Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 114. CHE MẮT

🐢 * Loạt xoạt*

Nửa đêm khi trời đã về khuya mà trong căn phòng quen thuộc ấy vẫn còn mờ ảo bóng dáng của người con trai bận rộn sắp xếp cho một lịch trình dài của công việc, nhóc con A Thành đã được Anh dạy học rồi leo tót lên giường ngủ từ sớm, còn riêng công việc Tiêu Chiến dạo gần đây cực kỳ bận rộn, trong khi là bác sĩ chính Anh một ngày phải bao nhiêu là cao phẫu thuật đổ lên đầu, điều này làm Tiêu Chiến chẳng có khi nào được nghỉ ngơi thoải mái. Ban ngày sắp xếp, cật lực làm tất cả mọi thứ tại bệnh viện nhưng buổi tối khi về nhà xem xét từng hồ sơ, tuy là bác sĩ giỏi là vậy nhưng Anh vẫn rất đọc nhiều loại sách, nghiên cứu từng li từng tí một và đặc biệt là căn bệnh tim mà bản thân đang mang.

Căn bệnh này của Anh là bẩm sinh từ nhỏ, Tiêu Chiến nhớ từ năm 3 tuổi khi cha mẹ không còn thì bà nội đã cật lực đi làm thuê làm mướn kiếm tiền chữa bệnh cho cháu nhưng mọi thứ là không đủ nên Tiêu Chiến ngày ngày chỉ có uống thuốc để ức chế đi cơn đau, cứ ngỡ cho đến năm 29 tuổi bệnh tình đã khỏi nhưng đâu có phải, lúc nào tâm lý Anh cũng ngày càng trở nên hỗn loạn, hầu như chỉ suy nghĩ chuyện về Cậu rồi đau đớn chỉ biết tủi thân khóc một mình, tất cả những điều này càng khiến cho căn bệnh trở nên nghiêm trọng, khối u nếu mà lan đến cuống tim và động mạch chủ thì lúc đó Anh chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù cho có hàng nghìn bác sĩ giỏi đến mấy cũng chẳng thể cứu được...

Nửa đêm ngồi ở chiếc bàn nhỏ cùng với ánh đèn lẻ loi còn chàng trai kia vẫn chăm chú đọc từ dòng chữ. Hiện tại đang là mùa hè, nửa đêm có vẻ không gian sẽ mát mẻ hơn nhưng đối với Anh hiện tại cơ thể đang vã mồ hôi lạnh, có chút run rẩy nên liên tục phải mặc áo dài bên ngoài, cứ chốc lát mồ hôi tiết ra ngày càng nhiều, nó ra cả bàn tay khiến cho Tiêu Chiến liên tục thổi hơi từ miệng ra, xoa xoa hai bàn tay vào nhau để ấm hơn.

* Tách tách*

Trong khi bản thân có đang run rẩy vì sợ lạnh, cố gắng sưởi ấm cho cơ thể nhưng cùng lúc đó máu từ hai cánh mũi liên tục chảy ra,  tí tách rơi từng giọt xuống cuốn sách mà Anh đang đọc, cái cảm giác này cực kỳ quen thuộc, Tiêu Chiến rõ ràng là ngửi thấy mùi máu nên vội vàng đưa tay sờ lên hai cánh mũi, bất giác máu đỏ đen đặc dính đầy ở đầu ngón tay... Thực sự lần này nó đã dọa Anh một phe sợ hãi rồi, từ trước đến Tiêu Chiến đã uống thuốc rất nhiều cũng không thể máu cam chảy ra nhưng sao hôm nay chỉ ngồi được một lúc cơ thể vừa lạnh ngắt, máu cứ xối xả chảy ra như thế làm Anh vội vàng chạy vào phòng tắm, xả đầy nước vào bồn rửa mặt, vội vã lấy hộp khăn giấy ở bên cạnh lau đi từng giọt máu ở hai cánh mũi, dấp cái khăn sạch nước, nhanh chóng ngửa cổ lên cao đưa chiếc khăn kề sát chỗ cánh mũi để máu không chảy ra...

" Sao tự dưng lại chảy máu nhiều như thế này chứ? Rõ ràng là trước kia mình đã uống thuốc rất đầy đủ rồi cơ mà?".

