CHƯƠNG 5: Bộc bạch
Về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ trời cũng chập choạng tối. Tiêu Chiến không muốn vào Tịnh Thất của Lam Vong Cơ liền đi lòng vòng xung quanh. Ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào đúng nơi có đá gia quy của bọn họ, ngẩng đầu lên liền thấy được trạm gác đêm không xa phía trên. Tiêu Chiến nở nụ cười khổ, bất chấp lạnh hay không ngồi bệt xuống nền đất trống, tựa lưng vào cột nhà, mắt nhìn ngẩn ngơ về phía hành lang các dãy phòng đối diện.
Cảnh tượng quen thuộc đến mức trái tim Tiêu Chiến đau nhói. Bởi lẽ chính ở nơi đây anh đã cùng Vương Nhất Bác trải qua sinh nhật năm 21 tuổi của cậu. Lúc ấy cậu bạn nhỏ livestream phát phúc lợi cho fan liền bị anti vào mắng chửi liên tiếp, mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng anh biết Vương Nhất Bác nhất định rất tổn thương. Một người bình thường có ai không muốn đón sinh nhật chứ, ấy vậy mà cún con của anh lại nói không cần đón sinh nhật nữa, không mong chờ. Tiêu Chiến trong lòng vô cùng xót, chỉ là anh cũng không thể hiện ra, anh biết tự tôn của Vương Nhất Bác rất lớn, em ấy muốn người ta công nhận chứ không cần bất kì ai thương hại. Thế nên Tiêu Chiến đã dỗ bạn nhỏ vui vẻ bằng cách cầm con sâu nhỏ dí cậu chạy khắp phim trường. Lúc đó Vương Nhất Bác liên tục đem đồ ăn ngon ra uy hiếp anh, anh lại sợ mất chút ít đồ ăn đó ghê chưa, không dí cậu chạy mấy vòng thì anh không mang họ Tiêu. Đến cuối ngày nghĩ cũng không cần nghĩ, đương nhiên là sau khi anh vứt con sâu đó đi thì Vương Nhất Bác đã đập anh túi bụi. Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn kiên trì đếm ngược, là người đầu tiên trong khoảnh khắc chuyển giao ngày mới nói với cậu một câu:
"Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ."
Hình như hôm đó Vương Nhất Bác thật sự đã rất vui, anh cảm thấy mình thành công rồi. Nghĩ đến đó Tiêu Chiến lại cười ngọt ngào. Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân khẽ, Lam Vong Cơ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, không hỏi cũng không nói. Anh im lặng ngắm Vân Thâm về đêm một chút rồi đột nhiên quay qua nói với Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ta muốn lên nóc nhà ngắm sao."
Lam Vong Cơ không nói hai lời liền ôm lấy eo anh vận linh lực bay lên nóc nhà đối diện. Sau khi ngồi vững vàng trên lớp ngói cứng, Tiêu Chiến lấy từ trong túi càn khôn ra bình Thiên Tử Tiếu đã mua lúc ban ngày, đưa lên miệng uống vào một ngụm. Rượu mạnh đến mức vừa vào cuống họng đã cay nồng khó chịu như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nhưng rất nhanh sau đó hương vị ngọt ngào quấn quanh nơi đầu lưỡi làm người ta quyến luyến không thôi.
"Cô Tô Thiên Tử Tiếu quả nhiên danh bất hư truyền."
Tiêu Chiến không nhịn được cảm thán lại uống vào một ngụm. Anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm. Đêm nay trời cũng nhiều sao như đêm đó vậy. Tiêu Chiến hỏi một câu không liên quan:
"Lam Trạm, ngươi đã từng hái sao chưa?"
Lam Vong Cơ xoay mặt nhìn anh, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay của Tiêu Chiến, khẽ nói: "Vừa hái được rồi."
Tiêu Chiến chấn kinh quay phắt lại, chỉ thấy nét mặt Lam Vong Cơ không chút biểu tình, giống như chỉ đang thảo luận chuyện thời tiết, trong lòng anh nổi lên nghi hoặc mơ hồ. Hành động vừa rồi chính xác là những gì anh đã làm cùng với Vương Nhất Bác trên mái nhà hôm sinh nhật ấy, Lam Vong Cơ vì sao biết được? Qua một lúc vẫn không nhìn ra có gì khác thường, Tiêu Chiến mới chậm rãi dời tầm mắt. Có lẽ là trùng hợp đi, người yêu nhau nào thì cũng như nhau cả.
Bình ổn tâm trạng một chút, Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ giọng tâm tình: "Lam Trạm, ta kể ngươi nghe một câu chuyện nhé."
