CHAP 1. PHIỀN PHỨC
Lưu ý: Tên truyện [Bác - Chiến] Người Hạnh Phúc - Kẻ Cô Đơn. Là tên truyện hiện tại. Còn tên truyện [Bác - Chiến] Tử Đằng Nở Hoa Rồi! Cớ Sao Duyên Tình Chúng Ta Lại Đứt Đoạn? Là tên cũ nhé. Vì ad không duyệt nên mọi người dùng tên hiện tại nhé!
PHẦN 1....
🐢 *Chụt*
Trong không gian yên lặng của thư viện, chỉ nghe thấy tiếng trang sách lật sột soạt vang lên thì bất giác có một âm thanh nhỏ phá tan bầu không khí ấy, một đôi môi ngọt ngào của chàng thiếu niên 18 tuổi âm thầm đặt lên má của người bên cạnh, chắc hẳn cậu thiếu niên ấy gan phải to lắm thì mới tùy tiện hôn người ta như vậy.
Cảm giác như bản thân vừa lập được công lớn, Cậu lập tức ngồi yên một chỗ chống tay vào cằm cười hì hì nhìn người kế bên, nụ cười ấy rộng đến cả mang tai, đôi mắt híp lại chẳng nhìn thấy được cả mặt trời, đôi bàn tay to lớn bao trọn lấy bàn tay bé nhỏ của Tiêu học trưởng bên cạnh, vân vê rồi xoa nắn, trong khi bản thân còn đang tận hưởng bầu không khí lãng mạn như thế này thì đột nhiên một cái tát mạnh bạo giáng xuống bên má phải của Cậu làm Vương Nhất Bác giật mình đau đớn ôm lấy mặt.
* Chát*
" Vương Nhất Bác, Cậu bị điên đấy à? Đây là thư viện đấy sao mà lại tùy tiện như vậy, cả ngày hôm nay đi theo tôi còn chưa đủ sao mà lại làm mấy chuyện ngu ngốc ấy ở đây nữa hả? Cậu cũng lớn rồi đấy, không thấy mình phiền sao?".
" Tiêu.... Tiêu học trưởng, sao Anh lại đánh em... đau... đau quá, anh nhìn xem má của em còn in rõ năm đốt tay của anh đây này, Chiến Ca, mau... mau xoa nó đi chứ... Đau chết mất".
Vương Nhất Bác làm sao biết hành động của Cậu là sai hay đúng, hiện tại gương mặt lộ rõ vẻ đau thương và tủi hổ khi nhìn thấy người mình yêu đánh mình, bản thân ngây ngốc hồi đó đưa đôi mắt đáng thương nên nhìn Anh, chỉ cầu xin thỏ nhỏ yêu thương đến xoa đôi má cho mình. Vương Nhất Bác vươn tay ra phía trước định kéo Anh lại nhưng Tiêu Chiến tức giận hất tay Cậu ra, bản thân nhanh chóng vơ gọn đống sách vở bỏ vào trước ba lô, Anh ghê tởm lùi lại phía sau mấy bước giọng gắt lên cảnh cáo trạng thiếu niên đang ngồi đối diện.
" Vương Nhất Bác! Tôi ghê tởm Cậu lắm, suốt cả ngày hôm nay chỉ có đi theo tôi rồi làm phiền, Cậu không còn trẻ con nữa đâu mà lại làm mấy cái chuyện ngu ngốc ở nơi công cộng như thế này... Cái tát này là tôi cảnh cáo Cậu, từ lần sau đừng có đi theo tôi nữa, Tôi không thích Cậu mà cũng chẳng yêu Cậu... Cậu càng làm như vậy thì tôi càng ghét Cậu thêm đấy... Xin lỗi Vương thiếu gia, tôi có việc tôi phải về trước, một mình Cậu ở lại đây thích làm gì thì làm, tạm biệt".
