<27>
° Nhất Bác, xin lỗi °
Đã một tháng trôi qua Lệ Dĩnh cuối cùng cũng trở lại trạng thái ban đầu, đến gặp Nhất Bác nói câu xin lỗi, dẫu biết đã quá trễ để nhận ra mọi chuyện nhưng chưa quá muộn để trả thù thay Tiêu Chiến.
° Chị về đi °
Nhất Bác đang ngồi lau chùi vài quyển sách, điều là sách mà Tiêu Chiến thích đọc. Nhất Bác cũng nghĩ thông rồi, thù hận rồi trả thù. Sau đó lại hận rồi thù thì đến bao giờ mới có thể buông bỏ, nếu đã quyết định rời khỏi hắc bang thì trước tiên phải đặt hận thù xuống trước.
° Hôm đó, thật sự là Tiêu Chiến sao ? °
Lệ Dĩnh bây giờ mới suy nghĩ kỹ lại, hôm đó rõ ràng là Tiêu Chiến nhưng cũng có thể vì quá sợ và tội lỗi nên nhìn nhầm, Tiêu Chiến cũng đã gần 1 năm rồi, không thể nào có thể xuất hiện ở đây. Tuy nhiên vết đâm hôm đó rõ ràng là đâm trúng người, còn có máu nhiễm xuống tay và sàn nhà.
° Em ấy một lần nữa cứu chị °
Nhất Bác dừng mọi động tác lại, ánh mắt có chút cảm xúc, nhìn vào tấm hình cưới rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Lệ Dĩnh, người nói nhẹ nhàng người nghe thấy nặng nề.
° Tiêu Chiến... Chẳng phải .... °
Lệ Dĩnh từng nghe chuyện mượn xác hoàn hồn hay là trọng sinh gì đó nhưng điều không phải trường hợp của Tiêu Chiến, với lại đây là thế giới hiện đại không phải thời xưa, phi lý, vô cùng phi lý.
° Em không biết, em mệt rồi, chị về đi °
Nhất Bác nói xong thì rời khỏi phòng sách, một mạch đi về phòng liền nhắm mắt an tĩnh mà ngủ.
° Chẳng phải cậu ta là ma sao ? Thế mà cậu ta còn bị thương °
Đầu Trâu và Mặt Ngựa không khỏi thắc mắc, rõ ràng đã chết rồi sao có thể bị thương được chứ.
° Có lẽ hắn đam mê bị thương, con người có một điều rất lạ. Khi sống thì muốn chết, khi chết lại muốn sống. Có lẽ hắn là dạng thứ 3 vừa muốn sống vừa muốn chết °
Hắc Vô Thường cũng cùng họ tám chuyện, dù sao hôm nay cũng không có đi bắt hồn.
° Hắn khi được hiện hình sẽ sống như một con người, vì vậy bị thương là điều bình thường, chỉ có điều lần sau thời gian phục hồi sẽ lâu hơn. Nếu còn tiếp tục thì hắn ta sẽ hồn phi phách tán luôn °
Mạnh Bà cũng thêm vài lời, dù sao cũng đang ở chỗ bà tay bàn sự đời mà, không thêm vài câu thật vô vị.
° Nè đi nhẹ thôi, ta đang câu cá không thấy hả°
° Xin lỗi °
Hồn ma bị Tiêu Chiến mắng liền xanh mặt, cậu bây giờ phong làm con trai Diêm Vương được luôn rồi. Cả địa ngục điều bị quậy không thương tiếc, nào là dùng nước Vong Xuyên tưới hoa bỉ ngạn, còn cắm một bình hoa bỉ ngạn ở chỗ Mạnh Bà, chưa kể còn phát canh cho hồn ma, uống xong còn phải cảm ơn mới cho đi.
Hôm nay còn oai hơn, ngồi ở cầu Nại Hà câu cá, thật không thể nghĩ Tiêu Chiến đã có gia đình và cả con gái. Những chuyện này cũng nghĩ ra, cầu Nại Hà là ranh giới giữa bên đây và bên kia bờ, bước qua rồi sẽ chính thức đi đầu thai. Tiêu Chiến ngồi ở đó câu cá khiến các hồn ma chẳng dám đi, mà đã câu 3 ngày rồi đến một chiếc lá cũng không dính, căn bản đây có phải sông đâu mà có cá, đâu phải ở đâu có cầu thì ở đó có nước đâu, mà chưa chắc gì có nước là có cá.
° Ek, bữa nay 15 đó °
Phán Quan thấy Tiêu Chiến câu cá đến ngủ gục chắc cũng quên ngày tháng luôn rồi, nên tốt bụng nhắc nhở một tiếng.
