Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Watt bị điên tối hông cho cmt TAT

---------------

"Bác sĩ Tiêu dạo này có chuyện gì vui ạ?"

Tiêu Chiến đang kiểm tra mắt cho một sinh viên năm nhất, cách đây hai tháng cô bé có tới khám một lần, độ cận của cô bé không ổn định, trong vòng nửa năm tăng trên 0,5 độ nên anh khuyên đừng phẫu thuật vội, về nhà điều chỉnh chế độ ăn uống ngủ nghỉ cho mắt nghỉ ngơi một thời gian đã. Lần này cô bé quay lại tái khám, cứ nằng nặc đòi anh khám cho, đang lúc không bận ca phẫu thuật nào, anh đồng ý. Cũng chẳng biết trên mặt anh treo biểu cảm gì mà lúc anh đang ghi chép lại số liệu thì cô bé đột ngột hỏi như vậy.

Anh vô thức đưa tay sờ mặt:

"Sao em lại hỏi vậy?"

Đôi mắt to tròn của cô bé loé sáng sau cặp kính dày:

"Trông anh có vẻ vui lắm, có chuyện tốt gì đúng không?"

Rồi dường như cô bé bỗng nghĩ ra gì đó, chưa kịp để anh biện minh đã thảng thốt la lên:

"Anh có người yêu rồi ạ?"

Tiêu Chiến hắng giọng, cố kéo khóe môi luôn có xu hướng nhích lên cao hạ xuống, anh lớn từng này rồi, bỗng nhiên lại không thể kiềm chế nổi cảm giác muốn khoe khoang với người khác, mấy hôm nay chỉ có mỗi chị Giảng là anh còn tâm sự được vài câu, nay có người hỏi, anh đành "bất đắc dĩ" tiết lộ một chút vậy:

"Ừm...coi là vậy đi."

Cô bé rầu rĩ ôm mặt:

"Ôi không, em còn định sẽ theo đuổi anh mà."

Tiêu Chiến lấy ngón tay đẩy trán cô bé một cái, cố tình gằn giọng cảnh báo:

"Đừng có ăn nói lung tung! Em còn nhỏ lắm! Với lại..."

Với lại em không có cửa tranh với anh bạn nhỏ nhà anh đâu.

Tiêu Chiến không muốn đả kích cô bé, chỉ khẽ nói thầm như vậy trong lòng, trước nay anh bị tán tỉnh sương sương như vầy không ít lần, mấy lần đầu còn bối rối không biết làm sao, sau đó dần dần luyện được cách khéo léo từ chối, cũng như đã quen, tuy nhiên có nhiều đối tượng thật sự rất cứng đầu, làm phiền anh không ít lần mà anh chẳng biết làm sao để dứt điểm.

Anh khẽ cười, bây giờ thì có thể tự tin nói tôi có người yêu rồi, từ chối cũng đơn giản hơn nhiều.

_________________________

Chuyện hợp đồng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai, gần nửa tháng nay hai bên giằng co, vì Vương Nhất Bác là người sai, nên cậu đã cố gắng nhượng bộ hết sức có thể, bao gồm việc quay quảng cáo dự sự kiện liên tục không nghỉ với thù lao gần như bị cắt xén hoàn toàn. Tất nhiên cậu cũng chỉ nhượng bộ đến mức ấy, hết quý này hợp đồng sẽ quay về như ban đầu với phí đại diện giảm xuống 20%, còn chuyện các giải thưởng và nguồn thu từ đua xe cậu tuyệt đối không cho phép bên nhãn hàng thó vào, khoản tiền này còn phải chia lại cho nhân viên và trả lương cho quản lí, cậu không muốn ảnh hưởng đến họ.

Vì bận rộn như thế nên thời gian gặp nhau của Tiêu Chiến và cậu không nhiều, gần như cách khoảng 2 3 hôm, cậu sẽ tranh thủ thời gian ít ỏi đến gặp anh một chút, Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt vốn đã gầy của cậu lại hốc hác đi một vòng, đau lòng mà không biết làm sao, chỉ biết để yên cho cậu ôm ôm hôn hôn một chút, rồi cậu lại phải đi ngay. Lần trước vì chuyện bị ốm rồi lại đến kỳ phát tình đột ngột, anh đã xin nghỉ quá nhiều, bây giờ cũng bận rộn sắp xếp lịch khám và phẫu thuật cho những bệnh nhân bị dời lịch, không đào đâu ra chút thời gian nào rảnh.

