Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

£ Chương 8

Tiêu Chiến nhớ cậu muốn chết đi được.

Tiểu Hào chạy ào đến khi thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở bàn làm việc.

Ngã mất từ từ thôi.

Tiêu Chiến bật cười, quả nhiên về đây là vui nhất, có mọi người bên cạnh.

Trưởng phòng Tiêu mừng trở lại.

Thư Đan cũng vui vẻ bắt tay Tiêu Chiến.

Nhớ con thỏ nhà cậu quá đi.

Điềm Nhi cũng ôm Tiêu Chiến một cái.

Được rồi, đừng có lợi dụng.

Nhất Bác kéo mọi người ra xa Tiêu Chiến.

Ai da sư tử biết ghen.

Điềm Nhi nói xong thì mọi người cũng đua nhau cười, lúc sau cũng bắt đầu công việc.

Trung tâm thương mại.

Anh tưởng mình sẽ chẳng bao giờ quay lại được thành phố này nữa.

Sao thế có suy nghĩ như thế, dù cho em không đến 2 năm nữa anh cũng được thả ra thôi.

Nhất Bác và Tiêu Chiến chậm rãi nắm tay nhau đi dạo.

Nhưng đến lúc đó anh cũng sẽ không trở lại nơi này.

Tiêu Chiến từng suy nghĩ, lúc trước muốn đi khám phá thế giới nên mới cố gắng học tập, sau này vì yêu thích công việc mà ở lại, tiếp theo là vì sự xuất hiện của cậu, nên thành phố này trở thành nơi anh muốn sống nhất. Từ lúc sinh ra cho đến gặp cậu anh đã thay đổi mục tiêu sống của mình rất nhiều nhưng kể từ thời điểm đó thì mục tiêu duy nhất của anh là sống vì cậu, tương lai cũng sẽ không thay đổi.

Nếu anh không trở lại thì em cũng sẽ không.

Nhất Bác thì lại khác từ lúc đặt chân đến thành phố này cho đến hiện tại mục tiêu vẫn mãi nằm ở anh.

Đúng rồi, đi mua ít vật dụng trong nhà.

Tiêu Chiến kéo tay Nhất Bác lại các nơi bán vật dụng gia đình.

Nhà anh đâu có thiếu cái gì.

Nhất Bác khó hiểu, nhà Tiêu Chiến lúc trước nhìn qua vừa biết là cực kỳ đầy đủ.

Ai nói mua cho nhà anh, là mua cho nhà em.

Tiêu Chiến lựa vài cái thảm rồi ném cho Nhất Bác.

Nhà em không cần đâu.

Nhất Bác lắc đầu, bỏ lại.

Cầm lấy, em xem nhà em ngoài cái giường với tủ quần áo thì có chỗ nào giống cái nhà không ?

Tiêu Chiến đưa ánh mắt tức giận giọng nói có phần hơi nghiêm nhìn cậu.

Được, tùy anh.

Nhất Bác chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến như vậy nên liền mỉm cười nghe theo, không biết bây giờ ai là thỏ ai là sư tử nữa. Cái này giống như câu : bên ngoài xứng bá, về nhà làm mèo nhỏ bên anh.

Bảo bối đúng là lợi hại nha, chỉ cần 2 tiếng đã biến ngôi nhà của em trở nên lung linh như vậy rồi.

Nhất Bác bước đến chỗ anh, hôn lên má anh một cái rồi nói quả nhiên bây giờ mới phát hiện trước kia nhà mình lại trống trải như thế.

Em đó... Em xem có phải bây giờ nhìn thuận mắt hơn rồi đúng không ?

Tiêu Chiến kéo cậu vào phòng ngủ, sao khi mua thêm một kệ sách và một bộ sofa nhỏ cùng vài chậu cây thì phòng cũng trở nên ấm cúng hơn.

Cảm ơn, bảo bối nhiều

Nhất Bác cảm thấy rất hài lòng, Tiêu Chiến quả nhiên là một món quà to bự mà thiên nhiên đã ban tặng cho cậu.

Cảm ơn gì chứ, sao này chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây mà.

Tiêu Chiến lắc đầu trả lời.

Ýanh là....

Nhất Bác như không tin vào mình nữa, anh sẽ đến ở với cậu.

Nhìn em sống một mình anh không nỡ, anh cũng không xa em được.

Tiêu Chiến nhụi đầu vào ngực của cậu rồi ôn nhu nói.

Được, anh muốn thế nào liền như thế đấy.

Nhất Bác cuối xuống hôn lên mái tóc của anh, rồi chỉ vì cái vô tình ngước lên của Tiêu Chiến mà cả hai lại bị cuống vào một nụ hôn sâu, lần này kỹ thuật và sự trêu đùa của Tiêu Chiến điều đã tốt hơn khiến cậu ở bên trong mãi không thể quấn lấy lưỡi của anh.

A... Em đáng ghét.

Tiêu Chiến bị Nhất Bác nhéo vào eo một cái thì liền đẩy cậu ra.

Anh nói xem, ai bắt đầu trước.