Chuyện kể rằng ngày xưa có một Tiểu Vương Tử cô độc, luôn luôn tự nhốt mình lại không tiếp xúc với ai. Mọi người đều nói Tiểu Vương Tử lạnh lùng cao ngạo, nhưng có một người biết được cậu thật ra chỉ là đang bảo vệ bản thân, giống như một con nhím nhỏ bảo vệ lớp da thịt non nớt bằng hàng rào gai nhọn trên người. Người đó chính là một Vương gia. Cơ duyên kì ngộ Vương gia gặp được Tiểu Vương Tử, nào đâu biết cậu vừa nhìn thấy anh đã nhất kiến chung tình. Tiểu Vương tử không chút che giấu tình cảm của mình dành cho đối phương, thế nhân người người cảm thấy cậu ấy quá cuồng nhiệt, quá thâm tình. Ngược lại với cậu, Vương gia lại không thể hiện gì, như thể anh không hề động tâm trước trái tim rực lửa ấy. Nhưng chung quy cũng chỉ là con người như nhau, nào có phải gỗ đá vô tri mà không nghĩ suy, không vướng bận. Kì thật Vương gia sớm cũng đã yêu cậu, nếu không làm sao có thể dung túng cậu cùng mình mè nheo, dung túng cậu ở trên người mình đùa giỡn, quan tâm cậu từng chút từng chút một.
Lúc Tiểu Vương Tử vì cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đến nỗi bản thân bị ốm đến gần như lịm đi, những người xung quanh không một ai nhận ra, chỉ có Vương gia âm thầm đem thuốc đến cho cậu, chăm sóc cậu. Sớm chiều bên nhau như thế đến một ngày hai người cũng trở thành một đôi tình lữ, chỉ là tình cảm của họ quá ngang trái, không thể công khai cho người khác biết. Vương gia thật sự rất lo cho tương lai của Tiểu Vương Tử, vì thế mấy lần muốn dừng lại, kết thúc mối nghiệt duyên này. Tiểu Vương Tử chính là không oán không trách, ban ngày miệt mài làm việc, ban đêm mượn rượu giải sầu. Cậu nhốt mình trong bóng đêm bật khóc:
"Vì sao lại không tin em? Không ai làm được nên không tin đúng không? Em khác với bọn họ. Em có thể làm được mà."
Sau đó lại âm thầm nỗ lực gửi những bức thư không hồi âm cho Vương gia, chọn những bộ y phục, những món đồ giữ ấm đưa đến cho người đã nắm giữ toàn bộ trái tim cậu. Chỉ là...Vương gia không hồi đáp.
Những điều đó đều là sau này Vương gia nghe lại từ cận thần trung tín bên cạnh Tiểu Vương Tử nói. Người nào biết chuyện cũng đều trách anh vô tình, trách anh không có trái tim, cô phụ tấm lòng của Tiểu Vương Tử. Mấy ai thật sự hiểu được ở trong lòng anh từng tế bào đều đang rỉ máu không ngừng. Vương gia rất khó động tâm, nhưng lần động tâm này lại khắc sâu mãi bóng hình của Tiểu Vương Tử ngốc nghếch mà chân thành. Chính vì thật tâm yêu mới trở nên lo sợ. Sợ cho tương lai của Tiểu Vương Tử vì anh mà sụp đổ, sợ một ngày bản thân không đủ kiên định vượt qua miệng lưỡi thế gian phải bỏ lại Tiểu Vương Tử một mình, làm cậu tổn thương. Sợ rằng sau tất cả thì đoạn tình cảm này chỉ là ngộ nhận, là sai lầm. Vì sợ hãi nên mới trốn tránh, càng trốn tránh lại càng đau lòng. Tiểu Vương Tử vẫn cứ quan tâm anh như thế, vẫn dành tình cảm vẹn nguyên như thế, Vương gia thật sự không thể tự dối lòng mình thêm nữa. Ngày mai bão đến ngày mai tính, cứ nắm lấy hiện tại và yêu thôi.
