CHAP 161. KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA
🐢 Mấy ngày sau khi sức khỏe đã ổn định hơn, Tiêu Chiến đã biết quan tâm đến bản thân ăn uống điều độ nghỉ ngơi đúng giờ nên sắc mặt không còn xanh sao và thiếu sức sống như tháng trước nữa, ban ngày vẫn là một bác sĩ nghiêm túc trong công việc được người người ngưỡng mộ và cung kính nhưng buổi tối là một ánh chàng shipper mộc mạc giản dị, nhưng chính chàng trai 29 tuổi ấy lọt vào mắt xanh của Quý tổng, đáng tiếc thay Quý Hướng Không đã đến chậm một bước rồi, Tiêu Chiến đã có người mình yêu nên Quý tổng mãi mãi chỉ là kẻ phía sau, Anh biết người đến sau sẽ luôn là người đau hơn, nếu không thể trở thành người của nhau cả hai có thể là bạn, hằng ngày có thể nhắn tin trao đổi WeChat, những cuộc gọi vui cũng làm Quý Hướng Không cảm thấy ấm lòng hơn.
Nếu như Tiêu Chiến mỗi lúc buồn bã, cần sự an ủi thì chàng trai này lập tức sẽ đến bên cạnh, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngoài kia nhưng Quý tổng chẳng để tâm đến mà lại si tình riêng cậu giao hàng shipper này, nhưng có lẽ cả hai chỉ đi đến mức bạn bè mà thôi, anh là không muốn là kẻ thứ ba chen chân cảng hạnh phúc của Tiêu Chiến, chỉ muốn ngày ngày nhìn thấy người mình nhớ mong, muốn thấy được Tiêu Chiến luôn hạnh phúc nên nhất định sẽ không chia cắt Nhất Bác và Anh... Quý tổng biết kẻ đến sau sẽ là kẻ đau hơn nhưng tạo hóa đã đình chính sự thật là vậy nên chàng trai nay chỉ ngậm ngùi gật đầu mà chấp nhận.
Nơi chỗ ngồi quen thuộc dưới ánh đèn mờ ảo kèm theo cơn mưa phùn rải rác lạnh lẽo ở cuối thành phố là hình bóng chàng trai ngồi quanh co run rẩy bưng hộp cơm, vội vàng ăn từng miếng thật lớn để chuẩn bị cho công việc giao hàng tiếp theo, trong thời gian nghỉ ngơi như thế này Anh không quên gọi cho người bà và đệ đệ, vì bản thân đã dầm mưa tầm tã suốt cả một đêm nên bây giờ cả gương mặt ướt sũng, cái mũi đỏ ửng kèm theo đôi mắt đỏ hoe nhìn mà thấy thương lắm, Tiêu Chiến cố nén lại từ ho sặc sụa vào bên trong, mỉm cười trò chuyện với người bà qua màn hình nhỏ qua chiếc điện thoại.
" Không đâu, cháu không lạnh thật mà... Bà nhìn xem, cháu còn khỏe lắm luôn đấy... Không đâu, ở đây không mưa đâu ạ! Bà ơi, bà cố đợi con một thời gian nhé, chỉ cần giao hàng thêm mấy tháng nữa thôi Tiêu Chiến nhất định sẽ mua máy trợ thính về... Nội đừng lo, lúc đấy chắc chắn nội sẽ nghe được cả thế giới... Không đâu, con có nhịn nói đâu chứ, nội nhìn xem đây là hộp cơm của anh Triệu cho con này. Nội à, bây giờ cũng muộn rồi, Nội đi ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya quá sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm đấy".
Tiêu Chiến cố nén từng cơn ho vào trong nhưng từng lời nói thốt ra lại lắp bắp từng chữ vấp vào nhau không rõ nên câu, dù biết ngoài trời đang mưa phùn tầm tã, thời tiết rét cực kỳ nhưng Anh vẫn mỉm cười nói rằng ngoài này thời tiết không có mưa một chút nào cả, chỉ có chút gió nhưng mát mẻ lắm, cậu cháu trai dặn bà nội phải đi ngủ sớm bởi khi tuổi cao sức yếu nếu càng thức khuya sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe, Anh sẽ lấy ít tiền kiếm được ở đêm nay để mua một ít thuốc về cho bà, chỉ vì sợ rằng căn bệnh tai biến sẽ ập đến bất cứ lúc nào nên ngày ngày Tiêu Chiến cũng lo lắng, xốm xao những bộn bề và suy nghĩ trong lòng.
