CHAP 19. NGỌT NGÀO BAN ĐẦU
🐢 " Chiến Ca... Chiến Ca! Cái đấy em làm được mà, Anh mau đưa kéo để em cắt cho! Sáng hôm nay em đã cố dậy sớm để đến đây làm cùng Anh nhưng Anh lại chẳng để tâm đến em gì cả... Anh nhìn xem, mấy ngón tay Anh bị gái hoa hồng cắm vào đến rỉ máu rồi kia kìa... Anh mau vào nhà ngồi... Mau vào nhà ngồi đi, ở ngoài này để em làm, mấy cái này có nhằm nhò gì đâu chứ".
Mới sáng sớm mà ở khuôn viên nhà Anh đã ồn ào rồi, hầu như chỉ nghe thấy tiếng Cậu chứ từ nãy đến giờ Tiêu Chiến vẫn im bặt, Anh đi đến đâu thì Nhất Bác lại cứ lẽo đẽo đi đằng sau, có một cái kéo mà cả hai dành qua dành lại, mấy cái gai của bông hoa hồng cắm vào tay cũng chỉ là một vệt máu nhỏ mà Vương Nhất Bác lại la toáng cả lên. Cậu đúng là phiền phức chết mất.
Hiện tại Tiêu Chiến đang ở giữa vườn hoa hồng rồi mà Nhất Bác vẫn đang ở ngoài loay hoay tìm đường vào, thỉnh thoảng lại đưa đôi mắt như cần sự trợ giúp từ Anh, đúng là Vương thiếu gia từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, bảo bọc từ cha mẹ nhưng cho đến bây giờ tìm đường vào trong vườn hoa cũng không tìm được, thế thì những bông hoa hồng có hàng trăm cái ga chi chít kia thì sao Cậu dám cầm cơ chứ.
Tiêu Chiến đứng đó vẻ mặt vẫn chẳng cảm xúc, đưa đôi mắt bất lực nhìn Cậu rồi lại lạnh nhạt quay lưng về phía Nhất Bác, mặc kệ chàng thiếu niên loay hoay ở đó mà Tiêu Chiến cũng chẳng thèm giúp, Anh cảm thấy thật phiền phức khi sáng nào Vương Nhất Bác cộng sang đây để quấy rầy Anh... Chẳng lẽ con sư tử này đi guốc trong bụng Anh sao mà lại biết rõ giờ mà Tiêu Chiến thức dậy, biết rõ Anh ra vườn hoa từ lúc nào mà bản thân Cậu cũng sắp xếp thời gian không sai một ly để đến đây cùng Tiêu Chiến gom hoa mang ra cho bà nội.
" Chiến Ca... Chiến Ca, em không vào được, Anh ơi~ Anh chờ em với.... Anh mau mau đưa kéo cho em đi, ở ngoài này em làm được mà, Nhất Bác làm được, Nhất Bác sẽ không phá đâu".
" Không được, tuyệt đối không được, mấy nhánh hoa hồng này có bao nhiêu là gai ở xung quanh thì Cậu đã không dám cầm rồi mà bây giờ còn làm giúp tôi nữa, Cậu mau đi ra một chỗ đi, từ nãy đến giờ Cậu hơi bị phiền rồi đấy".
Cũng phải! Quả nhiên Tiêu Chiến nói Cậu phiền là không sai, từ nãy đến giờ Vương Nhất Bác chỉ quanh quẩn lải nhải bên tai Anh quấy rầy đi sự tập trung của Tiêu Chiến, nếu không có sự xuất hiện của Cậu ở đây thì Anh đã nhanh chóng mang hoa ra ngoài chợ cho bà từ lâu rồi, hiện tại mà không tìm đường cho Cậu đi vào thì chắc chắn Vương Nhất Bác lại ở đây làm phiền Anh nữa cho mà xem.
Tiêu Chiến đành bất lực một tay ôm bó hoa hồng lớn, một tay vươn ra về phía của Nhất Bác ý bảo cậu nắm lấy tay mình để Anh đưa vào. Trong khi bản thân còn đang luống cuống cố tìm đường vào vườn hoa thì đã thấy cánh tay nhỏ bé của ai đó vươn ra trước mặt, Cậu với đôi đôi mắt long lanh ngước lên nhìn Anh rồi mỉm cười, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ được nắm lấy bàn tay của người mình yêu nhưng đến khi gần chạm tới bàn tay Anh thì Tiêu Chiến một phát đánh mạnh vào tay Cậu đến nỗi đỏ ửng cả lên, Anh quát.
" Tôi đã bảo là nắm vào cổ tay tôi rồi cơ mà! Đừng có mà được nước lấn tới, mau mau nắm vào rồi đến đây nhanh lên, đừng có mà ngơ ngác ở đấy nữa".