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác phiền phức lắm, suốt 3 năm từ lúc Cậu lên cấp 3 đã bắt đầu theo đuổi Anh và không có dấu hiệu là dừng lại hay buông bỏ, lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo Tiêu Chiến rồi nói sau này lớn lên Cậu sẽ cưới Anh và mang anh về làm phu nhân của Cậu nhưng Tiêu Chiến chỉ coi câu nói đó như gió thoảng qua tai, thấy Cậu vẫn còn trẻ con nên mặc kệ Nhất Bác thích nói gì thì nói.
Hiện tại Anh đang là sinh viên đại học năm cuối nên phải cố tập trung vào việc học để nhanh chóng tốt nghiệp, ngày ngày cố gắng kiếm công việc để làm thêm để trang trải trong cuộc sống nhưng với Nhất Bác đâu có buông tha cho Anh, lúc nào Cậu cũng chỉ biết hành động theo ý của mình mà không hỏi ý kiến của Anh trước, điều đó càng khiến Tiêu Chiến ghét Cậu, dù cho có nói cũng như không....
Nụ hôn và lấy làm Anh kinh tởm lắm, Tiêu Chiến chỉ biết tức giận nói một tràng dài với Nhất Bác rồi ôm nỗi bực tức bỏ về một mình kéo theo một Vương thiếu gia nước mắt lưng tròng đang chạy đuổi theo ở phía sau.
" Chiến Ca, Anh đừng đi mà, đợi... đợi em với, em biết mình sai rồi, từ lần sau em sẽ không làm như thế nữa... Anh đừng giận nữa, để em đưa Anh về được không?."
Vương Nhất Bác đôi chân loạng choạng chạy phía sau để đuổi kịp theo thỏ nhỏ, Tiêu Chiến cố gắng sải chân thật dài để cắt đứt cái đuôi phiền phức này nhưng một phút bất cẩn lại bị bàn tay to lớn của con sư tử phía sau kéo Anh lại làm cả người Tiêu Chiến đập thẳng vào ngực Vương Nhất Bác, cơ thể bé nhỏ ấy nhanh chóng nằm gọn trong vòng tay của Cậu, Vương Nhất Bác siết chặt Anh đến nỗi làm Tiêu Chiến còn không thở được, Anh tròn to mắt nhìn mọi người xung quanh.
Chung quanh ai cũng nhìn vào hành động của hai người, vừa nãy cả hai cãi nhau mọi người đều một tay nghe thấy nhưng điều ấy cũng là quá quen, nhưng hiện tại một người còn đang nằm gọn trong vòng tay của người kia thì làm tất cả không khỏi kinh ngạc, Tiêu Chiến như đứng chôn chân tại chỗ, không biết phải làm như thế nào thì Vương Nhất Bác đã đi về phía đối diện, một mực bé sốc người Anh lên, mang thỏ con ra ngoài di chuyển về phía motor của mình đang đỗ ở ngoài gara.
" Mẹ Kiếp, Cậu có bỏ tôi xuống không hả, tôi có chân tự mình đi được... THẢ TÔI XUỐNG".
" Nếu mà Anh không nghe lời thì em phải dùng biện pháp mạnh thôi, đừng có giãy nảy lên như thế nữa, mọi người xung quanh đang nhìn kia kìa, vùi mặt vào trong ngực em đây này.... Hay là bây giờ Anh muốn em thả Anh xuống để mọi người nhìn thấy chúng ta như cặp tình nhân phải không?".
Đâu phải cứ như mọi ngày cho đồ ăn là Tiêu Chiến sẽ hết giận, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến không thích đồ ăn mà Cậu mang đến nên mỗi khi Anh bực tức bỏ về một mình thì Vương Nhất Bác lại dùng hành động bế Anh lên đưa Tiêu Chiến ra chỗ đông người khiến Anh phải xấu hổ vùi mặt vào sâu trong ngực Cậu, ngồi im re không dám nhúc nhích.
