Chương 72
Vương Thanh Phong ngừng cười, nghi hoặc đã biến mất mấy ngày trước lần thứ hai quay lại, làm hắn không kìm được hỏi: “Tiểu thúc gọi điện cho cậu? Vì sao?”
Tiêu Chiến thành thực trả lời: “Vì chuyện nhà kính đó.”
“Nhà kính?”
“Ừ.” Tiêu Chiến thổi thổi cốc nước sôi trong tay để nước nguội nhanh hơn, nói: “Tiểu thúc tới đế đô thấy các loại rau trái mùa đều bán hết rồi, nghĩ tới chuyện của chúng ta cũng sắp bán nên gọi điện báo cho tớ biết đó mà.”
“Thế thôi à?”
“Thế thôi.”
Thế thôi – nhưng vẫn khiến Thanh Phong không thể nào loại bỏ nghi ngờ, ngược lại, càng làm hắn nghi hoặc hơn, rối rắm, mày cau lại, trong lòng nhịn không được suy sụp với uể oải, nhịn không được nhìn Tiêu Chiến , gọi: “ Tiêu Chiến .”
Tiêu Chiến nhìn qua, hỏi: “Gì thế?”
Thôi Thanh Phong hỏi: “Tiểu thúc thường gọi điện cho cậu không?”
“Không, cuộc gần nhất là hôm qua.”
“Hôm qua?”
“Ừ, sao thế?”
“Không, không, không có gì.”
Vương Thanh Phong lắp bắp đáp lại, lần thứ hai lâm vào trạng thái “có hay không”, sắc mặt càng thêm rối rắm, nhưng Tiêu Chiến cũng không nhìn thấy, cậu chờ nước trong tay không còn quá nóng nữa, gọi Tiêu Tỏa đang ngồi trong lòng mẹ Vương ra uống nước, sau đó nhìn mẹ Vương tỏ ý cảm ơn, sao đó muốn khao ba Đại Trang, ông Đại Trang đã vất vả ăn hàng một bữa, chỉ là cả hai đều muốn tiết kiệm, không đồng ý ra tiệm ăn.
Tiêu Chiến đành phải chào tạm biệt mẹ Vương, Thanh Phong.
Vương Thanh Phong lấy lại tinh thần, hỏi: “Ngày mai lại bán như này sao?”
Tiêu Chiến đáp: “Cũng tương tự thế.”
Vương Thanh Phong nói: “Vậy được, sáng mai tớ ở trong cửa hàng đợi cậu.”
“Được, gặp lại sau.”
Tiêu Chiến ôm Tiêu Tỏa đặt lên phía trước xe đạp, sau đó lần nữa chào mẹ Vương và Thanh Phong, cùng với ba Đại Trang, ông Đại Trang hướng về thôn Nam Loan, bởi vì bán được hết mà trong lòng mỗi người đều vui sướng không thôi, dọc theo đường về cả ba cười nói rôm rả, khi về tới đầu thôn thì thấy Tả Thành.
Tiêu Tả Thành bưng bát cơm ngồi dưới tán cây, cùng ngồi ăn trưa với một đám người, nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tiêu Chiến thì sắc mặt hết sức khó coi, nhưng cũng không trêu chọc, cầm bát đứng dậy, trong lỗ mũi phát ra tiếng “Hừ”, tỏ vẻ khinh thường Tiêu Chiến , sau đó hướng về phía nhà mình mà đi.
Tiêu Chiến còn ước Tiêu Tả Thành luôn như thế, mỉm cười chào hỏi những người khác trong thôn, sau đó cùng ba Đại Trang, ông Đại Trang ai về nhà nấy.
Tiêu Chiến , Tiêu Tỏa về đến nhà, cha mẹ Tiêu đang ở trong bếp nấu cơm, Tiêu Tỏa nhanh chân chạy tới hỏi: “Bà ơi, bà làm món gì thế?”
Mẹ Tiêu trả lời: “Mì sợi nha con.”
“Mì nha.” Ánh mắt Tiêu Tỏa nhìn chằm chằm lên những sợi mì trên thớt nói.
“Đúng rồi.”
“Vậy, vậy có thịt không ạ?”
