CHAP 93. DẠY DỖ ĐỨA CON TRAI NGỖ NGƯỢC
🐢 " Chiến Ca, Chiến Ca, Anh sao thế? Từ lúc về đến nhà sao Anh lại không mở cửa cho đệ? Chiến Ca sao vừa nãy miệng của Anh lại chảy máu, sao Anh lại khóc vậy?".
" Tối rồi A Thành, đệ mau về phòng rồi đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm để đến trường nữa, Ca Ca có sao đâu chứ, chỉ là đi đường về có bụi vào mắt nên mới thế thôi. Ca Ca không sao đâu, A Thành mau về phòng đi, buổi tối trời trở lạnh rồi, đứng ở ngoài này mãi thì sẽ ốm đấy".
Có vẻ như cả ngày hôm nay ở Vương gia Anh cứ ngỡ sẽ được cùng Cậu ngồi xuống nói chuyện, gác lại những tâm sự bộn bề của suốt thời gian qua nhưng đâu ngờ rằng chính Anh lại nhận lấy từng cái bàn tay cái đánh đau đớn dáng xuống thể xác, Tiêu Chiến vẫn còn nhớ lúc buổi trưa bản thân bị Cậu đánh đến thảm hại mà không đứng dậy được, còn phải ngồi một chỗ để nhặt hết vụn cơm ở dưới đất, chẳng còn được Cậu thương mà Nhất Bác còn mắng miếc, chửi rủa Anh, Cậu nói những thức ăn ấy chính là đồ cho chó, cảnh cáo Tiêu Chiến từ lần sau không được lên đến phòng để gặp Cậu hay gọi thẳng tên Nhất Bác ra như vậy...
Thực sự mọi thứ diễn ra thật quá nhanh đến bây giờ Anh vẫn chưa thể hoàn hồn, ngồi ở trong phòng mà vẫn còn run sợ vì những lời nói và vẻ mặt tức giận của Nhất Bác khi nhìn mình. Vì bản thân không về đến nhà nên Quản Gia cũng phải gọi người cẩn thận đưa Anh về, dù cho ông lớn tuổi là vậy nhưng Nhất Bác luôn liên tục lớn tiếng chửi bới rồi răn đe ông, có vẻ như tính tình của Cậu đã thay đổi hoàn toàn rồi, chẳng còn là một cậu nhóc lễ phép nghe lời của ngày xưa mà thay vào đó chính là một con thú chiến chẳng có trái tim, chỉ biết ra tay nhẫn tâm đánh đập để thỏa mãn cơn tức giận.
Cả buổi tối hôm nay Anh cũng chẳng dùng cơm làm bà nội và A Thành lo lắng vô cùng, dù cho hai người có gọi nhưng Tiêu Chiến nhất quyết không xuống, Anh chỉ nói rằng bản thân đang thu xếp một số công việc ở bệnh viện nên chỉ có buổi tối hôm nay không ăn cũng không sao cả, bà nội biết rõ dù có khỏi như thế nào thì cháu trai cũng không xuống nên chỉ có thể dặn A Thành mang một cốc sữa ấm lên cho Tiêu Chiến nhưng có gọi thế nào Anh cũng nhất định từ chối thằng bé, khéo léo dặn thằng nhóc mau về phòng rồi đi ngủ sớm nhưng A Thành nó cũng lớn rồi, quan tâm đến người trong nhà cũng là nhiệm vụ của nó, nếu mỗi khi thấy Ca Ca tiều tụy như thế này thằng bé lo lắm, dù cho có đuổi về phòng nhưng vẫn cứng đầu đợi ở ngoài, vừa khóc vừa đập cửa bảo Tiêu Chiến mau mau cho mình vào.
" Ca Ca, mau mở cửa cho đệ đi, Chiến Ca, đừng có nói dối, sáng nay em thấy Bân Ca đến đây để lấy tài liệu rồi mà... Chiến Ca, Anh mau mở cửa cho đệ đi, không gặp được Ca Ca đã không đi ngủ đâu...hic".
Thằng bé trời đánh này quả thực rất là lì lợm giống y như tính cách hồi nhỏ của Tiêu Chiến, muốn thứ gì phải có bằng được và bây giờ muốn gặp Ca Ca thì nhất quyết phải phải vào trong để xem Tiêu Chiến như thế nào, Anh trong này đang cẩn thận xem xét lại mu bàn tay đỏ ửng của mình nhưng bên ngoài cứ chốc lát lại bị thằng bé làm phiền nên bất lực lắm, nếu cứ để như thế này mãi hôm nay đi ngủ muộn chắc chắn ngày mai A Thành lại không dậy đi học được cho mà xem, bản thân cuối cùng phải chỉnh lại tinh thần, loạng choạng với cái chân đau bước ra... Anh không bước hẳn đến chỗ thằng bé mà chỉ nép sau cánh cửa, thò đầu ra cười cười với A Thành.