Họ bên nhau năm năm như thế, ngọt ngào có, cay đắng cũng có. Hai người cùng nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu bão tố, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể qua hết được cái khắc nghiệt của nhân gian. Tiểu Vương Tử từng nói có lẽ cậu biểu hiện chưa đủ nên hết lần này đến lần khác Vương gia không dám đặt niềm tin vào cậu. Nhưng cậu không hiểu Vương gia chính là vì tin cậu nên mới không dám buông thả bản thân xuôi theo cảm xúc của mình. Bên trong Vương gia tồn tại hai con người, một là bản ngã ích kỷ chỉ muốn đem Tiểu Vương Tử về nhà giấu đi, cả đời này bên nhau không tranh không giành, một là lí trí tỉnh táo muốn đem đến cho cậu tương lai rạng rỡ, công khai sóng vai nhau đi đến đỉnh núi tuyết vinh quang. Vương gia rất mệt, rất đắn đo, lại càng không dám thể hiện ra bên ngoài tình yêu của mình dành cho Tiểu Vương Tử, sợ cậu không nhịn được làm liều sẽ đánh mất tất cả đã nỗ lực gầy dựng suốt nhiều năm. Trong mắt Vương gia, Tiểu Vương Tử chính là viên ngọc sáng nhất, quý giá nhất, mọi tinh hoa trên thế gian này đều hội tụ nơi cậu. Cậu là bảo vật mà Vương gia muốn người đời phải nhìn thấy được để ngưỡng mộ, để tôn thờ, chứ không nên vì bất kì ai, kể cả anh, mà thu liễm lại ánh sáng của riêng mình.
Vì khác biệt trong suy nghĩ như thế nên đến cuối cùng hai người họ vẫn là đường ai nấy đi, không quay đầu nhìn lại quá khứ ngọt ngào ấy một lần nào. Xa nhau năm năm, Vương gia chưa một lần thể hiện ra bên ngoài anh vẫn còn tha thiết yêu người con trai ấy, chỉ là người ta giờ đã có hạnh phúc của riêng mình.
"Ngươi nói xem, có phải Tiểu Vương Tử rất ngốc không, tại sao cứ phải cố chấp yêu một người không can đảm như Vương gia để làm gì? Ngay từ đầu lựa chọn một người khác giống như hiện tại có phải đỡ phí hoài năm năm không."
Tiêu Chiến nở nụ cười tự giễu, ngước mắt nhìn mông lung vu vơ hỏi. Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ luôn im lặng lắng nghe, thấy Tiêu Chiến hỏi thì ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng đáp:
"Không hẳn. Tiểu Vương Tử yêu Vương gia, tình yêu đó là bất di bất dịch, bất biến bất cải. Cậu ấy đã không ngừng nỗ lực chứng minh tình yêu của mình, như chú sư tử oai vệ kiên quyết theo đuổi được mục tiêu. Trong quá trình đó tuyệt đối không oán không hối. Còn về phần tình yêu mới, người ngoài nhìn vào là một chuyện, bên trong có phải như vậy không lại là một chuyện khác."
Tiêu Chiến mím chặt môi, ngăn không cho nước mắt trào ra. Vò rượu trong tay đã cạn từ khi nào. Anh theo thói quen nghiêng người dựa vào Lam Vong Cơ, có lẽ trong nội tâm lúc này chỉ muốn xem y như Vương Nhất Bác mà đối đãi. Lam Vong Cơ cũng mở rộng cánh tay ôm lấy Tiêu Chiến. Hơi ấm từ lồng ngực truyền đến khiến trái tim anh cảm nhận được chút an yên. Tiêu Chiến lại cười, nụ cười rất buồn, giọng anh có chút nghèn nghẹn:
"Ngươi có cảm thấy Vương gia rất vô tình không, làm Tiểu Vương Tử khổ trong thời gian dài vậy?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, lấy tay vuốt ve gương mặt anh, trong mắt toàn là dịu dàng: "Không, Vương gia chắc hẳn rất khổ, khổ hơn Tiểu Vương Tử gấp trăm, gấp ngàn lần."
Tiêu Chiến khẽ bật cười, nước mắt cũng vô thức trào ra. Anh im lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, Lam Vong Cơ cũng không nói một lời nào nữa. Tiêu Chiến say rồi, lần này say rất ngoan, không nháo không phá, nhưng lại rất muốn khóc, muốn để nước mắt gột rửa đi vẻ mặt vô tư lự mà bản thân xây dựng xuyên suốt 10 năm qua. Lam Vong Cơ khẽ nắm lấy tay anh, mười đầu ngón tay đan chặt như cổ vũ, như an ủi, như đồng hành.
Qua một lúc, giai điệu của bài "Điều anh hoài niệm" khẽ vang lên từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Tiêu Chiến, từng câu từng chữ đều như xé nát tâm can, làm người ta cảm thấy đau lòng.
Lam Vong Cơ chỉ im lặng lắng nghe, bàn tay vẫn không rời khỏi tay Tiêu Chiến. Không biết đã qua bao lâu, không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh. Y hạ mắt nhìn xuống gương mặt người đang ngủ say, chính giữa ấn điền còn vương lại nỗi đau đớn bộc phát từ trong sâu thẳm tâm hồn. Lam Vong Cơ đưa tay vuốt thẳng lại hai hàng chân mày, dịu dàng đặt lên mi mắt anh một nụ hôn.
Đêm nay, sao thật sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com