Tiêu Chiến có chút sợ hãi, đứng ở đấy tự lẩm bẩm một mình, chẳng lẽ khối u đã lan dần đến cuống tim rồi sao? Rõ ràng trước kia Viện trưởng và các bác sĩ đã kiểm tra rất kỹ và nói rằng căn bệnh của Anh bây giờ không có gì đáng nghiêm trọng nhưng cũng không nên va chạm mạnh hay để những thứ bên ngoài làm ảnh hưởng xấu đến tâm lý... Tiêu Chiến chợt nhớ rằng dạo gần đây chỉ có chuyện của Cậu thì Anh mới không ăn không uống một vài dài thôi nhưng sao chỉ việc nhỏ nhoi như thế mà cũng ảnh hưởng đến căn bệnh được chứ?

Càng nghĩ Tiêu Chiến càng lo lắng tột độ, chẳng lẽ suốt 29 năm chống chọi, bản thân chỉ sống được đến từng ngày tuổi thôi sao? Nếu hiện tại nó mà đến giai đoạn cuối rồi thì có làm mọi cách hay thuốc tiên cũng chẳng thể cứu vãn.

Hiện tại trong căn phòng tắm biết bao nhiêu là khăn giấy nhuốm đầy máu của Anh, chàng trai còn ngửi thấy rõ không gian trong này sộc lên những mùi tanh ngòm, lồng ngực cũng có chút đau nên Anh phải cuống cuồng tìm kiếm từng loại thuốc trong ngăn kéo dốc thẳng vào miệng rồi uống hết để kịp thời ngăn chặn cơn đau đang kéo dài... Phải làm thế nào đây! Thực sự Anh đã nản lắm rồi, không thể chống chọi hơn được nữa. Sau 29 năm ngày nào nó cũng tra tấn, làm Tiêu Chiến liên tục phải rơi vào tuyệt vọng. Chẳng lẽ đây chính là điềm báo cho một tương lai mịt mù của Anh?

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Một ngày cuối tuần nữa lại bắt đầu, vào hôm nay chính là bữa cơm cuối cùng mà Ba mẹ Vương dùng tại Vương gia, vì bắt đầu ngày mai cả hai người sẽ phải cất chuyến bay sang bên Mỹ, nhường lại tập đoàn Vương thị này cho con trai và người cháu Lưu Hải Khoan. Vương Khải Nhân biết Nhất Bác bây giờ cũng đã lớn rồi, đủ lông đủ cánh, trưởng thành nên có thể thay ông nắm giữ cả một tập đoàn lớn, Cậu phải tự trang trải lo cho cuộc sống của mình chứ không để ba mẹ phải động tay vào... Vương lão gia sẽ giao lại Vương Nhất bác cho Lưu Hải Khoan, nhờ người anh họ bảo ban và đôn đốc lại tính cách của đứa con trai ngỗ nghịch.

" Vương Nhất Bác này, lát nữa con đến nhà Tiêu Chiến đón thằng bé đến đây dùng cơm với gia đình mình nhé... Lần cuối khi không có ở đây nữa ta muốn có đủ cả con dâu để cùng nhau dùng cơm tại Vương gia".

Trong bữa ăn sáng khi ba người quây quần với nhau thì Trương Mẫn Văn cũng chủ động nói với cậu con trai đang ngồi đối diện rằng lát nữa Nhất Bác sẽ đến nhà để đón Tiêu chiến đến đây dùng cơm với gia đình Cậu, trong khi bản thân còn đang đánh chén miếng Sandwich ngon lành thì lập tức câu nói đó của mẹ làm cho Cậu có chút khó chịu Vương Nhất Bác lập tức tỏ thái độ, cau mày nhìn mẹ Vương, uống cạn ly sữa rồi thản nhiên nói.

" Con không đi, Anh ta là cái thá gì mà phải đến đây ăn cơm cùng gia đình mình. Con không thích tự dưng có người mình ghét ngồi chung cùng bàn ăn đâu, con mặc kệ Anh ta,  lát nữa con sẽ đón Lam Tử Yên đến đây, mẹ muốn từ chối hay phản kháng thế nào con không cần biết, nhưng riêng Tiêu Chiến bữa cơm trưa nhất định không thể xuất hiện ở đây".

