CHAP 92. KHÔNG COI ANH LÀ GÌ
🐢 Phải rồi! Cái tình yêu của hai thằng con trai chính là từ kinh tởm nhất trên đời này, giống như những lời mà Cậu mắng miếc, chửi rủa Anh, Vương Nhất Bác chẳng thèm để tâm đến cảm xúc hay những lần đau với thể xác của người bên dưới mà bản thân vẫn thản nhiên xỏ tay vào túi quần, dùng chân giẫm mạnh rồi thỉnh thoảng day day xương ở lồng ngực Anh cho đến khi mặt mũi Tiêu Chiến nhăn nhó đến tím tái lại, từng hơi thở đứt quãng thì mới cúi xuống mạnh bạo lắm lấy tóc Anh giật ngược lên, đôi mắt hồn nhiên ngây thơ trong sáng của chàng trai 18 tuổi bây giờ cũng chẳng còn mà hiện tại thay vào đó chính là một Vương Nhất Bác ra tay tàn bạo, nhẫn tâm hơn bao giờ hết.
Cậu dùng sức gồng tay túm lấy tóc Anh kéo về phía mình làm Tiêu Chiến liên tục kêu đau, cầu xin Cậu mau thả mình ra.
" Hức... Nhất Bác.. Đừng mà...Đừng nắm nữa Anh xin em... hic... đau Anh".
Có vẻ như sức lực của Nhất Bác khấm khá hơn Tiêu Chiến gấp nhiều lần, Anh hiện tại cơ thể gầy đến mức trầm trọng còn thấp hơn Cậu một chút, sức lực cũng chẳng có nên từ nãy đến giờ liên tục bị người kia đầy đọa thể xác, gương mặt thư sinh ấy đều phải nhận lấy cái bạt tai thật mạnh từ người Anh yêu, nơi lồng ngực đang có căn bệnh tim quái ác cũng bị người phía trên giẫm cho bằng chết. Cậu biết Anh đang cố lấy từng hơi đứt quãng để cầu xin mình nhưng bản thân vẫn thản nhiên ném những lời nói đấy ra sau đầu, Nhất Bác quỳ một chân xuống, nhìn vào cái vẻ mặt ướt đẫm nước mắt cùng với hơi thở không đều cũng biết Anh đang lâm vào đường cùng rồi, bản thân chỉ biết lạnh nhạt nhếch mép cười một cái, nhướn một bên mày khinh bỉ nói.
" Bảo tôi buông Anh ra á? Nói cho Anh biết, những lời cảnh cáo buổi sáng dưới phòng khách Anh nghe còn không lọt tai sao mà bây giờ còn giảm vác cái vẻ mặt này lên mang đồ ăn cho tôi... Mấy cái thứ vãi vụn trên sàn nhà này Anh làm là để cho mấy con chó ngoài kia ăn mà cũng dám mang lên đây à, gan cũng to quá rồi nhỉ. Mấy cái bạt tai vừa nãy tặng Anh đã đủ hiểu chưa? Từ lần sau dù tôi có chết đói cũng chẳng cần một lời quan tâm hay hỏi han từ Anh đâu, đây cũng chẳng phải nhà Anh, cũng chẳng nơi mà Anh sinh ra... Nói cho Anh biết, khi không có ba mẹ ở đây thì tôi mới là người nắm quyền mới là người quyết định, đừng để bản thân trước kia với cái mác là người yêu của tôi mà bây giờ được nước lần tới tự động chạm, gọi thẳng tên tôi một lần nữa thì không có xong đâu".
* Bộp*
Vừa nói dứt câu Vương Nhất Bác mạnh bạo đập thẳng đầu Anh xuống sàn nhà, tuy máu không chảy ra nhưng lần này có vẻ Tiêu Chiến đã phát choáng, Anh sắp ngất ra đây rồi nhưng lời quát tháo, giục giã của Cậu làm tâm lý Tiêu Chiến có vẻ hoảng sợ hơn, còn chưa để Anh hoàn hồn hay kịp đứng dậy mà đã lớn tiếng quát tháo đuổi Anh xuống dưới nhà.
" Con Mẹ Nó mau cút xuống nhà, đừng có mà nằm lê lết ở đây nữa, mau dọn hết đống đồ ăn vương vãi ở đây đi, nếu thích thì nhặt bỏ vào mồm mà thưởng thức đồ ăn cho mấy con cún ngoài kia. Xin lỗi nhé Tiêu Chiến, hôm nay tôi lại nhỡ tay nhẫn tâm đánh Anh như vậy rồi, nhưng đây chỉ là màn kịch mở đầu thôi từ nay về sau nếu Anh vẫn còn lảng vảng xuất hiện và vác cái mặt đến Vương Gia như thế này thì cái xác e rằng cũng không giữ được đâu. Anh nên nhớ cho rõ đấy".
Vương Nhất Bác vẫn là con người ưa sạch sẽ nên khi vừa mới động vào Anh mà vội vàng lau sạch đi tay của mình, cuối cùng nhìn Anh một cái rõ sắc rồi lạnh nhạt bỏ vào phòng, cánh cửa cũng bị chủ nhân của nó giận cá chém thớt đóng mạnh như muốn nát hẳn ra.
* RẦM*
Một tiếng rầm thật lớn khiến Tiêu Chiến cũng phải giật mình và bác Quản Gia bên dưới vừa mới chạy kịp đêm tầng hai, vì tầm giờ này Quản gia Triệu vừa mới ở khuôn viên nhận lấy một ít bưu phẩm mà người ta mang đến nên bây giờ khi vào nhà mới thấy được cái đóng cửa thật mạnh của cậu chủ và từng tiếng quát mắng ai đó có vẻ rất dã man, tâm lý ông dự đoán quả không sai nên vội vàng chạy lên đến nơi thì thấy một mớ hỗn độn ngoài cửa phòng, một người con trai đang chật vật ngồi dậy với từng tiếng thút thít và một bên má đã bị in rõ năm nút tay, bên dưới vương vãi toàn cơm và canh bị giẫm nát đến thảm hại.