° Ai da, đã giờ nào rồi mới nói, thật là... °
° Ui da.... °
Tiêu Chiến như bừng tỉnh, đứng lên giọng điệu trách móc, ném cần câu cho Phán Quan rồi chạy đi, cũng không thương tiếc vì ông đang cản đường nên đã đẩy một cái, thật không ngờ khiến ông ngã xuống cầu Nại Hà.
° Phán Quan ngài không sao chứ ? °
Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng đỡ ông dậy.
° Nè nhanh lên không có thời gian đâu °
Tiêu Chiến nhanh chóng kéo họ đi khiến Phán Quan lần nữa ngã sấp mặt, vừa đau vừa mất hết sỉ diện. Thật là tức chết ông mà.
° Sống hơn vạn năm, đây là lần đầu tiên phải nếm thử mùi vị của nước cầu Nại Hà °
Tức giận nói một câu rồi cũng nhanh chóng về thay đồ, mặc bộ đồ ướt sũng này thật không thể nào là Phán Quan được.
° Suỵt, ngủ rồi °
Hắc Bạch Vô Thường suốt dọc đường cứ nhớ đến cảnh Phán Quan ngã nước mà cười không thôi, đến khi Tiêu Chiến nhắc nhở thì mới trật tự lại.
° Lạnh như thế mà lại không bật lò sưởi, còn không chịu cởi giày °
Tiêu Chiến vừa trách móc vừa đi chỉnh lại lò sưởi, còn nhúng khăn ấm lau mặt cho anh, còn giúp anh cởi giày.
° Đi đi, muốn nhìn ta thay đồ cho anh ấy à °
Tiêu Chiến định giúp Nhất Bác thay đồ thì chợt nhớ còn 2 tên kia ở đây, mà họ thì đứng như trời trồng vậy. Chẳng qua từ lúc gặp Tiêu Chiến đến giờ thì chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến nghiêm túc và chăm chú làm một việc gì đó như vậy, cũng nghe nhiều về Vương Nhất Bác nhưng hôm nay mới có thể gặp, đúng thật là rất đẹp. Tiêu Chiến của giây phút này thật sự là một người của gia đình, chăm sóc Nhất Bác rất chu đáo, có trách móc cũng là mấy lời mắng yêu, có thể như mọi người thường nói gặp đúng người tự khắc sẽ trưởng thành.
° Được rồi, ai thèm °
Hai người họ nhanh chóng rời đi, Tiêu Chiến cũng bắt đầu thay đồ cho Nhất Bác, thật không ngờ trên người lại có thêm vết thương, vết đạn lần ở nghĩa trang cũng không được xử lý cẩn thận, Tiêu Chiến đưa tay sờ khuôn mặt của Nhất Bác, ốm đến mức sờ được tận xương, tay và chân cũng không có chút thịt nào. Thật sự một năm qua anh dùng gì để sống vậy, Tiêu Chiến tự hỏi. Cậu khó khăn lắm mới chăm Nhất Bác trông có da có thịt hơn một chút, ấy thế mà bây giờ còn ốm hơn cả lúc gặp cậu.
° Tiêu Chiến... °
° Em ở đây °
Nhất Bác có lẽ là mơ thấy gì đó, tay quơ khắp nơi, Tiêu Chiến liền nhanh chóng nắm lấy, hơi ấm này bao lâu rồi cậu mới có thể chạm được, thật sự rất nhớ.
° Anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em °
Nhất Bác khẽ rơi nước mắt, cảm giác quá chân thật rồi, Nhất Bác mở mắt ra cả khuôn mặt của Tiêu Chiến đập vào mắt của anh, nụ cười ấy thật sự đã soi sáng cuộc đời của anh.
° Em cũng nhớ anh, rất nhớ anh °
Tiêu Chiến mỉm cười nước mắt lại rơi nhưng là nước mắt của sự hạnh phúc, khẽ nhướng người lên ôm lấy cổ Nhất Bác mà hôn, thật sự thèm chỗ này đến phát điên rồi, nơi này vừa ngọt vừa mềm mại khiến cậu không thể thoát ra.
° Thật sự là em sao ? °
Khi dứt nụ hôn dài Nhất Bác vẫn còn ngơ ngác nhưng câu hỏi còn chưa có đáp án thì đã bị Tiêu Chiến kích thích rồi, đúng là lúc trước Tiêu Chiến không bao giờ chủ động cả, chỉ là bây giờ mất rồi mới biết tầm quan trọng của nó. Nhất Bác lập tức đè người xuống dưới thân, mơ cũng được, thật cũng được không thể chịu nữa rồi. Thế là cả hai cùng nhau trải qua một đêm khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com