Vậy là trong suốt 15 phút ngắn ngủi được nghỉ ngơi Tiêu Chiến dành dụm từ chút thời gian trò chuyện cùng người bà qua màn hình nhỏ, bên kia bà Tiêu đang yên vị ngồi trên ghế đeo kính tỉ mỉ đan chiếc khăn choàng cổ thật dày, thật ấm, thỉnh thoảng lại ngước lên híp mắt cười với cậu cháu trai. Thời gian suốt tám mươi năm dài tầm đẫm trôi qua như vậy quả thực bà nội đã già đi nhiều rồi, khi cười lên chẳng còn thấy răng đâu nữa, mái tóc bạc phơ cùng gương mặt phúc hậu làm Anh có chút nghẹn lại. Cuộc nói chuyện suốt 15 phút ngắn ngủi như vậy nhưng cuối cùng bà chỉ nghe được một câu nói của Anh bảo rằng bây giờ đã muộn rồi, bà mau đi ngủ sớm, nếu không nghỉ ngơ sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm đấy. Bà Tiêu biết bản thân không thể nghe được Anh nói gì nhưng vì để cháu trai vui nên nội luôn luôn gật đầu, mỉm cười với chàng trai qua màn hình nhỏ....
Bà yên tâm, chỉ cần cuối năm nay thôi cháu nhất định sẽ mua được máy trợ thính, sẽ giúp bà nghe được cả thế giới, nghe được cả những lời tâm sự của cháu.
Công việc thuận lợi ngày ngày vẫn cứ trôi qua tiêu chiến đã kiếm được kha khá số tiền để trang trải về sinh hoạt trong cuộc sống, thuốc cho bà Tiêu Chiến phải thường xuyên mua, số tiền giao hàng tích góp từng chút ít để cuối năm có thể mua máy trợ thính. Dạo gần đây Tiêu Chiến đã dành nhiều thời gian với gia đình hơn, mỗi khi đến cuối tuần rảnh rỗi Anh lại đưa bà nội và A Thành đến những cánh đồng hoa đẹp nhất ở vùng ngoại ô, thưởng thức những ăn đặc sản của Bắc Kinh, thật hạnh phúc và êm dịu bởi vì mỗi khi trở về nhà luôn luôn thấy người thân vẫn chờ đợi mình, trong bữa ăn luôn luôn ngập tràn tiếng cười tiếng nói của hai người cháu. Còn bà Tiêu vì đó cho mùa đông sắp tới nên hằng ngày vẫn còn một chỗ trên chiếc ghế trúc quen thuộc tỉ mỉ, chân tay bận rộn đan chiếc khăn choàng cổ thật ấm, thật dày cho hai người cháu.
Có lẽ như bà cũng biết bản thân đã 80 tuổi gần đất xa trời, cuối cùng cũng rơi vào tay thần chết và ly khai nhân thế, mất đi nơi nương tựa duy nhất chắc chắn người buồn nhất chính là Tiêu Chiến, khi không con bà chắc chắn Anh sẽ sao nhãng trong việc để tâm đến sức khỏe, mùa đông lại ăn mặc phong phanh, chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào công việc, chính điều này đã khiến dạo gần đây tâm trạng của bà luôn luôn lo lắng, chỉ sợ thần chết đã đến kịp lúc mang bà đi, còn chiếc khăn này chưa kịp đan xong thì mùa đông năm nay chắc chắn hai đứa cháu chẳng được sưởi ấm. Tiêu Chiến đã mất cả cha lẫn mẹ, Anh ở với bà đã 29 năm, nếu như bà Tiêu ra đi đột ngột như vậy chắc chắn chàng trai này sẽ không chịu nổi cú sốc lớn như vậy...