“Không có, chỉ có trứng gà thôi.”
“Con muốn ăn một quả trứng, ba ba con cũng muốn ăn một quả trứng.”
“Được.”
Mẹ Tiêu cười tủm tỉm đáp ứng, vừa quay đầu thấy Tiêu Chiến tiến vào, bà nhanh chóng để Tiêu Chiến ngồi trước lò để sưởi ấm, còn hỏi tình hình bán hàng của Tiêu Chiến , biết được bán rất chạy, mẹ Tiêu vui vẻ cực kỳ, tốc độ thái mì nhanh hơn nhiều.
Một lát sau, từng bát mì sợi rau xanh trứng gà đã nấu xong, thời tiết rét lạnh, người một nhà ngồi trong phòng bếp quây quần ăn mì, trong đó có Tiêu Tỏa là đang đứng, bởi vì lùn nên ngồi không với tới bát mì.
“Ăn ngon không?” Tiêu Chiến hỏi.
“Ăn ngon lắm ạ.” Tiêu Tỏa chóp chép ăn.
“Ăn chậm thôi.”
Cả nhà đang ăn thì người nhà Đại Trang qua đây, ba Đại Trang vô cùng tích cực mà tỏ vẻ muốn vào nhà kính hái rau.
Tiêu Chiến nhanh chóng ngăn cản: “Đừng, bây giờ không hái nữa.”
Ba Đại Trang nói: “Bây giờ không hái, mai lại không đủ bán.”
“Bây giờ hái luôn sẽ ảnh hưởng tới mùi vị.”
“Vậy sao giờ?”
“Hôm nay mọi người đều rất mệt.” Tiêu Chiến nói: “Mọi người về nhà ngủ nghỉ một chút, buổi chiều chúng ta đi hái khoai tây và cà chua một phần trước, ngày mai lại dậy sớm thu ngồng tỏi, dưa chuột linh tinh, sẽ nhanh hơn một chút, lúc đó vừa hái vừa xếp lên xe luôn, anh thấy vậy được không?”
“Được được, đương nhiên được.” Ba Đại Trang hoàn toàn khâm phục Tiêu Chiến , là bội phục sinh ra từ đáy lòng, đừng nhìn hắn lớn lên to cao thô kệch, thật ra hắn rất hiểu những lời Tiêu Chiến nói, vì thế lớn tiếng đáp ứng rồi đem cả nhà về.
Tiêu Chiến tiếp tục ăn mì, ăn xong cả nhà đều mệt nên đều về phòng ngủ trưa, chiều lại tiếp tục thu hoạch, chỉ là Tiêu Tỏa ngủ không được, nằm bên người Tiêu Chiến không dừng miệng được, nói gì toàn là Tề Thiên đại thánh.
“Tiêu Tỏa à.” Tiêu Chiến nhịn không được gọi một tiếng.
Tiêu Tỏa lập tức đáp: “Ba ba, sao ạ?”
Tiêu Chiến hỏi: “Con không buồn ngủ sao?”
Tiêu Tỏa đáp: “Không ạ.”
Quả nhiên là không buồn ngủ, Tiêu Chiến nghỉ một chút, nói: “Nếu không buồn ngủ, vậy con đọc thơ đi, đọc thơ cho ba nghe.”
“Thơ gì ạ?”
“Bài mấy hôm trước ba dạy con.”
“Dạ.”
“Đọc đi.” Tiêu Chiến mệt mỏi nói một câu.
Tiêu Tỏa lập tức nói một câu: “Ba ba cho con vỗ tay.”
“…Được được, cho con vỗ tay.” Tiêu Chiến uể oải mà vỗ tay, tỏ vẻ Tiêu Tỏa đã có thể bắt đầu trình diễn.
Tiêu Tỏa lúc này mới bi bô đọc đều đều: “Ly ly nguyên thượng thảo, tôi ngủ trong hang động. Lửa rừng đốt chưa hết, mùa xuân đã tới rồi. Ba ba, con đọc hay không?”
Tiêu Chiến căn bản không muốn sửa lại cho Tiêu Tỏa , bốn câu sai ba câu, sửa cũng vô dụng, ba tuổi chính là phát âm sai như thế, vì thế có lệ mà khen: “Hay, hay lắm, lại đọc bài khác.”
