Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

£ Chương 5

Cuối cùng sau 1 năm chủ tịch cũng thông quá dự án của Tiêu Chiến, thật là làm người ta sợ chết khiếp.

Tiểu Hào thở phào nhẹ nhõm, ngã người ra ghế.

Dự án của Tiêu Chiến rất hay mà, vừa bảo vệ được rừng, vừa phủ xanh đồi trọc ai mà không thích cho được.

Kỳ Nam cũng cảm thấy chủ tịch thông quá dự án này là rất sáng suốt.

Đúng rồi ngày mai hai đứa mình tổ chức tiệc mừng tân gia cậu nhớ tới nha.

Điềm Nhi và Tiểu Hào suốt một năm qua không những đi làm nhân viên văn phòng mà còn kinh doanh onl nữa, tích góp được một số tiền nên quyết định mua một căn nhà.

Thích thật nha, hai người cùng biết kiếm tiền lắm đó.

Kỳ Nam cảm thấy ghen tỵ đúng là có tình yêu thì có động lực hơn người thường mà.

Cậu cũng đâu có vừa, thư ký Lưu bị cậu theo đuổi đến mệt mỏi.

Tiểu Hào dùng khuỷa tay đẩy vào hông của Kỳ Nam trêu chọc.

Khu rừng phía Tây.

Tiêu Chiến con đã nhìn rõ bộ mặt của con sư tử đó chưa, đã một năm rồi nó cũng đâu có đến tìm con.

Hôm nay ông định sẽ kết thúc hình phạt cho Tiêu Chiến, 1 năm qua chắc anh cũng đã thông suốt rồi.

Ba, từ hơn 10 năm trước 2 bầy đàn đã lập lời thề không xâm phạm lãnh thổ thì em ấy chắc chắn sẽ không vào, nhưng con tin chắc suốt một năm vừa qua Nhất Bác luôn ở ngoài bìa rừng.

Tiêu Chiến đã rất lâu không ăn uống đầy đủ rồi cho nên có phần ốm đi.

Con cũng tự tin quá đi.

Ông cảm thấy rất buồn cười, đó chỉ là cái cớ, Nhất Bác làm sao lại có thể yêu Tiêu Chiến.

Ba cứ cho người ra bìa rừng xem xét, nếu như không có em ấy con sẽ không bao giờ biến thành người nữa.

Tiêu Chiến.

Anh đứng thẳng người lên rồi nói, sau khi nghe xong bà Tiêu liền kinh ngạc, vốn là nhân thú sao có thể cứ sống mãi ở hình dạng một con thú chứ.

Là con nói đó, người đâu đi xem tên Vương Nhất Bác kia có ở ngoài đó hay không ?

Ông ra lệnh, Tiêu Chiến chỉ tự nhủ với lòng : Nhất Bác em nhất định không được làm anh thất vọng.

Hơn 30p trôi qua đúng là có bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cậu hấp tấp chạy đến ôm anh vào lòng, xót xa cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình.

Em đến rồi.

Tiêu Chiến biết mình sẽ không tin lầm người mà, mỉm cười hạnh phúc.

Em xin lỗi, là em không đủ can đảm bước vào, em chỉ sợ bước vào sẽ khiến anh chịu thêm ấm ức.

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ốm đến mức báo động thì tự trách, trước kia anh cũng đâu có mập bây giờ lại ốm đến ôm cũng sợ vỡ ra.

Không sao, anh tin chắc chắn em sẽ chờ anh.

Tiêu Chiến xoa đầu Nhất Bác tươi cười, cậu cũng rất ốm, mắt cũng có quần thâm rồi, trông rất hốc hác.

Ba Tiêu thấy con trai gặp lại Nhất Bác thì vui đến mình đang bị bệnh cũng có thể lập tức khỏi nhưng cũng không thể quên được, năm xưa sư tử đã tàn phá nơi này như thế nào. Còn về phần bà Tiêu thì cảm thấy rất yên lòng, Nhất Bác thực sự là một chú sư tử rất khác, có lẽ chỉ có Tiêu Chiến mới dám thân mật với sư tử như vậy.

Đưa Tiêu Chiến vào trong đi.

Ông Tiêu nhìn bà, sau đó Tiêu Chiến cũng bị kéo vào trong.

Vương Nhất Bác suốt một năm qua cậu vẫn ở đó sau.

Dạ bác.

Vì sao cậu không xông vào để cứu Tiêu Chiến ?

Đây là lời thề mà tổ tiên đã lập ra, hậu bối không dám làm càng.