Nhưng tạo hóa đã một mực đính chính như vậy thì không thể nào thay đổi, để bù đắp lại quá khứ tổn thương cho Anh, để Tiêu Chiến có một cuộc sống mới mà chàng trai từng mơ ước, không vướng bận đến những điều bên ngoài nên lần này phải đánh đổi cực kỳ lớn, tạo hóa sẽ vĩnh viễn mang người bà của Anh đi, mang nơi nương tựa suốt hai mươi chín năm của Tiêu Chiến để đổi lại một cuộc sống yên bình, hạnh phúc xứng đáng hơn cho chàng trai.
.
.
.
Cuối cùng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, trong căn phòng cấp cứu liên tục là những tiếng khóc, tiếng thúc giục của các y tá các bác sĩ thay phiên nhau ép tim cho người đang nằm trên giường bệnh, máu từ tai và vùng trán của người này tuôn ra không ngừng, băng gạc xung quanh cũng không thể giúp được gì, bệnh tai biến của bà Tiêu thực sự đến quá nhanh, sau cuộc gọi điện dặn dò cháu trai mau về sớm để ăn cơm nhưng khi bước xuống từ tầng hai bỗng chốc dây thần kinh số 7 đứt phực làm người bà ngã nhào từ bậc thang cao nhất xuống tầng một, phần đầu bị thương nghiêm trọng vì đập mạnh xuống dưới sàn nhà, máu đông ở thùy não tích tụ ngày càng nhiều, ở trán và hai bên mang tai để lại vết thương sâu hoắm khiến máu tuôn ra không ngừng.
Nhịp tim của bà bây giờ không còn đập nữa, trên màn hình nhỏ hiện lên một vệt sáng chạy dài, máy đo nhịp tim chẳng còn kêu đều đặn như mọi hôm mà chính là tiếng tít kéo dài vang lên đến choáng óc, lần này thực sự đã hết cơ hội thật rồi, nhịp tim và phổi không còn hoạt động, từng ra thần kinh ở não dần bị liệt, một số đã chết hẳn không thể cứu chữa, lần này thực sự Tiêu Chiến đã bị dọa sợ khiến chân tay run rẩy, tâm trạng cuống cuồng vội vã hoảng sợ liên tục ép tim cho bà, khóc lóc gọi lớn tên người đã bất tỉnh nhưng chẳng có nhận lấy một lời đáp lại.
" HỨC... BÀ ƠI... BÀ ƠI... BÀ ĐỪNG DOẠ CON... BÀ MAU MỞ MẮT RA NHÌN CHIẾN CHIẾN ĐI... NỘI ƠI".
Cơ hội cuối cùng cũng chẳng còn, phép màu không hề hiện hiện để bù lại với bao công sức vất vả suốt hai tiếng đồng hồ của Anh, Tiêu Chiến khóc lóc đến khản cả giọng, liên tục gọi lớn "Bà ơi, bà đừng làm con sợ, bà mau mở mắt ra nhìn Chiến Chiến đi". Anh khóc thật, rồi từng tiếng khóc gào thét đến là cả giọng gọi lớn tên người bà đang làm bất động trên giường bệnh nhưng người ấy đâu có trả lời, bà Tiêu cũng chẳng còn sự sống nữa mà chàng trai vẫn muốn cứu chữa, vẫn muốn giữ lấy nơi nương tựa duy nhất để không rơi vào tay thần chết, không để quỷ môn quan đưa bà đi.
Mọi người ở phía sau vội vã kéo Anh lại, nói rằng bà đã đi thật rồi bây giờ có cứu chữa bằng mọi cách cũng không còn tác dụng, màn hình nhỏ của máy đo nhịp tim là một vệt dài thẳng hàng như thế chắc chắn trái tim hoàn toàn đã chết, chỉ mấy phút sau cơ thể bà Tiêu đã lạnh ngắt đi, khối máu đông tích tụ ở não đã lan dần ra từng dây thần kinh ăn mòn khiến chúng đứt đoạn, khi máu không còn chảy nữa cũng là lúc nơi nương tựa duy nhất của Anh cũng không còn, bà đã ly khai nhân thế thật rồi...