" A thành ngoan, bây giờ mau mau về phòng ngủ đi nhé, mau đưa ly sữa đây nào... Bây giờ Ca Ca cũng buồn ngủ rồi, A Thành nhìn xem, bây giờ đã muộn lắm rồi đây này".
Tiêu Chiến giả vờ đưa tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài để che mắt thằng bé rồi cẩn thận chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay, thời gian hiện tại đã điểm hơn 23:00, Trác Thành đứng bên ngoài nhìn thấy Ca Ca mới chịu ló mặt ra nhìn mình thì mới yên tâm được một chút, nghe lời Tiêu Chiến đưa cốc sữa nóng cho Anh rồi mới gật đầu về phòng. Tiêu Chiến ở đó phải đứng đó chờ đến khi nhìn thấy cánh cửa phòng thằng bé hoàn toàn đóng chặt thì mới tào phào nhẹ nhõm, cốc sữa này được chính tay bà nội pha đương nhiên Anh phải uống nó nhưng hai mu bàn tay bị đau như thế thì làm sao mà cầm được chứ, cũng phải khó khăn lắm dùng mọi cách thì mới uống hết được còn đâu dùng thời gian ngồi tròn vo trên giường, nắn lại từng khớp tay cho nó nhanh chóng liền lại.
Bản thân vừa nãy ở trước mặt đệ đệ tỏ ra mạnh mẽ là vậy nhưng khi ở một mình Tiêu Chiến lại lộ rõ sự yếu đuối, Anh nhìn vào mu bàn tay bị sưng của mình mà liên tục khóc nức nở, ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên Cậu từ Mỹ trở về, Anh cũng đã chuẩn bị những món ăn ngon nhất để chào đón người bạn trai nhỏ như ông trời trớ trêu thay chẳng cho Anh được nhận lấy cái ôm của bạn trai nhỏ mà thay vào đó chính là những lần đánh đập đến đau lòng mà Nhất Bác dáng vào người Anh. Cậu còn mạnh miệng gọi tình yêu trước kia có cả hai người là bệnh hoạn, hai thằng đàn ông đến với nhau là thứ ghê tởm nhất trên đời này...
Nước mắt cứ thế không tự chủ mà lã chã rơi xuống, có đưa tay lau đi nhưng cũng chẳng kịp, gương mặt bây giờ nhợt nhạt cùng với đôi mắt ướt nhòa và bộ quần áo dính đầy cơm canh mặc nguyên của ngày hôm nay vẫn còn chưa kịp thay, Anh chỉ biết yên lặng cả buổi tối ngồi trên phòng tự gặm nhấm nỗi đau mà không biết chia sẻ cùng ai, bên cạnh có đệ đệ và bà nội an ủi là vậy thì tâm trạng cũng không khá hơn được một chút nhưng thứ mà Anh cần chính là sự an ủi của Vương Nhất Bác nhưng điều đó làm gì có phép màu nào chứ...
Cậu đã thay đổi rồi, Nhất Bác đã thay đổi từ lâu rồi nhưng Anh cũng đâu có biết chỉ là do bản thân đã có lụy tình, yêu Cậu đến điên dại, mù quáng mà không có thể phân biệt được đây có phải là Nhất Bác ngây thơ ngày xưa của Anh nữa không.
" Vương Nhất Bác. Thực sự em đã thay đổi rồi sao? Ngày hôm nay em ra tay đánh Anh, chửi mắng rồi cả những món ăn ngon nhất Anh làm công việc em hất văng rồi giẫm nát... hic, em nói thứ tình yêu của hai chúng ta trước kia chỉ là quá khứ, nó là bệnh hoạn nhưng ai mới là người đã cô đơn chờ em suốt 6 năm.. hứcc... Nhất Bác, tại sao bây giờ em lại trở nên như vậy? Thực sự em đã hết tình cảm với Anh rồi sao?".