Nhất Bác cuối mặt trả lời, thực sự cậu rất muốn gặp anh nhưng cậu không dám làm trái quy định.

Nực cười, chắc tổ tiên của cậu cũng có một quy định đó là không được yêu kẻ thù cậu biết không ?

Con biết

Nhất Bác là người thừa kế tất nhiên từ khi chưa thành hình người đã biết điều này nhưng xã hội ngày càng phát triển không thể quy định nào cũng đúng.

Biết mà vẫn làm sao ?

Ông Tiêu thấy Nhất Bác cũng không được thông minh cho lắm vì các câu trả lời rất mâu thuẫn.

Thưa bác, khi trái tim đã yêu thì không phân biệt tốt xấu càng không để ý thân phận chỉ biết vì người mình yêu là người đó như thế là đã đủ lắm rồi.

Cậu đang dạy tôi cách yêu sao ?

Ông liếc mắt nhìn cậu.

Con không dám chỉ là con muốn bác hiểu dù cho sư tử thì khi yêu cũng sẽ rất dịu dàng với người mình yêu và dốc hết sức bảo vệ người đó.

Cậu có chắc cậu bảo vệ Tiêu Chiến an toàn ở khu rừng đầy thú dữ kia không ?

Ông Tiêu đột nhiên dùng cây gậy đập vào lưng Nhất Bác.

Sao cậu không biến thành sư tử ?

Ông hơi ngỡ ngàng, bản năng bảo vệ của cậu yếu hay cậu thực sự không đủ sức biến. Thông thường khi cảm nhận được nguy hiểm nhân thú sẽ lập tức biến hình không phân biệt là loài nào, huống hồ lúc nãy ông cầm cây Nhất Bác đã thấy.

Con từng hứa với Tiêu Chiến, nếu anh ấy không cho phép con sẽ không biến thành sư tử.

Nhất Bác chống một ta xuống đất nói, vốn dĩ cả năm nay không ăn uống nghỉ ngơi tốt bây giờ lại bị đánh liền đổ cả mồ hôi.

Cậu.... Tôi đánh thử xem cậu còn giả vờ được bao lâu.

Ba, đừng đánh em ấy nữa mà.

Tiêu Chiến vội vàng giật tay mẹ ra chạy đến chắn trước cậu.

Bảo bối em không sao ? Anh đi vào đi, em chịu được mà.

Nhất Bác dù rất đau nhưng vẫn nở nụ cười tươi nhìn anh.

Không được, ba đừng đánh em ấy nữa mà, nếu ba thực sự không thích bọn con sẽ không gặp nhau nữa.

Tiêu Chiến bật khóc dang hai tay ra bảo vệ Nhất Bác, nếu chỉ vì yêu anh mà cậu bị thương thì thà để anh tự chịu đau khổ này một mình.

Anh nói gì vậy chứ, em sẽ không bao giờ buông tay anh đâu. Dù cho em là sư tử , em có thể hung bạo với bất cứ ai nhưng với anh em chỉ có ôn nhu mà thôi.

Nhất Bác tức giận xoay người Tiêu Chiến đối mặt với mình, cậu đang cố gắng giữ lấy tại sao anh lại dễ dàng buông tay như vậy.

Em cũng là bảo bối của anh, anh không muốn em chịu đau hay bị thương, vậy nên để một mình anh chịu được rồi.

Tiêu Chiến lắc đầu trả lời, nếu như ba anh cứ như vậy thì anh sẽ hy sinh phần đời còn lại của mình trong cô độc để ba anh cũng như mọi người có cái nhìn khác đi về tình yêu này.

Ông còn định ép con đến chết thì mới vừa lòng phải không? Ông xem người ta là sư tử mà bị ông đánh cũng không oán trách hay tức giận, vì người ta nghĩ cho con ông, còn ông cứ giữ cái suy nghĩ lỗi thời hơn 20 nghìn năm nay. Tôi không cần biết người con trai tôi yêu là kẻ thù hay là bạn, tôi chỉ biết con trai tôi hạnh phúc là được.

Bà Tiêu cũng chịu hết nổi rồi, bà đã phải mất đi 2 người con gái cũng chỉ vì sự cố chấp của ông, bà không muốn mất đi hy vọng cuối cùng Tiêu Chiến , nếu bà đã không bảo vệ được chị gái của anh thì phải dốc toàn lực để bảo vệ anh.

________

Phúc lợi 100 Fl như đã hứa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, rất vui vì các bạn đã đồng hành cùng mình, tương lai nhất định sẽ càng nổ lực hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com