em cũng đâu phải mới sống ở đây một hai ngày, bây giờ mới biết nó rộng sao ? °
Nhất Bác cảm thấy rất mắc cười, đã sống ở đây 7 năm rồi mà lại đi hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.
° Không phải vậy, ý em là chỉ có em và anh sống ở căn nhà như vậy thì rất cô đơn, nếu đông người hơn một chút thì sẽ vui hơn °
° Em muốn nuôi chó hay nuôi mèo, anh sẽ mua cho em °
Nhất Bác mỉm cười xoa đầu Tiêu Chiến, hóa ra là cảm thấy nhàm chán và cô đơn, cũng phải thôi, anh mỗi ngày giấc đi lại không cố định, bình thường chỉ có mỗi Tiêu Chiến ở trong căn biệt thự 3 tầng này mà thôi.
° Em muốn nuôi nhưng không phải chó, cũng chẳng phải mèo, mà là một con người °
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu rồi nhìn Nhất Bác, thái độ không hề có chút vui đùa mà cực kỳ nghiêm túc.
° Con người ? °
Nhất Bác thả Tiêu Chiến xuống, bắt đầu dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với cậu, nuôi con người, rốt cuộc người mà Tiêu Chiến muốn nuôi là ai.
° Chính xác là một đứa bé, từ ngày mẹ em mất, em luôn không có cảm giác an toàn, giống như trên thế giới này không còn thứ gì thuộc quyền sở hữu của em nữa hết. Chính vì vậy em muốn nhận nuôi một đứa bé, có như vậy em sẽ yên tâm hơn °
Một năm trước mẹ Tiêu Chiến vì bệnh ung thư không thể vượt qua nên đã mất, lúc đó Tiêu Chiến sụp đổ hoàn toàn, mọi thứ điều thật bất ngờ, cậu cảm thấy lạc lõng và cô đơn khi không còn người thân. Tuy rằng Nhất Bác vẫn luôn bên cạnh nhưng cuộc sống mà, dù thế nào cũng phải chừa cho mình một đường lui, như vậy việc nhận con của An Nguyệt là một chuyện hợp lý nhất hiện tại.
° Tiêu Chiến, anh biết anh cứ đi suốt khiến em không có cảm giác an toàn nhưng nuôi một đứa bé không phải đơn giản, nói về vật chất chắc chắn chúng ta không thiếu, có thể cho nó cuộc sống xa hoa nhưng về tình cảm thì sao ? Dù cho em có yêu thương chiều chuộng nó bất chấp đúng sai thì không thể nào phủ nhận một sự thật đó là nó không phải con của em °
Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng vỗ về, liệu Tiêu Chiến có đủ khả năng và tình yêu thương giành cho đứa bé đó không ? Không có gì có thể sánh bằng tình yêu thương của cha mẹ ruột cả.
° Nhưng chúng ta cần một đứa con, em và anh điều có khao khát làm cha. Em và anh sẽ đủ yêu thương để đứa bé cảm nhận được tình thân, hơn hết đó là con của người đã cứu em °
Tiêu Chiến biết chứ nhưng đứa bé rất đáng yêu, rồi sẽ ổn thôi. Chỉ cần anh và cậu đủ yêu thương đứa bé sẽ hạnh phúc.
° Người cứu em ? An Nguyệt ? °
Nhất Bác như nghe ra gì đó nhưng không dám tin những gì mình nghĩ là đúng, dẫu sao đi nữa thì An Nguyệt cũng đã xảy thai hai lần trong một năm, khả năng mang thai phải nói lấy cực kỳ khó.
° Đúng vậy, cô ấy và Sâm Kỵ có một đứa con khi cô ấy ở tổ chức của chị Dĩnh, lúc đó cô ấy không hề biết Sâm Kỵ cũng là người của hắc bang, còn là dạng máu lạnh vô tình, đứa bé đã 3 tuổi rồi và cô ấy mắc một căn bệnh không thể sống được lâu nữa, nên muốn em nuôi dưỡng đứa bé °
Tiêu Chiến nói hết mọi thứ cho Nhất Bác nghe, bao gồm chuyện thân thế thật sự của đứa bé.
° Không được °
Nhất Bác không cần suy nghĩ, cũng không muốn nghe Tiêu Chiến kể tiếp, nhanh chóng phản đối.
° Em biết anh chắc chắn sẽ không đồng ý, không ai có thể chấp nhận nuôi con của người khác, càng không ai muốn đổ tiền nuôi con của người đã tổn thương bạn đời của mình, cũng không thể nào chấp nhận nghe một tiếng ba từ con của kẻ thù. Nhưng Nhất Bác anh biết không, nó là con nít, nó vô tội, nó đâu thể nào chọn nơi mình sinh ra, càng không thể nào chọn ba mẹ °
Tiêu Chiến sớm đã chuẩn bị cho tình huống này rồi, vì ban đầu cậu cũng đâu có chấp nhận được nhưng sau khi hứa thì mới suy nghĩ kỹ, đứa bé vô tội, chỉ cần được nuôi dạy trong một môi trường tốt thì nó sẽ tốt.
° Em thật sự thích nói sao ? °
Nhất Bác chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến tỏ thái độ kiên quyết nhưng vậy, càng chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến suy nghĩ một vấn đề sâu nhựa vậy.
° Em từ nhỏ đã không có một gia đình trọn vẹn, anh cũng vậy. Nên em không muốn thấy bất cứ ai trở thành Tiêu Chiến hai hoặc Vương Nhất Bác hai cả. Nếu anh không đồng ý em sẽ chết cho anh xem, dù sao em cũng đã hứa nuôi đứa bé đó rồi °
Tiêu Chiến không biết móc đâu ra khẩu súng chĩa thẳng vào đầu của mình rồi nói, giọng nói mang theo chút uy hiếp nhạy nhưng cũng có phần sợ hãi.
° Em bỏ súng xuống rồi nói, anh đâu phải không cho em nuôi. Chỉ là anh cần thời gian suy nghĩ, em cứ đem nó về trước đã °
Nhất Bác có chút bất ngờ, Tiêu Chiến dùng cả mạng sống của mình ra để đổi lấy đứa bé sao ? Khi chưa gặp anh thì dùng tuổi thọ mong mẹ mình được sống nhiều hơn một chút, khi gặp anh, 2 lần anh xuýt mất mạng, một lần là đi làm nhiệm vụ, cậu cũng dùng tuổi thọ để đổi, lần gần đây nhất là khi anh đi trả thù Sâm Kỵ cho cậu. Lúc đó Nhất Bác còn nói tuổi thọ đâu phải hàng hóa mà Tiêu Chiến đem đi đổi trả khắp nơi như vậy, bây giờ còn dùng cả mạng để giữa con của An Nguyệt và Sâm Kỵ.
Nhất Bác thực sự cần một khoảng thời gian để chấp nhận, biết là Tiêu Chiến sẽ không thay đổi đâu thôi thì thử đưa về đây chăm sóc, nếu anh thật sự kết nối cảm xúc được với nó thì anh sẽ chấp nhận, còn không được thì anh sẽ tìm cách khuyên Tiêu Chiến. Dù sao cũng mới kết hôn không lâu, không được cãi vả sẽ không tốt cho hôn nhân sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com