Cậu đã thay đổi từ lâu chỉ là do Anh không biết mà thôi...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Tâm trạng ở nơi Anh tuyệt vọng và đau đớn nào vậy bên cạnh chẳng có ai để an ủi nhưng hiện tại trên chiếc giường King Size rộng lớn ở căn phòng kia vẫn là hình ảnh Vương thiếu gia cả ngày nằm dài chỉ ôm chiếc điện thoại nhắn tin cho cô bạn gái nhỏ, hỏi khi nào thì Lam Tử Yên sẽ xử lý công việc xong, lúc đó Cậu sẽ trực tiếp ra sân bay để đón cô đưa về nhà để ra mắt mẹ Vương, nếu chuyện cậu có bạn gái Vương Khải Nhân đã biết rồi nên bây giờ chỉ cần lời đồng ý của Trương Mẫn Văn nữa thôi là cô sẽ đường đường chính chính được và làm con dâu của Vương Gia, lúc đó Cậu sẽ thẳng thừng xua đuổi Tiêu Chiến, chia cắt khoảng cách với Anh, chàng trai ấy từ đó cũng chính là người lạ không hơn không kém ngoài xã hội mà Cậu biết.
📱" Bạn gái nhỏ của Anh sao thế? Công việc ở công ty bận rộn đến thế sao? Đã tối muộn như thế này rồi mà vẫn còn chưa ăn gì, hay để Anh gọi người mang đồ ăn đến cho em nhé".
📱" Ngốc quá? Thượng Hải và Bắc Kinh xa như vậy thì gọi đồ ăn kiểu gì cơ chứ. Ba ngày nữa ở công ty cũng xong hết công việc, lúc đó Anh nhớ ra sân bay đón em nhé... Nghe nói lúc đấy cô Vương cũng ở nhà, ý em là muốn được Anh dẫn về ra mắt mẹ Vương..."
📱" Được rồi, Được rồi, chuyện này Anh nhớ chứ, Anh vẫn nhớ mà, bây giờ thì mau đi ngủ đi nhé, là con gái thức khuya sẽ không tốt cho sức khỏe đâu".
Vương Nhất Bác nằm đó dành thời gian nói lời ngọt ngào nhất cho người con gái ở đầu dây bên kia, Lam Tử Yên bên này vừa mới hoàn thành công việc mà nghe được những câu nói an ủi của người bạn trai thực sự tâm trạng cũng tốt lên vô cùng, đúng là Hàn Tử Thiên thật là có mắt khi đã giới thiệu Cậu cho cô, sau này cho dù cả đời nhất định cũng phải khiến Nhất Bác thuộc về cô mãi mãi, chỉ cần bản thân được ba mẹ Vương chấp nhận là con dâu thì Vương Nhất Bác sẽ thay Lam Tử Yên thẳng thừng đuổi Anh đi, sẽ chẳng bao giờ có một Tiêu Chiến nào xuất hiện trong Vương Gia nữa.
Buổi tối cả hai người tận dụng thời gian trò chuyện với nhau và chúc ngủ ngon cho đối phương, Cậu và cô vui vẻ là vậy nhưng Nhất Bác đâu biết rằng ngay tại thời điểm này tai họa đang dần dần ập đến với Cậu, buổi trưa hôm nay khi bản thân đánh Anh dã man ở ngoài phòng cũng đã được camera ở một góc khuất quay lại, nó cũng nhanh chóng kết nối với chiếc Laptop ở trong phòng của Trương Mẫn Văn, vừa nãy khi đi làm về, dùng xong bữa cơm tối bà chuẩn bị lên phòng để nghỉ ngơi bản thân cũng không quên dò xét lại camera vì không yên tâm về tính cách ngang bướng thay đổi của cậu con trai ở hiện tại, nhưng điều gì đến cũng đã đến...
Bà thực sự không thể tin vào mắt mình chính tay Vương Nhất Bác lại nhẫn tâm đánh Anh, Cậu còn mạnh miệng chửi bới, ép Tiêu Chiến ăn những vụ cơm rơi vãi dưới sàn nhà, sự việc xảy ra giữa ban ngày ban mặt nên từng lời nói, hành động được camera quay lại rất rõ nét. Bản thân tuy rất yêu thương và chiều chuộng cậu con trai nhưng đã đi đến nước này thực sự Nhất Bác đã thành công chọc giận mẹ Vương rồi. Không nhanh không chậm bà điên tiết nửa đêm sang đến phòng Cậu, cố gắng nén lại cơn tức giận, trấn an tâm lý, cẩn thân gõ cửa rồi gọi người bên trong.
" Nhất Bác... Vương Nhất Bác, con ra ngoài này cho mẹ nhanh lên, vứt cái điện thoại ra đi, mẹ có chuyện này muốn hỏi con".
Hiện tại bà biết điện phòng Cậu vẫn chưa tắt, chắc hẳn Vương Nhất Bác vẫn chưa ngủ nên tận dụng thời gian như thế này đành phải hỏi cho ra lẽ sự việc của trưa nay. Cậu trong này đang bận bịu nói chuyện với cô bạn gái nhưng lại bị tiếng gọi ngoài kia làm phiền đành cau có ra mặt, vội vàng cúp máy rồi nhanh chóng đưa tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài giả vờ bản thân đang còn ngái ngủ.