Cuối cùng hai chiếc khăn choàng cổ thật ấm vào mùa đông năm nay đã được bà đan xong, lá thư là đôi lời gửi gắm cho cậu cháu trai được bà nội để gọn trên chiếc bàn nhỏ trên phòng của Anh. Từ lúc Tiêu Chiến vừa mới chào đời, lúc Anh một tuổi, đến năm 29 tuổi đã được trọn vẹn từ khoảnh khắc bà chứng kiến các cháu trai mình trưởng thành, biết rằng khi bản thân đột ngột ra đi người ở lại sẽ đau buồn hơn, Tiêu Chiến sẽ chẳng chịu nổi cú sốc này, để người cháu có một cuộc sống mới nên bà chấp nhận đánh đổi tất cả, một cuộc sống mới mà cháu trai từng mong ước, sẽ hạnh phúc, yên bình sống với A Thành, ở kiếp sau chắc chắn bà sẽ chờ Anh, chờ người cháu trai duy nhất để cùng xây dựng một cuộc sống đẹp hơn, nơi đó sẽ không có bệnh tật, không có đau khổ và tổn thương như ở kiếp này nữa.
Tiêu Chiến được mọi người ở phía sau vội vàng kéo lại đưa Anh ra khỏi phòng để chuyện này không ảnh hưởng tồi tệ đến tâm lý, lần cuối khi được nhìn thấy bà là tấm vải trắng đã che lên khuôn mặt phúc hậu kia, có vẻ như bà Tiêu cũng nở nụ cười thật hạnh phúc vì cuối cùng suốt tám mươi năm đã có hai người cháu gắn bó trong cuộc đời để không còn cô đơn và tẻ nhạt, trọn vẹn nhìn từng khoảnh khắc Tiêu Chiến trưởng thành, từng lời nói của hai đứa bà sẽ ghi nhớ thật lâu. Tiêu Chiến à! Khi ta đi rồi con ở lại nhớ sống thật tốt nhé, đừng bận tâm quá về chuyện này, hãy tìm lấy một người xứng đáng với mình để yêu, thay ta chăm sóc bảo vệ con đến cuối cuộc đời!!!
Một người đi nở nụ cười nhẹ giống như kiếp này đã trọn vẹn nắm lấy từng khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong suốt một cuộc đời dài đằm đẵm suốt tám mươi năm, hạnh phúc mà ra đi nhưng người ở lại vẫn luôn là người đau hơn, bà Tiêu chính là nơi nương tựa duy nhất trong suốt 29 năm qua của Tiêu Chiến nhưng bây giờ mà đã ra đi thật rồi, để lại một người cháu đơn độc ở lại thì Anh biết phải sống như thế nào đây...
" Hức... hức..aaaaa.. hức...hức..a..a..a."
Hình ảnh cậu trai trẻ với tiếng khóc thê lương bất lực gọi lớn tên người bà, khóc lóc đến lạc cả giọng, hình ảnh đó có lẽ làm những người chứng kiến xung quanh chẳng thể nào mà quên được...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Tượng và tranh trong buồng của bà Tiêu đều phủ một lần vải mỏng trắng tinh. Mọi người thở khe khẽ, bước nhẹ nhàng, ánh sáng chiếu vào căn buồng qua những bức rèm đang rủ. Giường cũng phủ đệm trắng, bên dưới bức tượng chúa Desu hơi ngả mình xuống, một thân hình mảnh dẻ yên nghỉ, trong một giấc ngủ vĩnh viễn.
Bà nội đã yên nghỉ rồi, trong một bộ áo trắng giản dị bà mặc thường ngày. Ánh sáng dịu màu vàng, làm cho buồng người chết đỡ lạnh lẽo, đôi lông mày dài in nét dịu dàng, đầu bà hơi nghiêng về một bên, như trong giấc ngủ bình thường.
