Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24.

Tiêu Chiến được hôn đến không thở nổi, chỉ có thể níu lấy áo anh xin tha. Vương Nhất Bác rời ra kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, Tiêu Chiến lập tức lùi ra một khoản.

"Anh thực sự bình an phải không?"

"Anh hoàn toàn không một vết xước. Đi, anh đưa em về. Về nhà sẽ kể em nghe toàn bộ"

"Dạ"

Trong suốt quá trình Vương Nhất Bác lái xe, Tiêu Chiến hoàn toàn không rời mắt khỏi anh một giây nào.

"Bảo bối, làm ơn đừng nhìn anh như vậy. Anh không chịu nổi"

"Dạ"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn quay mặt nhìn thẳng, nhưng chỉ được một lúc lại quay hẳn góc 90° nhìn anh chằm chằm.

Vương Nhất Bác biết cậu bất an, cũng thôi không làm khó cậu, anh đưa tay vuốt ve lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, vỗ về.

"Anh tập trung lái xe đi. Em muốn về nhà. Em muốn ôm anh"

Vương Nhất Bác bị móng của cậu cào cào vào tim, mềm ra không ít.

Đường phố gần nửa đêm khá vắng vẻ, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thuận lợi về đến nhà.

"Em đói lắm không?"

"Em không còn cảm giác đói nữa"

Vương Nhất Bác nhìn bữa tối thịnh soạn Tiêu Chiến chuẩn bị sẵn trên bàn, tâm đau đớn. "Em nghỉ ngơi một chút đi, anh hâm lại thức ăn rồi mình cùng ăn, nhé?"

"Dạ"

Tiêu Chiến có vẻ thực sự không khoẻ, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống sofa trong phòng khách, nhất quyết ôm lấy áo khoác của anh lim dim mắt nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác hâm đồ rất nhanh, nhưng lúc trở ra lại thấy Tiêu Chiến thiếp đi rồi. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn quá, thôi thì để cậu nghỉ thêm chút xíu, anh vào phòng tắm rửa cấp tốc rồi trở ra chắc cũng không sao.

..

Lúc anh từ phòng ngủ trở ra, thấy Tiêu Chiến đang ôm áo anh đứng ngơ ngác trong phòng khách.

"Chiến, em dậy rồi à?"

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh quen thuộc, chạy tới ôm lấy eo anh.

"Không sao, anh xin lỗi không gọi em dậy"

"Anh đừng đi mà không nói như vậy"

Vương Nhất Bác cảm thấy chuyện vừa rồi có lẽ là một cú sốc lớn đối với Tiêu Chiến, vội vàng xoa xoa mặt cậu an ủi. "Anh đưa em đi rửa mặt rồi ra ăn tối. Tuy đã muộn lắm rồi nhưng hãy ăn nhẹ một chút rồi ngủ"

"Dạ"

...

Lúc hai người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lên giường cũng đã hơn 1 giờ sáng, Tiêu Chiến nằm bên cạnh, ngoan ngoãn giữ chặt eo anh.

"Nhất Bác..."

"Ơi..."

"Vương Nhất Bác"

"Anh đây"

"Em..."

"Xin lỗi, doạ em sợ lắm phải không?"

"Anh nhất định không được rời xa em"

"Lúc đó mọi chuyện loạn lắm, anh không biết là em gọi tới"

"..."

"Hắn ta vừa hung dữ lại còn kích động, vậy cho nên mới dám gây ra loại chuyện này. Vương Lãng lúc đó đứng đằng sau, nhìn hắn vung dao về phía trưởng khoa thì lập tức nhào tới, thay trưởng khoa đỡ một nhát này. Vừa lúc công an kịp thời xông vào, anh đi theo lấy lời khai, mọi người còn lại thì giải quyết vấn đề ở bệnh viện"

Vương Nhất Bác vừa kể vừa đưa tay xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ của Tiêu Chiến. "Ngủ đi em"

"Sáng mai anh đi làm sớm, anh cũng ngủ đi"

"Anh hát cho em nghe?"