* Cạch*
" Mẹ à, muộn như thế này rồi sau vẫn còn chưa nghỉ nữa? Mẹ gọi con có chuyện gì vậy, hôm nay con mệt lắm, có gì thì nói nhanh nhé, con còn phải ngủ nữa".
* CHÁT*
Khi cơn tức giận lên đến đỉnh điểm bà mặc kệ cho cậu con trai có buồn ngủ như thế nào mà mạnh tay cho một cái bạt tai thật mạnh vào mặt Cậu khiến thiếu niên có chút chao đảo đứng dậy vững, vội vàng đưa tay ôm lấy một bên má, đưa đôi mắt bất ngờ nhìn mẹ.
" Mẹ à, sao mẹ đánh con? Con làm gì sai chứ?".
" Vương Nhất Bác, con đừng tưởng chuyện trưa này con ra tay với thằng bé Tiêu Chiến ở trước cửa phòng mà ta lại không biết chắc, dù cho con ở bên Mỹ như thế nào ta không cần biết nhưng về đây đừng có mà làm ông vua bà tướng".
Vương Nhất Bác đứng đấy bị mẹ Vương mắng một tràng dài thì sửng sốt vô cùng, tại sao chuyện trưa nay mẹ Vương lại biết được cơ chứ? Biết chỉ có mỗi Cậu và Tiêu Chiến, Quản gia Triệu nhưng Nhất Bác đã dặn dò kỹ lưỡng cảnh cáo ông không được nói chuyện này với ai nhưng tại sao bà vẫn có thể đến đây bắt tội Cậu được, thực sự muốn biện minh cho mình nhưng điều này là không thể.
" Mẹ à, con làm gì con đánh Anh ta đâu chứ? Mẹ lại nghe người ta đồn đại lung tung rồi có phải không? Cả ngày hôm nay con chỉ ngủ trong phòng làm gì có bước ra ngoài một lần nào đâu?".
" Đừng có mà ăn nói già mồm, nếu muốn biết sự thật thì sang bên phòng ta có hẳn một đoạn video dài mà con đánh thằng bé đấy".
Phải rồi, nhắc đến đoạn video chắc chắn là có camera khuất quay vào buổi trưa, thảo nào từ lúc đánh Anh mà Nhất Bác cứ có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn lén nhưng lại không thể phát hiện ra, hiện tại bây giờ Cậu mới biết được camera ở trong góc tường chính là bà Vương đặt nó quay lại toàn bộ sự việc mà Cậu đánh Anh, chửi rủa mà không biết nó kết nối thẳng vào Laptop cho phòng của bà. Thế nên từ nãy đến giờ cho Trương Mẫn Văn lại tức giận đến vậy, nếu đã động đến Anh thì chắc chắn kể cả con trai đứt ruột đẻ ra bà cũng phải dạy dỗ một trận đàng hoàng.
" Vương Nhất Bác, mẹ nói cho con biết, chuyện này đừng để ta phải nói với ba con, đánh người tàn bạo vô cớ
cổ con vô tù đấy, nó là người của con đấy chứ không phải là cỏ rác ven đường mà thích làm gì thì làm đâu? Cái tát ngày hôm nay ta cảnh cáo con, nếu từ lần sau vẫn muốn động tay động chân với thằng bé thế con cẩn thận lời nói với cái mạng đấy".
Đã làm đêm hôm khuya khoắt như thế này bà thực sự không muốn lớn tiếng, chỉ đứng đó răn đe dại dột đứa con trai ngỗ ngược, cảnh cáo mấy lời, tặng cho cái bạt tai rồi tức giận trở về phòng. Nhưng cậu Vương thiếu gia kia thì ậm ực vô cùng, đường đường là con trai duy nhất của bà nhưng chỉ vì đánh Anh mà Trương Mẫn Văn lại về phe của Tiêu Chiến, tức lắm, thực sự cáu lắm chứ. Một bên má bị ăn phải bạt tai của mẹ và bây giờ vẫn còn rát, nó còn in rõ cả năm nốt tay, đau đớn vô cùng. Không làm gì được chỉ đánh chửi thề, nhắm tới Tiêu Chiến mà đe dọa.
" Con Mẹ Nó, chỉ vì đánh Anh mà tôi mới ra nông nỗi như thế này, để xem mấy ngày nữa Anh đến đây, khi ba mẹ tôi không có ở nhà rồi cái mạng của loại đàn ông như Anh xem còn giữ được nữa không... Hừ, cặn bã". 🐢
_____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com