Cmn, anh chỉ mới vừa yêu đương thôi mà!

Thế là Tiêu Chiến, thanh niên gương mẫu 26 năm, lần đầu giả ốm để được đi thăm người yêu.

Vì vẫn còn vô cùng áy náy nên anh chỉ xin nghỉ đúng nửa ngày, sau đó, trong ánh mắt lo lắng của toàn bộ y bác sĩ khoa mắt, anh giả vờ ôm cái đầu vốn chẳng nhức một chút nào của mình, bĩnh tĩnh đi lấy xe ra về.

Vương Nhất Bác đang ở trường đua Diên Khánh, mỗi thứ năm đội đua Yamaha sẽ thuê lại nơi này để cả đội tập luyện, mới lúc nãy anh còn gọi điện để chắc chắn cậu vẫn còn ở đó, nhưng tất nhiên anh không nói với cậu anh sẽ đến, anh muốn làm cậu bất ngờ.

Người muốn làm Vương Nhất Bác bất ngờ không chỉ có một, còn có cả một Lộ Nhã Nam cả nửa tháng nay không thấy mặt lại bỗng dưng mò đến.

Sau cái lần vung tiền bậy bạ kia, cậu ta bị cha biết được, bị mắng cho một trận rồi cấm túc luôn ở nhà, lần này không biết cậu đã nói gì mà lại được thả ra, trùng hợp sao vừa tới đã gặp phải Tiêu Chiến.

Khi Tiêu Chiến đến nơi, quản lí Triệu đang ngồi trong phòng chờ tính xem tháng này Vương Nhất Bác còn phải dự bao nhiêu cái event nữa, Tiêu Chiến ngờ ngợ nhớ đó là quản lí của Nhất Bác, anh ngập ngừng một lát rồi khẽ gõ cửa, hỏi:

"Xin lỗi..."

Quản lí Triệu ngước lên, nhìn thấy anh, chưa kịp để anh nói thêm đã vội đứng dậy:

"Anh đến tìm cậu Vương à, cậu ấy đang đua thử với anh Doãn, anh vào đây chờ một lát."

Tiêu Chiến bối rối bước vào, anh chưa từng tiếp xúc với quản lí Triệu nên không biết tính cách anh ta thế nào, dù sao chuyện lần trước anh cũng là người làm liên lụy đến cậu, hại theo cả quản lí của cậu ắt hẳn cũng bận rộn không ít, anh không thể không chột dạ:

"Anh biết tôi sao?"

Quản lí Triệu cũng là người kiệm lời không kém Vương Nhất Bác nên mới có thể làm việc cho cậu lâu như vậy, nhưng lúc này anh thật sự không biết trả lời sao cho phải, chẳng lẽ lại nói biết chứ anh Vương Nhất Bác ít nói kinh khủng nhưng một ngày nhắc anh cả trăm lần cứ ba câu sẽ có hai câu nói về anh sao?

Tất nhiên là không nói vậy được, quản lí Triệu nở nụ cười tiêu chuẩn nhất, đáp:

"Biết chứ, cậu Vương nói nhiều về anh lắm."

"À để tôi đi pha cho anh tách trà, anh uống trà nhé, hay cà phê?"

Tiêu Chiến vốn định từ chối, nhưng quản lí Triệu lại nhiệt tình quá đỗi, anh đành nói mình muốn uống trà.

Chưa đầy hai phút sau đã có người đẩy cửa vào, anh không ngờ lại nhanh vậy, quay người lại thì thấy người vào không phải quản lí Triệu, mà là một cậu thanh niên dáng dấp không tệ.

Lộ Nhã Nam nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lúc lâu, anh cũng nhìn lại, cậu trai này trông còn nhỏ hơn Vương Nhất Bác nữa, đáng lẽ theo lẽ thường cậu ta phải chào anh trước, nhưng không hiểu sao cậu ta lại nhìn anh đầy địch ý, tới mức người hòa nhã như anh cũng không khỏi nhíu mày, bầu không khí im lặng mãi thì cũng kỳ cục, nên anh đành hỏi:

"Cậu tìm ai?"