Câu nói đó của Anh khiến Nhất Bác đang ở trên chín tầng mây lập tức rơi xuống địa ngục ngay, Cậu buồn bã nắm nấy cổ của tay Anh rồi để Tiêu Chiến rẽ đường hướng vào vườn hoa, từ nãy đến giờ Anh cứ để ý vẻ mặt của Cậu mãi, thấy sắc mặt Nhất Bác không được tốt lắm, có lẽ trong lúc hái hoa lại bị thương ở đâu rồi.
Cảm nhận cổ tay của mình đang ướt thì biết rõ đấy là máu của Cậu, Tiêu Chiến hoảng hốt đến nỗi làm rơi cả bó hoa trên tay xuống dưới đất, vội vàng đến gần nắm lấy bàn tay to lớn của con sư tử, cả mười đầu ngón tay đều bị gai của hoa hồng cắm vào đến nỗi máu chảy ra không ngừng, thảo nào vừa nãy Vương Nhất Bác cứ nắm tròn tay lại mà không dám duỗi ra, bị thương như thế này thì làm được cái trò trống gì nữa.
" Vương Nhất Bác sao Cậu lại hậu đậu thế hả? Tay bị chảy máu như thế này thì làm ăn được cái gì nữa? Cậu không biết mở miệng để bảo tôi hay sao? Có đau lắm không? Mau vào đây với tôi".
Tiêu Chiến vừa giận vừa thương con sư tử trước mặt, đã bị chảy máu như thế này rồi mà cũng chẳng biết mở miệng ra để nói với Anh, bị gai hoa hồng cắm vào nhiều như thế tất nhiên là nhức lắm chứ, Tiêu Chiến đành bỏ lại công việc ở đấy, vội vàng kéo Nhất Bác vào trong nhà.
Anh lục lõi từ ngăn kéo một để tìm bông chấm và băng cá nhân để cầm máu lại, miệng vết thương bây giờ đã tím bầm lên cả rồi, bên trong là từng đầu gai còn chưa lấy ra, nếu để như thế này mãi thì cả ngày hôm nay Vương Nhất Bác sẽ nhức đến chết mất.
" Aaaa.... Chiến Ca! Đau em... Anh nhẹ nhẹ lại, hức... Nhất Bác đau... Nhất Bác đau lắm".
" Không được khóc! Cậu mau quay mặt cho chỗ khác đi, càng nhìn lại càng hoảng hơn đấy, từng đầu ngón tay một phải lấy gai ra thì mới khỏi được. Cố chịu đau một chút nhá, sẽ xong nhanh thôi".
" Chiến Ca, Anh đừng giận, cái này không phải là tại em đâu, tại mấy nhánh hoa hồng ở ngoài kia đấy, em đã cố gắng không cầm vào nó rồi nhưng gai vẫn cứ cắm vào... Anh đừng mắng em... đừng mắng em mà".
Đã đến nước này rồi mà vẫn Nhất Bác vẫn còn nói dối được thì Tiêu Chiến cũng chịu rồi đấy, làm gì có ai lại hậu đậu như Cậu đến nỗi cả mười đầu ngón tay đều bị xước màu như thế, Vương Nhất Bác còn nói đây không phải là lỗi do Cậu, đều là mấy cái gai ở ngoài kia nó cắm vào chứ trong công việc Nhất Bác vẫn tập trung và tỉ mỉ lắm.
Tiêu Chiến bất lực vô cùng, cứ mặc kệ Nhất Bác ngồi đó nói một mình, Anh lần mò từng ngón tay của Cậu, chăm chú gắp từng cái gai ra, xong xuôi công việc thì lập tức cả mười đầu ngón tay của Cậu đều bị băng cá nhân quấn quanh trông buồn cười cực kỳ. Cậu nhóc ngồi đó ngắm nghía từng ngón tay một rồi lại hỏi Anh một cách ngây thơ.
" Chiến Ca! Nếu bị thương nhiều như thế này thế bao giờ mới khỏi được, em cũng không viết bài được, kể cả tắm cũng không xong... Chiến Ca... Hay là hôm nay Anh qua nhà em..."
" Không biết ăn nói thì im miệng lại".
Cứ tưởng khi Cậu trưng vẻ mặt quỷ khuất, ngây thơ này thì không trêu chọc Anh nữa, nào ngờ cái suy nghĩ ấy làm Anh xấu hổ chết đi được, thương thì thương Cậu thật nhưng Vương Nhất Bác cứ đùa cợt như thế này thì Anh trực tiếp bỏ lại Cậu ở đấy, hằm hằm bỏ ra ngoài mà mặc kệ con sư tử lóc nhóc đuổi theo phía sau.