Tiêu Tỏa hỏi: “Đọc bài gì ạ?”
“Con thích đọc bài nào cũng được, tùy con.”
“Vậy con đọc ‘Leo núi buổi sớm’, ‘Chú heo biển ở sông Hoàng Hà’, heo biển, heo…” Tiêu Tỏa nghĩ mãi không ta, quay đầu hỏi: “Ba ba, từ sau đọc thế nào ạ? Ba ba, con không biết đọc cái này, ba ba!”
Tiêu Chiến nhắm mắt không trả lời.
Tiêu Tỏa cúi đầu nhìn Tiêu Chiến , sau đó lại như ông cụ non mà nói: “Ôi nha, ba ba lại ngủ mất rồi, vậy, vậy con tự chơi.”
Tiêu Tỏa nằm trên giường nhìn trái nhìn phải, cũng không biết xem cái gì, miệng nhỏ lầm bầm nó không ngừng, rốt cuộc cũng nói đủ, mệt rã rời, mí mắt không ngừng đánh nhau, đánh đánh một hồi, rốt cục đi vào giấc ngủ.
Biết hết thảy, lúc này Tiêu Chiến mới ôm Tiêu Tỏa vào lòng, an tâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ, lần thứ hai tỉnh lại đã thấy Tiêu Tỏa không còn bên người, ngẩng đầu lên mới thấy, Tiêu Tỏa đang nắm chặt cái bút máy, nằm sấp trên giường, đang ngoáy ngoáy cái gì đó lên tầm bìa các-tông, vừa vẽ vừa đọc “một, hai, ba, một trăm…” Lẩm bẩm lẩm bấm, vừa nhấc đầu nhìn thấy Tiêu Chiến , bé lập tức vui vẻ mà nói: “
Tiêu Chiến nhìn lên tấm bìa đầy, hỏi: “Con dậy khi nào thế?”
Tiêu Tỏa trả lời: “Con, con dậy sớm lắm!”
“Bà mặc quần áo cho con à?”
“Không phải, là ông mặc cho con, con còn nói điện thoại với Vương Nhị gia cơ.”
“Vương Nhị gia của con gọi điện tới?”
Tiêu Tỏa giòn giã nói: “Dạ, Vương Nhị gia nói, nói, nói nhớ con.”
Vương Nhất Bác nhớ Tiêu Tỏa ?
Vẻ mặt Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi: “… Thật hay giả?”
“Thật mà, Vương Nhị gia nói nhớ con với ba ba.”
Tiêu Chiến còn lâu mới tin Vương Nhất Bác nhớ Tiêu Tỏa, hỏi cha Tiêu mới biết Vương Nhất Bác có gọi điện tới thật, hỏi chuyện buôn bán thế nào. Thật ra không có chuyện gì nhiều, cũng không hỏi gì tới Tiêu Chiến .
Vừa dậy không được bao lâu, ba Đại Trang đã tới giục đi hái rau, thật sự rất tích cực, Tiêu Chiến đành phải mang theo người nhà hai bên vào sân nhà cũ đào khoai tây, sau đó lại về nhà kính lớn hái cà chua linh tinh, xong rồi mọi người đem hết về sân nhà. Tiêu Chiến gom một rổ rau dưa các loại tới nhà trưởng thôn, bí thư, tỏ ý muốn mượn cái xe kéo trong thôn.
Thôn Nam Loan nghèo, cả thôn chỉ có một cái xe máy kéo là do bên trên trợ cấp cho, quyền sử dụng nằm trong tay thôn trưởng, bí thứ, cho nên Tiêu Chiến đi tìm hai người này, một lát sau Tiêu Chiến đã được sự đồng ý lái cái xe về lại sân nhà.
Hai nhà Tiêu Lý vui vẻ cực kỳ, không ngờ rằng Tiêu Chiến nhẹ nhàng như vậy mượn được xe kéo, Tiêu Tỏa , Đại Trang muốn ngồi thử, Tiêu Chiến liền ôm hai đứa vào trong một chút, kết quả là nghiện luôn, bị người lớn cưỡng chế ôm về nhà ngủ.