Môi Lộ Nhã Nam giật giật, cậu không biết người trước mặt này, chỉ biết phòng chờ của Vương Nhất Bác ngoài quản lí Triệu với Doãn Chính ra thì còn chưa ai được phép vào, có lần cậu vô ngó một chút đã bị quản lí Triệu nài nỉ lôi ra ngoài, rốt cuộc người này là ai mà lại thoải mái ngồi đây như vậy?

"Ai cho anh vào đây?"

Tiêu Chiến nghe câu hỏi hơi bất lịch sự, nhưng vẫn đáp:

"Quản lí Triệu."

Thấy thái độ của người trước mặt vẫn bình tĩnh, Lộ Nhã Nam lại đâm ra cáu kỉnh, vì trông cậu như một đứa nhóc đang tự làm loạn vậy, bèn đá cửa vào ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến:

"Anh là gì của Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến phải cố nhớ lại xem mình từng gặp qua cậu ta hay không, tại sao cậu ta lại luôn bày ra với anh biểu cảm khó chịu như vậy, anh mím môi:

"Tôi là người nhà của cậu ấy."

Lộ Nhã Nam nghe hai chữ "người nhà", trong đầu tự động suy đoán ra đủ mối quan hệ, anh họ? anh trai? dù sao là anh gì thì cậu cũng không nên đắc tội, cậu còn muốn phát triển quan hệ với Vương Nhất Bác, không thể mới gặp đã gây ấn tượng xấu với người thân của người ta được, bèn nở nụ cười:

"Chào anh, em là Lộ Nhã Nam, là bạn của Nhất Bác."

Tiêu Chiến thấy cậu ta thay đổi thái độ xoành xoạch như vậy mà không biết làm sao, mới vừa rồi còn ám chướng khắp người, giờ bỗng mây quang rạng rỡ, còn đổi cả xưng hô, lại còn gọi Nhất Bác một cách vô cùng thân thiết? Anh nhìn bàn tay vẫn còn giơ ra của cậu ta, không biết nên bắt hay không, rốt cuộc thì gia giáo vẫn chiến thắng, anh mỉm cười bắt lại:

"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến."

Cái bắt tay chóng vánh vừa qua thì quản lí Triệu ôm một ly trà nóng hổi đi vào, vừa đi vừa rối rít nói:

"Cậu đợi có lâu không? Cái đội đua này toàn lũ con trai cục súc với nhau cả, chẳng lấy đâu ra ấm pha trà, tôi phải sang bên nhà ăn mượn một cái..."

Đang nói dở thì nhìn thấy Lộ Nhã Nam đang ngồi đối diện, quản lí Triệu lập tức im bặt.

Vương Nhất Bác! Cậu chết chắc rồi!

Anh bối rối đặt ly trà trước mặt Tiêu Chiến, trong lòng thầm kêu khổ, cái cậu Lộ Nhã Nam này sớm không đến, muộn không đến, sao lại đến ngay lúc này, thế này thì Vương Nhất Bác có giải thích thế nào cũng không sạch, anh bèn thả trước một sợi dây xuống cứu Vương Nhất Bác bằng cách cười giả lả:

"Cậu Lộ lâu nay không thấy đến nhỉ, sao hôm nay lại có thời gian thế?"

Ngụ ý cậu ta không có thường đến đây đâu anh Chiến à!!

Tiêu Chiến có mù cũng nhìn ra vẻ mặt chột dạ của quản lí Triệu, bèn nhân lúc cậu Lộ đó ra ngoài nghe điện thoại, anh hỏi ngay:

"Anh Triệu, cậu ta là ai vậy?"

Quản lí Triệu chảy mồ hôi lạnh, không hiểu sao nụ cười của Tiêu Chiến trông có vẻ hòa nhã nhưng còn đáng sợ hơn cả khi Vương Nhất Bác tức giận nữa, anh đắn đo giữa nói thật rồi giải thích giúp cậu hay nói dối câu giờ, rốt cuộc vẫn là nghĩ cậu chủ nhà mình có lỗi gì đâu, bèn nói thật:

"Cậu ta... là fan hâm mộ... ừ thì... hâm mộ kiểu, theo đuổi ấy."