Cái dáng người này ông biết rõ là Tiêu Chiến, con dâu của bà chủ nên không nhanh không chậm vội vàng chạy tới đỡ lấy Anh, phủi đi một ít cơm dính trên quần áo chàng trai rồi cẩn thận hỏi han.
" Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, cháu sao thế? Sao lại ngồi ở đây thế này, cơm canh sao lại vương vãi ở dưới đất nhiều thế kia? Vừa nãy là cậu chủ Vương vừa mắng con sao?".
" Hic... Không...Không phải đâu bác, là cháu bị ngã, không cẩn thận nên mới để cơm canh mới văng như thế thôi, để cháu dọn, cháu dọn được mà.. hức".
Anh ngồi đấy vừa khóc vừa đưa ống tay áo lên lau từng giọt nước mắt, Quản Gia hỏi đến câu nào và nhắc đến Cậu, Anh đến lắc đầu bảo không phải, chỉ biện minh rằng bản thân vừa nãy không cẩn thận bị ngã nên mới làm đổ cơm như vậy, vừa nói xong đã vội vàng cúi xuống cẩn thận nhật lấy từng vụn cơm bỏ vào khay, từng miếng rau, miếng thịt, miếng thức ăn ngon lành nhất cũng bị Nhất Bác dẵm cho nát hết. Đường đường bản thân là Quản Gia trong nhà làm sao có thể để con dâu của bà chủ là những việc như vậy được, ông nhìn Anh như thế này cũng là thương lắm, còn chưa kịp bảo Tiêu Chiến xuống dưới nhà để mình xem lại vết thương ở tay mà Anh đã ở dưới run rẩy nhặt lấy từng vụn cơm, nếu người phía trên để ý rõ thì từ khớp ngón tay của Anh đã đỏ ửng, không còn sức để nhặt lấy thức ăn, có vẻ như vừa nãy bị Vương Nhất Bác giẫm mạnh đến nỗi sắp gãy lìa ra rồi.
" Không được đâu Tiêu Chiến, cháu mau xuống dưới nhà đi ở đây ta dọn được ta dọn được mà... Nhìn xem, từng khớp ở ngón tay đã đỏ ửng lên rồi đây này, như thế này là sắp gãy mất".
Có vẻ như lần này Vương Nhất Bác cảm giác rằng bên Anh vẫn có thêm một người nữa, tuy là căn phòng khách âm nhưng vừa nãy tiếng bước chân của Quản Gia khi chạy lên tầng hai đã gây chút tiếng động làm người trong này phải chủ ý, Cậu biết rõ ông lại lên đây để giúp Anh, chắc chắn là dọn cơm hộ nên bản thân lại nổi cáu, không nhanh không chậm điên tiết mạnh tay mở cửa phòng, nhìn thấy Quản Gia đang cần mẫn dọn từng vụn cơm thì trực tiếp quắt lớn.
" Quản gia Triệu, ông nên biết địa vị của mình ở trong cái nhà này, hiện tại ông bà chủ Vương không có ở đây tôi mới là người quyết định, đồ ăn chỗ này là tôi bảo Anh ấy dọn chứ không phải ông xía tay vào chuyện này... Mau xuống dưới nhà, còn đống này Tiêu Chiến là người phải ăn hết, dù nó có bẩn như thế nào cũng phải ép Anh ấy ăn bằng được. Nếu ông mà không xuống thì đừng có mà rước họa vào thân, lúc đấy thì đừng có mà kêu ai".
" Nhưng Cậu chủ..."
Quản Gia Triệu biết địa vị của ông trong nhà và chỉ có ông bà và cậu chủ Vương mới có thể sai khiến được ông, nhưng câu nói và hành động của Vương Nhất Bác nhắm thẳng tới Tiêu Chiến làm người Quản Gia lớn tuổi này khó lòng mà chịu cho được, thật sự muốn phản đối nhưng câu nói còn chưa thốt ra hết mà cậu chủ đã trừng mắt cảnh cáo.
" Này, ông có tai không đấy? Mau xuống dưới nhà đi tôi là không muốn nặng lời với người già đâu? Đồ ăn chỗ này cứ để Anh ấy tự mình dọn".
Vì không thể nói lại Cậu chủ nên chỉ biết thương cảm cho người trai kia mà bản thân đành đứng ra một góc. Vương Nhất Bác quyết định bây giờ sẽ không vào phòng, Cậu đứng ở đây hiên ngang nhìn người con trai ngồi bên dưới run rẩy nhặt từng vụn cơm bỏ vào khay, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như thế Nhất Bác chỉ cười lên như muốn sỉ nhục Anh, một con người lụy tình chờ đợi Cậu suốt 6 năm mà bây giờ cứ ngỡ sẽ có một tình yêu đẹp nhưng đâu ngờ rằng đó chính là sự khởi đầu của một cuộc sống tăm tối, chẳng có một chút ánh sáng mà Tiêu Chiến phải chịu đựng, đây cũng chỉ là màn khởi đầu của vở kịch hay và ba ngày nữa khi Lam Tử Yên về đây Nhất Bác sẽ tạo nhiều kịch để cho cô xem hơn, tra tấn thể xác Anh chính là thứ mà Cậu muốn ra tay nhất...
Vương Nhất Bác đúng là chẳng coi Anh là gì nữa rồi.🐢
___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com