Có vẻ như sau những tháng mà ông bà buông lỏng không để tâm đến Cậu con trai đã khiến cho tính cách của Nhất Bác thay đổi hoàn toàn, Cậu hỗn xược và khi có người nhắc đến Anh lập tức tỏ thái độ khó chịu ra mặt, không nói thẳng tên Tiêu Chiến mà luôn gọi bằng hai từ "Anh ta". Trong bữa ăn sáng gia đình như thế này Trương Mẫn Văn thực sự không muốn phải ra tay dạy dỗ đứa con trai nên chỉ biết nhẫn nhịn, bắt buộc ngày hôm nay Cậu phải đến đón Anh, trong gia đình họ Vương như thế này chỉ có Tiêu Chiến là con dâu duy nhất của bà, chỉ có Anh mới được dùng cơm chứ người con gái Lam Tử Yên kia thực sự không có cửa.
"
cẩn thận với lời nói của mình đấy, con bé Lam Tử Yên kia con muốn đón hay không thì ta mặc kệ, nhất quyết ngày hôm nay phải đưa Tiêu Chiến đến đây. Trong bữa ăn khi có thằng bé con mà còn hỗn xược hay tỏ thái độ khó chịu thì con bé kia ta cũng sẽ đối xử như thế đấy".

" Mẹ... Sao mẹ lại nói như thế? Em ấy làm gì sai chứ? Chẳng phải sau này khi cưới về cũng là con dâu của mẹ sao? Cái tên đàn ông đó thì được tác dụng gì? Con không muốn cũng không thích Anh ta".

Chẳng mấy chốc mà hai mẹ con cũng nhanh chóng xảy ra cuộc cãi vã, Vương Nhất Bác chỉ vì mẹ Vương nói rằng nếu Cậu đối xử với Anh như thế nào thì bà sẽ đối xử với cô bạn gái của Cậu như vậy, điều này đã làm Nhất Bác  cáu kỉnh cãi lại. Trương Mẫn Văn biết rằng ông Vương vẫn đang ngồi ở đây nên sẽ nhẫn lại, nén cơn tức giận vào trong. Vương Khải Nhân thấy tình hình hiện tại không mấy khả quan nên nhanh chóng cảnh cáo Nhất Bác, Cậu không nên lớn tiếng với bà, trưa nay muốn đón ai đến thì đón nhưng nếu là ý kiến của mẹ Vương nhất quyết không được làm trái.

" Được rồi Vương Nhất Bác, con muốn đến đón ai thì đón nhưng nếu là ý kiến của mẹ thì nhất quyết không được làm trái, ngày mai khi ta và mẹ con sang bên Mỹ cũng nên đón thằng bé Tiêu Chiến đến đây, đón cả cô bạn gái kia có con cũng không sao cả".

Có vẻ như trong lần gặp mặt lần cuối này ông Vương là người quyết định cuối cùng, vì hai mẹ con ở đây mỗi người một ý kiến nên ông dặn Nhất Bác đưa cô bạn gái và Tiêu Chiến đến đây. Cậu nghe thấy vậy thì gương mặt càng tỏ ra vẻ khó chịu, tại sao lại có thêm cả Tiêu Chiến nữa chứ? Chẳng phải mỗi Lam Tử Yên thôi là đủ rồi mà. Vì không nói lại được ba nên cậu chỉ biết giận cá chém thớt đến miếng Sandwich ngon lành ở trong miệng, Vương Nhất Bác không hiểu vì điều gì mà cả ba mẹ Vương lúc nào cũng nhắc đến Tiêu Chiến như thế, có khi còn quan tâm cho Anh hơn cả cậu con trai của hai ông bà.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Cậu Trịnh, lát nữa Cậu đến nhà Tiêu Chiến để đón Anh ta nhé. Trước giờ cơm trưa phải bằng được đưa Anh ta đến đây, đã nhớ rõ chưa?".

" Vâng... Thưa giám đốc".