Bốn giờ rạng sáng hôm sau, người nhà Đại Trang lại qua đây gõ cửa, người nhà Tiêu Chiến nhanh chóng thức dậy vào nhà kính lớn thu hoạch, từng sọt từng sọt xếp lên xe kéo, hơn sáu giờ xe kéo đã đầy, Tiêu Chiến và ba Đại Trang đang định rời đi, Tiêu Tỏa chạy tới.
“Ba ba, con cũng ngồi xe!”
Tiêu Chiến quay đầu lại thấy, Tiêu Tỏa đang mặc áo mỏng, mắt nhập nhèm, chân trần đứng ở cửa nhà nói: “Ba ba, con cũng ngồi xe!”
Tiêu Chiến lập tức nghiêm mặt, ôm lấy Tiêu Tỏa về lại phòng ngủ, vỗ sạch bùn đất trên chân Tiêu Tỏa , nhét vào chăn, nhìn Tiêu Tỏa đáng yêu như thế, Tiêu Chiến căn bản không giận được, nói: “Hôm nay ba ba rất bận, không có thời gian chơi với con, con ở nhà với ông được không?”
“Con muốn cùng ba ba.”
“Ba ba đi bán rau.”
“Con cũng bán.”
“Trời rất lạnh.”
“Con không lạnh.”
“…”
Tiêu Chiến mang theo Tiêu Tỏa lên trấn hay thành phố nhiều lần như vậy, cũng không ngại thêm lần nữa, vì thế rất nhanh mà mặc quần áo cho Tiêu Tỏa , bao kín mít, rồi đặt vào ngực ba Đại Trang, để ba Đại Trang ôm, sau đó khởi động xe, rời khỏi sân nhà đi vào đường thôn, lần thứ hai hấp dẫn bao ánh mắt thôn dân.
Nếu như nói ngày hôm qua Tiêu Chiến dùng xe trâu kéo đi bán rau là ngạc nhiên, vậy hôm nay dùng xe máy kéo đi bán, bọn họ chính là kinh hãi, hơn một mẫu đất mà có thể trồng ra nhiều loại như thế, quá lợi hại!
Người trong thôn không ngừng hâm mộ.
Thôn trưởng, bí thứ thôn vui thay Tiêu Chiến , dù sao thôn Nam Loan nghèo quá, có thể nói là ở dưới cùng của huyện Giang Bình, đến giờ còn chưa có điện. Bọn họ cũng hy vọng trong thôn có một, hai người có năng lực, nếu như vậy, cấp trên có thể sẽ quan tâm tới thôn Nam Loan hơn, nói không chừng về sau sẽ tốt hơn chút.
Chỉ là Tả Thành và những người khác không thấy vậy, tiến tới trước mặt thôn trưởng, bí thư hỏi: “Đấy không phải là xe kéo công à? Sao có thể tùy tiện sử dụng như thế? Nếu bị hỏng, có tính là tổn hại của công không? Nếu bị cấp trên thấy chắc chắn sẽ bị phê bình!”
Trưởng thôn nhìn Tả Thành, không lên tiếng.
Bí thư thôn thì nói: “Tiêu Chiến đưa tiền thuê, còn ký cam kết, lại góp hai trăm đồng cho thôn, cậu còn gì muốn nói không?”
Tả Thành lập tức bị nghẹn đỏ bừng, thở phì phò quay về.
Trên đường lớn, Tiêu Chiến vững vàng lái xe.
Ba Đại Trang ngồi trong xe vui vẻ, nhưng vui nhất là Tiêu Tỏa đang ngồi trong ngực ba Đại Trang. Tiêu Tỏa thực sự xe nào cũng mê, bị gió lạnh thổi vù vù lên khuôn mặt vào cái mũ lôi phong, bé cũng không biết, ngược lại hưng phấn cười rộ lên, sau đó xoay người, nắm tay giơ lên cổ vũ, âm thanh bi bô non nớt hòa với tiếng xình xịch của động cơ xe kéo: “Ba ba! Ba ba!”
Tiêu Chiến lớn tiếng hỏi: “Làm sao?”
Tiêu Tỏa cao hứng mà nói: “Ba ba, ba đẹp trai quá! Đẹp trai quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com