"Đừng, anh cũng ngủ đi"

"Chiến này,"

"Dạ"

"Cảm ơn em"

"Hửm?"

"Qua chuyện này anh mới biết, em yêu anh nhiều đến như vậy"

"Đừng rời xa em"

"Tuyệt đối không"

"Dạ"

....

Sáng hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh giấc đã là 9 giờ sáng, vị trí bên cạnh hiển nhiên đã trống trơn. Điện thoại bên bàn vừa vặn reo vang.

"Dạ?"

"Em dậy chưa?"

"Vừa mới nè"

"Ngủ ngon không em?"

"Dạ"

"Cháo anh nấu rồi, em ra hâm nóng lại rồi hẵng ăn. Anh xin nghỉ giúp em hôm nay rồi. Ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt. Buồn chán thì gọi cho anh, nếu không khoẻ thì gọi cho anh"

"Em cũng có phải con nít 3 tuổi đâu"

"Mà là 2 tuổi rưỡi nhỉ?"

Tiêu Chiến bật cười. "Sáng nay anh ăn gì rồi?"

"Anh ăn cháo rồi. Buổi trưa anh sẽ về nhà. Em muốn ăn gì?"

"Vậy để em nấu bữa trưa"

"Anh xin nghỉ cho em để em nghỉ ngơi mà"

"Cũng không có mệt. Em nấu đơn giản thôi. Mấy giờ anh về"

"Tầm 12 giờ là đến nhà"

"Dạ. Vậy anh làm việc đi"

"Tạm biệt Bảo bối"

...

Vương Nhất Bác về sơm hơn dự kiến 30 phút, lúc anh đẩy cửa đi vào, Tiêu Chiến còn đang loay hoay với nồi xương hầm trên bếp.

Anh vòng tay ôm lấy eo cậu, cẩn thận đặt lên cổ một nụ hôn nồng nàng. Tiêu Chiến ở nhà mang một chiếc áo len lông thỏ mềm mịn, lúc ôm vào lòng cảm giác vô cùng thích thú.

"Anh đi làm có mệt lắm không?"

"Không mệt, chỉ là mong ngóng giờ về mới mệt"

"Anh phải tập trung làm việc đi. Làm cả phần việc của bác sĩ Vương nữa"

Vương Nhất Bác bật cười, dụi dụi vào lớp lông trên cổ Tiêu Chiến. "Đúng vậy, nên bây giờ anh muốn được sạc pin"

Tiêu Chiến rửa tay xong lau khô cẩn thận, quay người tặng anh một nụ hôn. Với Vương Nhất Bác mà nói nụ hôn phớt này có là gì, anh không hài lòng.

"Anh muốn nhiều hơn"

"Để sau đi, bây giờ tạm ứng cái này thôi"

Vương Nhất Bác cười gian, ôm eo cậu bế về bàn ăn.

"Đừng nghịch, em đang nấu.. ưm..."

Lời chưa nói ra hết đã bị người chiếm đoạt hơi thở, dẫu vậy Tiêu Chiến lại dung túng cho hành động này. Cậu ngoan ngoãn hé miệng cho người xâm nhập càng sâu, cổ họng ưm ưm a a mấy âm thanh ngọt ngào.

"Em ngồi đây đi, vất vả cả buổi rồi, để anh làm phần còn lại"

"Em giúp anh?"

"Ngoan, ngồi yên đó. Không thì anh ăn em thay cơm đó"

"Lưu manh"

Vương Lưu-Manh Nhất Bác cúi đầu hôn chóc lên môi cậu cái nữa mới dứt khoát rời đi.

....

.230822
Ngày đẹp nhò 🥰🥰 Ngày đẹp thì đọc gì nhẹ nhàng hoyyyyy... chờ ngày nào hong đẹp thì đọc ngược khóc lên bờ xuống ruộng sau 🤣

Chúc mn một buổi sáng vui vẻ, một ngày hạnh phúc ❤️

#tôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com