Thấy mày Tiêu Chiến nhăn lại, anh vội nói thêm:

"Tất nhiên, tôi xin cam đoan, xin thề, Vương Nhất Bác không có để ý đến cậu ta, ngay cả tên cũng không nhớ luôn!"

Tiêu Chiến cũng không làm khó quản lí Triệu, anh thừa biết Vương Nhất Bác tỏa sáng như thế, có nhiều người yêu thích là không tránh khỏi, ngay cả anh có khi một tuần cũng nhận hai ba lời tỏ tình cơ mà.

Nhưng hiểu là một chuyện, tâm trạng không tốt lại là chuyện khác.

Nhất là khi lại còn nghe tiếng cậu nói chuyện với Lộ Nhã Nam vọng vô từ bên ngoài.

Vương Nhất Bác vừa về đến, liền thấy cái người mà cậu không muốn gặp một chút nào đang đứng hút dở điếu thuốc ngoài hành lang, nửa tháng qua cậu gần như quên bẵng đi cậu ta, bây giờ lại sờ sờ ở đây, cậu cũng định mặc kệ đi vào nghỉ thì Lộ Nhã Nam chặn lại, thấy Vương Nhất Bác vẫn muốn đi, tức tối nói to:

"Anh không hỏi tại sao em lại bất chấp theo đuổi anh sao? Anh tưởng không có người tốt hơn anh chắc?"

Vương Nhất Bác tránh sang một bên, cậu cực kì ghét động chạm với người khác, thở dài:

"Vậy cậu tìm người tốt hơn thế đi, cậu còn thế này nữa tôi sẽ không để cậu bước vào trường đua đâu. Hơn nữa, tôi chưa nói với cậu sao? Tôi có bạn đời rồi."

Lộ Nhã Nam buông rơi cả điểu thuốc hút dở trên tay, níu lấy tay cậu, bỗng nhiên giận dữ tuôn trào:

"Người đó là ai?"

Tiêu Chiến vừa bước ra thì nghe được màn này, vẫy tay gọi:

"Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác dù không làm gì vẫn như bị bắt quả tang, cậu còn chưa kịp vui vì anh bất ngờ đến thăm, nỗi lo lắng đã ập đến, phải nói cậu chỉ vừa xây dựng được cho anh chút lòng tin, liệu anh có hiểu lầm cậu không?

Cậu chạy tới muốn giải thích, muốn ôm anh một cái, lại nhận ra ngoài hành lang có rất nhiều người qua lại, với thân phận của anh thì không tiện, vừa định giơ tay ra lại lui về.

Nhưng, cái đệch!

Cậu vừa đến gần, Tiêu Chiến đã mỉm cười đưa tay ôm lấy má cậu, kéo cậu lại rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn. Mạnh tới mức gần như muốn làm văng cả bộ hàm của cậu luôn.

Vương Nhất Bác đau đến ngớ người đúng 3s, sau đó đảo khách thành chủ, ôm lấy eo anh, tiếp nhận sự nhiệt tình kì lạ của anh, đè anh lên tường, hôn sâu. Cậu bị đụng đau như vậy hẳn anh cũng đau không kém, bèn cố gắng dịu dàng mút lên môi người ta an ủi một chút. Nỗi nhớ nhung bỗng lấn át tất cả, dường như thế giới xung quanh chẳng còn lại ai, cũng chẳng bận tâm ai đó sẽ phát hiện ra điều gì.

Tự dưng bị bắt ăn cơm chó miễn phí, không chỉ quản lí Triệu, không chỉ Lộ Nhã Nam, không chỉ nhân viên đội đua vô tình đi ngang, còn có một Vu Bân đang mang đồ ăn qua tiếp tế cho thằng bạn thân, ngớ người ra lắp bắp:

"Anh họ... anh với Vương Nhất Bác... là sao vậy?"

__________________________

Thật sự cực kỳ khâm phục những tác giả viết cả chục cái fic, viết fic cả mấy chục chương, tôi đến 1 cái duy nhất đây mà đang đau đầu không biết lsao lấp hố...nhất là từ mai bắt đầu chạy deadline như cờ hó...huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #fanfic