Tiêu Chiến lúc này chỉ đứng im lặng ở một góc, Anh đang nghĩ những gì mọi người xung quanh chẳng ai biết cả. Từ khi ở trong buồng người chết này Tiêu Chiến chỉ nghe thấy tiếng nói " Bà đã đi rồi". Anh như sống trong cảnh sương mù ảm đạm, nghe thấy tiếng nói lao xao, người ta hỏi Anh, Anh đều trả lời, người ta hỏi bao giờ đưa đám, định chôn bà ở đâu, Anh đều đáp lại những điều ấy mà chẳng quan tâm đến. Vu Bân và Quách Thừa sắp xếp lại căn buồng, bác sĩ Lâm sắp xếp các chi tiết. Còn những người hàng xóm còn lại, họ bày biện cho căn phòng trở nên có đôi chút ánh sáng, tránh được cái không khí âm thầm, sợ hãi.
Trên tủ bày những bông hoa trắng thơm, đẹp, lá rủ xuống rất xinh. Trên bàn của bà, trải cái khăn trắng muốt, bày một lọ cắm hoa hồng cũng màu trắng, trong khi Tiêu Chiến trầm ngâm suy nghĩ thì Vương Hạo Hiên nhẹ nhàng bước vào, y mang theo một giỏ hoa hồng trắng, Hạo Hiên thấy Anh, muốn đến để an ủi và hỏi han nhưng lại không làm được.
y lùi lại phía sau, thấy Tiêu Chiến không để ý mình, Vương Hạo Hiên đến bên giường, rắc hoa quanh người bà....
Nhóc con A Thành được Tiêu Chiến bế trên tay, cả ngày hôm qua nó đã khóc rất nhiều nên bây giờ cả người đã yếu đi hẳn, chỉ thút thít từng hơi nghẹn ngào trong lòng Ca Ca của nó, nhóc con ôm chặt lấy Anh như muốn Tiêu Chiến đừng rời xa mình, bà Nội đã đi rồi nên chỉ còn mỗi Ca Ca mà thôi. Cuối cùng trong căn nhà nhỏ này chỉ còn lại Anh và A Thành nương tựa vào nhau mà sống tiếp, từ nay trở đi sẽ vĩnh viễn thiếu đi bóng dáng người bà, sau này cũng chẳng còn thấy bà Tiêu thường xuyên ngồi yên vị mà đan len, đan khăn choàng cổ cho hai người cháu, chẳng còn thưởng thức những món ăn ngon, những lời nói dịu dàng và nụ cười đẹp đẽ phúc hậu của người bà... Tất cả cũng chỉ là quá khứ, mọi thứ đã trôi qua rồi nên bây giờ chàng trai sẽ thấy bà chăm sóc đệ đệ. Cả hai chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống tiếp cho cuộc đời đơn côi phía trước .
Trong buồng vẫn có bóng người lặng lẽ đi lại. Mọi người đều đến nhìn bà lần cuối cùng. Sau đó, người ta khiêng đến một quan tài nhỏ, rồi đám tang, xe lớn đỗ ở ngoài cổng, bạn bè thân thuộc đến viếng được mời ngồi nói chuyện. Có những chiếc khăn đỏ và những dải ruy băng trắng, người khóc thuê mặc đồ tang đen, người ta cầu kinh, đọc nhiều kinh thánh, Tiêu Chiến đi đi lại lại, hình như Anh đã cạn nước mắt, Anh chỉ còn trông thấy cái đầu nhỏ và có mớ tóc bạc phơ trong quan tài, Anh còn thấy tấm vải phủ lên người bà, rồi lắp quan tài đóng lại.
Người ta đã đào một cái huyệt ở cuối vườn, cạnh chiếc ghế mà bà nội thường hay ngồi kể chuyện cho A Thành và Tiêu Chiến nghe. Nhưng, khi đã đổ đất lên trên quan tài, huyệt đã lấp, chàng trai không thể nào tin được rằng người ta đã trôn kín người bà duy nhất của Anh.
Vương Hạo Hiên đứng bên cạnh bế giúp Tiêu Chiến thằng bé A Thành mà lòng buồn rũ rượi, muốn hỏi rằng tại sao căn bệnh chết tiệt đó lại cướp mất đi người bà mà Anh yêu thương nhất, tại sao mà ông trời lại bất công đến vậy....
Mọi người ra về và trở lại nhà, ngôi nhà từ nay sẽ không bao giờ thấy bóng dáng của bà Tiêu nữa.... 🐢
______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com