Đẩy anh ngã xuống giường Nhất Bác vừa cởi áo vừa nói, Tiêu Chiến vốn đã không còn xa lạ với hành động này nữa nên cũng rất ngoan ngoãn giúp cậu, môi lưỡi lại tiếp tục quấn lấy nhau, đến khi cả hai cảm nhận được sự ấm nóng ở bên dưới thì Nhất Bác mới di chuyển môi xuống hõm cổ, bên dưới cũng hoạt động liên tục từng tiếng kêu cũng như sự uốn éo của Tiêu Chiến điều trở nên hoàn mỹ trong mắt của Nhất Bác.

Bảo bối, có phải lần này thoả mãn hơn không ?

Nhất Bác liếm nhẹ tại của Tiêu Chiến rồi chất giọng có chút khàn vang lên.

Có á.... Anh muốn nữa.

Tiêu Chiến mơ màng mỉm cười mãn nguyện trả lời, lần trước ở nhà anh nên hai người cùng không dám đi quá giới hạn, cũng vì là lần đầu tiên nên Nhất Bác không nở làm Tiêu Chiến đau, thế nhưng lần này cả hai điều muốn đạt đến đỉnh điểm.

Được, hôm nay sẽ ngày đánh dấu chúng ta chính thức thuộc về nhau.

A.....

Nhất Bác vừa dứt tiếng thì Tiêu Chiến liền cảm thấy nơi đó giống như sắp rách ra luôn rồi, bấu chặt cánh tay Nhất Bác mà hét lên rồi chìm vào giấc ngủ.

Lạnh quá...

Nữa đêm thì Tiêu Chiến nhích sát vào Nhất Bác nhưng anh rất lạnh nên dùng hai tay ôm chặt cơ thể mình.

Bảo bối anh có sao không ?

Nghe tiếng Tiêu Chiến yếu ớt quá nên Nhất Bác cũng quay sang xem xét.

Anh lạnh quá.

Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu thều thào nói.

Anh phát sốt rồi.

Nhất Bác vừa dứt tiếng thì Tiêu Chiến liền trở lại hình dạng thỏ, khi nhân thú trở nên yếu đi hay cảm nhận được nguy hiểm sẽ lập tức trở lại hình dạng vốn có của nó.

Điềm Nhi, Tiêu Chiến anh ấy bị sốt rồi giờ mình phải làm sao ?

Nhất Bác ôm anh vào lòng lo lắng gọi cho Điềm Nhi, vì thời gian chưa gặp cậu thì những lúc như thế này điều là cô chăm sóc Tiêu Chiến.

Cậu mau đưa cậu ấy đến địa điểm này mình đến liền.

Điềm Nhi gửi địa chỉ cho Nhất Bác rồi rất nhanh chóng cùng Tiểu Hào bắt taxi đến đó.

Chị Anh Túc, cậu ấy sao rồi ?

Điềm Nhi vừa gọi đó là bác sĩ của phòng khám này.

Chỉ là phản ứng tự nhiên khi chưa quen với việc làm tình thôi.

Nhất Bác nghe vậy vừa mừng vừa ngại ngùng.

Thế thì tốt.

Tiểu Hào thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhất Bác cậu tránh xa em trai tôi ra.

Anh Túc đẩy Nhất Bác sang một bên tức giận nói.

Em trai... ?

Nhất Bác và Tiểu Hào ngơ ngác nhìn vị bác sĩ này.

Chị, Nhất Bác là người mà Tiêu Chiến yêu. Chị đừng manh động.

Điềm Nhi vội lên tiếng rồi bước đến gần cô.

Yêu ? Không thể nào ? Cậu ta là sư tử.

Cô lắc đầu, kinh ngạc, cô năm xưa yêu con người còn bị ngăn cản nếu bây giờ biết Tiêu Chiến yêu kẻ thù chắc chắn ba sẽ giết em ấy.

Thực ra bác đã đồng ý cho họ quen nhau rồi.

Điềm Nhi tươi cười nói.

Rốt cuộc là sao ?

Nhất Bác và Tiểu Hào khoanh tay trước ngực, đưa ánh mắt doạ người về họ.

Tôi là Tiêu Anh Túc, là chị ruột của Tiêu Chiến, 500 năm trước yêu con người nên bị ba đuổi ra khỏi nhà, từ đó tôi không quay về nữa.

Đến lúc này cô mới tháo khẩu trang ra, quả nhiên là một mỹ nhân.

3 năm trước khi Tiêu Chiến bị sốt thì mình không biết nên đưa đi bệnh viện hay phòng khám thú ý, tình cờ gặp chị, sau đó chị ấy biết Tiêu Chiến là em mình nhưng vì hận ba mẹ nên kêu mình không được nói, từ đó nếu Tiêu Chiến bị bệnh mình điều dẫn cậu ấy đến đây.

3 năm trước nhìn Tiêu Chiến , cô liền rơi nước mắt không ngờ đứa em trai của mình bây giờ lại đẹp như vậy, còn rất có khí chất.

Chị, em nghĩ nếu bác đã chấp nhận cho em và anh ấy quen nhau thì chuyện năm xưa bác cũng quên rồi chị nên trở về gặp họ.

Nhất Bác cảm thấy khúc mắt này đến lúc cần được tháo gỡ rồi.
________

Phúc lợi 100 Fl như đã hứa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, rất vui vì các bạn đã đồng hành cùng mình, tương lai nhất định sẽ càng nổ lực hơn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com