Cả buổi sáng hôm nay Vương Nhất Bác chỉ ru rú trong nhà lấy điện thoại gọi điện cho Lam Tử Yên hỏi xem cô có rảnh không để trưa nay sẽ đón đến Vương Gia ăn cơm cùng gia đình Cậu, nhưng thực sự cả một tuần cô đều rất bận, không hề có một ngày nghỉ nên chỉ biết khéo léo từ chối cậu bạn trai, điều này làm Vương Nhất Bác buồn lắm, lâu lắm thì mới có dịp mời cô đến dùng cơm nhưng công việc không được bỏ dở nhưng chỉ biết tức giận nhờ nhân viên đến đón Tiêu Chiến, Cậu là không thích cho ai khác ngoài Lam Tử Yên ngồi trên xe của mình, đặc biệt là người Nhất Bác ghét, thiếu niên coi Tiêu Chiến là loại người bẩn thỉu nên nếu mà đến đón Anh chỉ tổn làm bẩn xe của Cậu.

.
.
.
" Tiêu Chiến! Anh đến đây ngồi với em này".

Sau khi bữa cơm trưa được chuẩn bị đầy  thì hai ông bà và Vương Nhất Bác đã ngồi sẵn ở bàn còn lại Cậu chỉ việc chờ Tiêu Chiến đến, Nhất Bác bắt buộc phải nghe lời Trương Mẫn Văn, ngồi ở hàng ghế bên cạnh để lát nữa Anh đến còn tiện thể gặp đồ ăn cho con dâu của bà. Khi đến nhà Anh thì cậu nhân viên Trịnh phải ở bên ngoài chờ một lúc lâu vì Tiêu Chiến đang liên tục phải chảy máu cam, vì vội vã phải đến Vương gia nên tạm thời chỉ biết lau sạch đi từng vệt máu trên hai cánh mũi, ôm lấy cái lồng ngực đang bị tra tấn đến khó thở vội vàng chạy ra ngoài để đến Vương Gia kịp lúc.

" Tiêu Chiến! Sao Anh đến muộn thế? Anh làm ba mẹ và em phải chờ mãi đấy. Được rồi,  mau ngồi xuống đây nào, ngồi với em để tiện thể cún con gắp đồ ăn cho Anh nhé".

Sau khi thấy Tiêu Chiến đến thì Nhất Bác cũng nhanh chóng kéo chiếc ghế bên cạnh, í bảo Anh mau mau ngồi xuống bên cạnh mình, Vương Nhất Bác hiện tại vẻ ngoài khoác một vỏ bọc vui vẻ, lạc quan là vậy nhưng bên trong đang cực kỳ khó chịu như đang trải qua từng đợt bão giông khi phải ngồi cùng người đàn ông mà Cậu ghét. Trương Mẫn Văn nhìn thấy thái độ này của cậu con trai cũng có chút yên tâm, bà cứ nghĩ rằng Cậu sẽ không ghét Anh nữa, cũng dần dần thay đổi về tính cách nhưng đâu biết rằng đây chỉ là sự che mắt tạm thời, trước mặt ba mẹ sẽ quan tâm và để ý đến Anh là vậy nhưng chỉ đến ngày mai nữa thôi khi hai ông bà không còn ở đây Cậu sẽ trực tiếp ra tay tra tấn tàn bạo với Tiêu Chiến.

Trong bữa cơm như thế này thiếu đi bóng dáng của cô bạn gái làm cho Nhất Bác thấy trống vắng vô cùng, tự dưng bây giờ lại có thêm Tiêu Chiến làm Cậu ăn cũng không ngon, trước mặt ba mẹ Vương thường xuyên chiều chuộng gấp đồ ăn cho người bên cạnh, những hành động và lời nói bắt buộc phải giống với những gì trước kia và Cậu từng đối xử với Tiêu Chiến, cẩn thận bóc vỏ tôm cho Anh, gắp những món ăn thật ngon vào bát cho chàng trai.

" Tiêu Chiến, Anh ăn thêm món này vào, mấy món kia nhiều dầu mỡ lắm ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu".

" Hay là Anh ăn tôm nhé để em bóc vỏ cho... Tiêu Chiến, Anh là không ăn được cà tím mà, mau mau gắp sang bát của em này".

" Anh muốn ăn cá không để em gỡ xương cho. Ăn thêm rau xanh nhé, nó rất tốt cho sức khỏe đấy..." 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #bjyx