Dù cho cả bàn tay có bị thương nhiều đến mấy nhưng tốc độ lái xe của Cậu vẫn rất tốt, Nhất Bác chủ động đưa Tiêu Chiến ra ngoài chợ để gửi hoa cho bà rồi nhanh chóng đưa cả hai đến trường, Cậu vừa lái xe phải ôm trong lòng hộp cơm trưa của bà làm cho thì ấm áp vô cùng, vừa nãy còn được Tiêu Chiến tận tình quan tâm khi mình bị thương thì Vương Nhất Bác thích lắm, Cậu ước gì lúc nào bản thân cũng bị như vậy để ngày ngày Anh đều quan tâm và để ý đến, luôn yêu thương và âm thầm an ủi Cậu.
Tiêu Chiến nhìn thấy Cậu vừa lái xe vừa cười một mình thì vô cùng khó hiểu, tay đã bị thương như thế kia rồi mà vẫn còn tâm trạng để cười được sao, cái con người này càng ngày càng lạ lẫm.
/" Mới sáng sớm mà Cậu ta đã cười cái gì không biết nữa? Cứ khúc khích mãi từ nãy đến giờ, đúng là không có ngay thẳng gì cả, trẻ con mãi như vậy thì làm gì có ai dám gả cho chứ?"/
* Kít*
Đi được một quãng đường dài thì chiếc xe cũng nhanh chóng dừng trước cổng trường Đại học, Tiêu Chiến cũng chỉ biết thuận miệng nói lời cảm ơn vì Nhất Bác đã đưa mình đến đây, nhận lấy ly Cafe của chàng thiếu niên rồi bản thân cũng nhanh chóng bước xuống, khi vừa chạm tay đến cửa thì đã bị Vương Nhất Bác gọi lại.
" Chiến Ca..."
" Hửm! Lại chuyện gì nữa..." Tiêu Chiến ngoái đầu lại.
* Chụt*
Một nụ hôn ngọt ngào vào buổi sáng đặt nhẹ lên đôi má của Anh, Vương Nhất Bác mỉm cười thật tươi đưa cả bàn tay ôm trọn lấy gương mặt nhỏ bé của Tiêu Chiến, thì thầm nói.
" Tiêu học trưởng! Vào trường cẩn thận! Trưa nay sau khi tan học em sẽ qua đây với Anh... Còn cái tên đó thì Anh tránh xa ra nhé, Nhất Bác của Anh mới là người tốt... Chỉ có em mới tốt với Anh thôi".
Tiêu Chiến ngồi đó như chết lặng khi nhìn thấy hành động ấy của Cậu, bên ngoài biết bao nhiêu là người đi đi lại lại nhưng Vương Nhất Bác cũng đâu có hỏi ý kiến mà đã trực tiếp hôn lên má của Anh, nói lời ngon tiếng ngọt như lấy lòng thỏ nhỏ, còn cẩn thận dặn Tiêu Chiến không được lại gần cái tên Hàn Tử Thiên ấy, nếu Vương Nhất Bác nói bản thân Cậu đối tốt với Anh bao nhiêu thì Tiêu Chiến càng tránh né và đề phòng bấy nhiêu.
" Được rồi! Mau đi học đi... Đừng có mà làm càn nữa".
Tiêu Chiến một tay đẩy mạnh Vương Nhất Bác lùi lại còn Anh vội vàng mở cửa bước xuống xe, gương mặt phút chốc đã đỏ đi nhiều rồi, Cậu ngồi trong xe nhìn thấy dáng vẻ đó của Anh thì không khỏi bật cười, đã bao nhiêu lần làm như vậy rồi mà Tiêu Chiến vẫn còn xấu hổ được, đúng là da mặt của Anh mỏng quá, chỉ lại gần một chút thôi mà đã đỏ ửng như cà chua rồi.
Trong khi tâm trạng của Vương Nhất Bác vui vẻ là vậy nhưng Cậu đâu biết rằng trong trong dòng người đông đúc kia vẫn còn một kẻ đang nhìn Cậu với ánh mắt căm phẫn và tức giận, đuôi bàn tay hắn ta nắm chặt thành quyền như muốn bật máu...
Cái hành động Cậu vừa hôn lấy Anh khiến hắn càng điên tiết, hắn tự nhủ với bản thân rằng sẽ có một ngày vĩnh viễn mang Tiêu Chiến trở về, nhanh chóng chia rẽ, cắt đứt quan hệ của cả hai ở hiện tại, nếu thứ gì mà hắn không có được thì vĩnh viễn Nhất bác cũng không bao giờ có được... 🐢
____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com