Vương Nhất Bác vừa bế thỏ nhỏ vừa mỉm cười như lập được công lớn, Cậu cố tình đi thật chậm để mọi người xung quanh chiêm ngưỡng được khung cảnh lãng mạn trước mặt, Vương Nhất Bác là cố tình muốn công khai với tất cả rằng Tiêu Chiến chính là người yêu của Cậu.
Vương Nhất Bác mỗi bước đi đều chậm như rùa bò với tốc độ như một con ốc sên làm Tiêu Chiến cáu lắm, bực tức đến nỗi không nói được lời nào, khổ sở thổn thức trong lòng con sư tử kia.
" Hức.... Nhất Bác.... Cậu có nghe tôi nói gì không đấy hả? Mau thả tôi xuống thả tôi xuống mau lên... híc... tôi có chân tự mình về được, không khiến Cậu phải đưa tôi về làm gì cho mất công ra".
Nghe thấy tiếng khóc lóc của người mình yêu, bất giác đôi chân chàng thiếu niên dừng lại, đưa đôi mắt nhìn xuống người con trai đang khóc lóc lúc nở trong lòng mình, điều ấy làm Vương Nhất Bác xót xa một trận, cậu từ nhỏ đến giờ đâu biết dỗ dành người khác là gì, lại nhìn thấy người khác lóc trước mặt lại càng tức giận và cáu gắt nhưng riêng Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác chân tay lại run rẩy không biết làm thế nào, Cậu đưa bàn tay rộng lớn vuốt vuốt tấm lưng gầy gò của thỏ nhỏ, giọng nói trìu mến, ôn nhu.
" Chiến Ca... Chiến Ca đừng khóc.... Em... em thả Anh xuống ngay bây giờ mà, nín đi,.... nín đi, đừng khóc nữa, Anh khóc em sẽ đau lòng lắm".
Nhìn thấy người ấy khóc mà Cậu không biết phải làm như thế nào, một mạch bế Tiêu Chiến ra chỗ motor của mình, thả Anh xuống, đưa bàn tay to lớn ôm trọn lấy mặt của thỏ nhỏ vội vàng lau đi nước mắt lăn dài trên đôi má kia, giọng nói ân hận mong Anh đừng giận mình.
" Anh đừng khóc... Đừng khóc nữa mà lên xe em đưa Anh về, có được không?".
" Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của Cậu ra khỏi người tôi, tránh ra, không khiến Cậu, tôi tự về được... hic".
Cả ngày hôm nay Cậu đã bỏ lỡ một trận đua mô tô cùng với đám bạn của mình mà lẽo đẽo ra đây cùng Tiêu Chiến đến thư viện nên không thể bỏ Anh một mình để về được, Vương Nhất Bác không thể chống mắt nhìn thỏ con bỏ về một mình nên một mực kéo Anh, lại dù cho Tiêu Chiến có chửi mắng thế nào cũng phải đưa Anh về đến tận nhà thì Vương Nhất Bác mới yên lòng.
" Em xin lỗi... lỗi là do em... Hay là chúng ta đi ăn lẩu nhé, đừng khóc nữa được không, Anh thích gì em cũng sẽ chiều Anh mà".
" CÚT RA".
Một câu nói bắt buộc Tiêu Chiến phải thốt ra để cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, vừa dứt câu Anh một mực ôm gương mặt đẫm nước mắt chạy về phía đường lớn, dù trời đã sẩm tối, có muộn như thế nào thì Anh cũng phải cuốc bộ về đến nhà, bỏ mặc Vương Nhất Bác ân hận ở đấy dỗ dành những chẳng được tác dụng gì. Vương Nhất Bác thấy Anh bỏ đi thì sợ hãi, cuống cuồng để lại mũ bảo hiểm và motor quý phi của mình ở đấy, buồn thỉu buồn thiu để cùng Anh đi về.
Trên một đoạn đường dài cả hai không nói câu nào, Tiêu Chiến vừa đi vừa lau nước mắt, còn Vương Nhất Bác thì ân hận đi phía sau nhìn bóng lưng gầy nhom đang đi trước mặt mà không biết phải dỗ dành như thế nào. Thật ân hận với cái hành động ngu ngốc của mình gây ra mà khiến cho khoảng cách của cả hai càng ngày càng xa cách. Cậu chỉ biết thầm nói trong lòng.
" Chiến Ca, Em sai rồi, phải làm sao thì Anh mới hết giận em đây.... Tất cả là lỗi sẽ gây ra, em sẽ tự chịu trách nhiệm... Anh đừng giận em nữa, mau nói gì với em đi chứ, mau nhìn em, mau để ý đến em đi..."
Đi một đoạn đường dài mà hai chân của Cậu như muốn rụng rời cả ra, đi mãi thì mãi mới đến nhà Tiêu Chiến, Anh không thèm để ý đến người phía sau mà trực tiếp mở cổng bước vào sân thì một vòng tay rộng lớn nào đó ôm chặt lấy mình cùng với giọng nói như vừa mới khóc.
" Tiêu học trưởng, Em xin lỗi, sự việc ngày hôm nay là lỗi của em, em sẽ chịu trách nhiệm, Anh đừng giận nữa được không? Bây giờ em phải về rồi, Anh nhớ mơ đẹp nhé, nhớ mơ về em đấy, ngày mai nhớ chờ em, em sẽ đến đón bảo bối đến trường.... Ngủ ngon nhé."
Từng câu nói của Cậu, Anh đều nghe rõ nhưng Tiêu Chiến coi đó như là gió thoảng qua tai, mạnh bạo gỡ tay Cậu ra khỏi eo mình, chậm rãi bước vào khuôn viên rồi đi thẳng vào nhà, Vương Nhất Bác cứ đứng ở đấy cho đến khi Anh đi khuất thì mới lủi thủi bỏ về một mình.
Về đến nhà Vương Nhất Bác cũng chẳng thèm ăn cơm, Vương Lão Gia và Lưu Hải Khoan có hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng Cậu cũng không trả lời, chỉ nói rằng tâm trạng hôm nay có chút mệt nên muốn đi ngủ rồi ngày mai đến trường sớm, còn người anh họ như Lưu Hải Khoan thì biết rõ tính cách của người em của mình, chắc chắn là Vương Nhất Bác đang thất tình nên vẻ mặt mới rầu rĩ đến thế.
* Bộp *
Vừa mới tắm xong Cậu đã thả người lên chiếc giường rộng lớn, không thèm mặc quần áo cho gọn gàng mà chỉ quấn một chiếc khăn ở phía dưới, lần mò tìm chiếc điện thoại rồi nhắn tin cho bảo bối ấy.
" Không biết Chiến Ca đang làm gì nhỉ? Anh ấy đã ngủ chưa? Không biết có mơ về mình không nữa?".
📱" Bảo bối của em đang làm gì vậy? Anh đã ngủ chưa hay có đói không hay đã em mang đồ ăn sang cho Anh nhé?".
📱" Hôm nay đuổi theo Anh mà tay em đập vào cửa, nó gãy rồi, em đau quá, chẳng ngủ được gì cả, Anh qua đây với em đi... Nó gãy thật rồi... đau chết mất, Bác sĩ Tiêu... Tiêu Bác sĩ~".
📱" Chiến Ca nhớ ngủ sớm nhé, đừng thức khuya quá đấy, ngủ ngon rồi nhớ mơ về em, nghe chưa? Ngày mai nhớ ở nhà em sẽ qua đón Anh.... bái bai Laopo".
Bên này Tiêu Chiến còn đang bận rộn nghiên cứu về gen di truyền thì điện thoại bên cạnh cứ văng vẳng tiếng thông báo tin nhắn, Anh không xem cũng không xong vừa mở lên hàng loạt tin nhắn của con sư tử online ấy gửi đến, vẻ mặt không cảm xúc mà chỉ biết mắng một câu.
" Cái tên này phiền chết đi được". 🐢
____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com