Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Tiêu Chiến thức dậy từ sớm, ăn sáng dọn dẹp, sau đó chọn cho mình bộ đồ tiêu chuẩn rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Xe dừng lại trước cổng tập đoàn Vương thị, nhìn lại đồng hồ lần nữa, vẫn còn 15 phút nữa buổi phỏng vấn mới bắt đầu.

Tâm tình có chút kích động.

Anh năm nay đã 29, từ lúc ra trường đến giờ đã đi phỏng vấn nhiều chỗ, được nhận vào làm ở những tập đoàn lớn, nhưng đây là lần đầu tiên anh đi phỏng vấn mà thấy khẩn trương như vậy.

Hôm nay người kia sẽ phỏng vấn anh, trực tiếp một đối một, nghe đồn ngồi đối diện ở khoảng cách rất gần. Chỉ nghĩ đến thôi, quả tim trong lồng ngực anh đã chộn rộn cả rồi.

..

"Mời số 42. Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến bên ngoài phòng chờ đứng dậy, sửa sang lại quần áo, hít sâu một hơi mới chầm chậm đẩy cửa bước vào.

Trong căn phòng lớn, một nam nhân thân tây trang chỉnh tề, ngồi trước bàn lật xem hồ sơ của anh, đứng bên cạnh là một cậu thanh niên khác.

Tiêu Chiến nhanh nhẹn bước tới, cẩn thận cúi đầu chào một cái rồi mới bước tới ngồi xuống phía đối diện người kia.

Vương Nhất Bác ngước lên nhìn người đối diện, có chút ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt, rất nhanh sau đó liền thu liễm lại.

.

Cuộc phỏng vấn của Tiêu Chiến phải nói là êm đềm như nước chảy mây trôi. Kinh nghiệm đi làm của anh đã hơn 5 năm, cộng với trình độ của anh thì những câu hỏi kia thật sự không là gì cả.

Trong cuộc phỏng vấn, mặc dù có chút khẩn trương, song anh lại luôn hướng đến Vương Nhất Bác cười thật tươi, cảm giác như anh đang dùng nụ cười để thu hút người đối diện.

Vương Nhất Bác âm thầm quan sát, chậm rãi đặt câu hỏi, mỗi lần người kia cười tươi rói nhìn cậu, cậu lại cảm giác như có gì đó không đúng. Trong lòng là một biểu cảm, vậy nhưng bên ngoài lại chẳng thể hiện gì. Đến cuối cùng, chỉ nhẹ giọng nói anh trở về đợi điện thoại, bên công ty sẽ liên lạc lại sau.

Tiêu Chiến mỉm cười cái nữa, nhẹ nhàng cúi đầu chào sau đó xoay người đi ra cửa.

..

Tiêu Chiến về đến nhà, phóng ngay vào phòng ngủ thay ra bộ đồ thoải mái rồi lập tức bước vào phòng vẽ.

Nhắm mắt nhớ lại từng chút một đường nét trên khuôn mặt ấy, đó là lần đầu anh được nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, tâm tình vừa vui vẻ vừa kích động.

2 giờ đồng hồ trôi qua, gương mặt người kia xuất hiện vô cùng sống động trên trang giấy của anh. Tiêu Chiến lấy ra một chiếc khung, cẩn thận bỏ tranh vào, treo lên vị trí còn trống trên bức tường trắng kia. Đã là bức thứ 13 rồi. Tiêu Chiến khẽ cười, nếu hôm nay anh thành công, căn phòng này sớm muộn gì cũng được lấp đầy.

..

Cả một đêm thức trắng cày phim, 8 giờ sáng Tiêu Chiến vẫn còn mơ màng trong chăn.

Cuộc sống độc thân ở tuổi hoàn kim làm anh cho phép mình buông thả. Tiêu Chiến không phải là kẻ thất nghiệp ất ơ nào đó. Mà là giây phút nhìn thấy thông báo tuyển dụng thư ký cho Vương tổng, anh không một chút ngần ngại nộp đơn xin nghỉ ở công ty cũ, mặc dù bao người níu kéo, bao nhiêu công ty muốn lôi kéo anh về, nhưng anh chỉ mong muốn được làm thư ký bé nhỏ bên cạnh Vương tổng lạnh lùng Vương Nhất Bác.

Tiếng chuông điện thoại vang không ngừng, anh miễn cưỡng mở mắt, chầm chậm bắt máy.

"Tiêu Chiến xin nghe"

"Xin chào anh Tiêu, tôi là Trần Lâm. Tôi gọi điện là muốn thông báo anh trúng tuyển rồi. Ngày mai chính thức đi làm"

Tiêu Chiến tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy trong phút chốc.

"Anh... nói sao? Tôi được tuyển rồi hả?"

"Vâng, xin chúc mừng anh"

"Cảm ơn anh. Cảm ơn rất nhiều".

Tiêu Chiến đã không nhớ mình kết thúc cuộc điện thoại bằng cách nào, cũng không nhớ mình đã kết thúc hay chưa, chỉ là đến lúc ý thức trở về, anh thấy mình đang nhảy loạn trên giường như một đứa ngốc.

29 tuổi, ở cái tuổi mà người ta đã yên bề gia thất, tay bồng tay bế, thì anh ở đây nhảy nhót như một con khỉ làm trò trong sở thú để được thưởng.

..

Buổi đầu tiên đi làm, Tiêu Chiến đến thật sớm. Đứng bên ngoài cửa phòng dành riêng cho sếp tổng, tâm trạng vui phơi phới.

"Chào anh". Trần Lâm bước đến, lịch sự chào hỏi.

"A, xin chào"

"Tôi là Trần Lâm, là trợ lý của Vương tổng. Anh có gì thắc mắc có thể hỏi tôi"

"Cảm ơn cậu"

Trần Lâm mở cửa phòng cho Tiêu Chiến, ý bảo anh cứ vào bên trong.

"Là ý của sếp, tôi chỉ làm theo thôi"

"À..."

Trần Lâm dẫn Tiêu Chiến vào phòng. Bàn làm việc của Tiêu Chiến đặt ngay cạnh bàn của Vương Nhất Bác.

"Có một số chuyện tôi cần anh nhớ kỹ. Lúc ở cạnh Vương tổng, đừng nói chuyện lúc cậu ấy không nhìn thấy"

Tiêu Chiến có chút không hiểu. "Tại sao?"

"Sau này nếu gắn bó lâu dài, anh sẽ biết. Cho nên trước mắt cứ như vậy đi"

"Vâng, cảm ơn cậu"

"Anh làm quen với môi trường đi, sếp cũng sắp đến rồi, tôi đi thu xếp một chút, lát nữa sẽ bàn giao lại cho anh"

Tiêu Chiến ngồi xuống bàn làm việc của mình, cảm giác chỉ cần liếc sang phải một chút đã có thể thấy người, liền nở nụ cười hạnh phúc.

Vương Nhất Bác bất ngờ mở cửa bước vào, bắt gặp cảnh Tiêu Chiến đang nhìn về bàn mình cười ngốc, có chút cảm thấy buồn cười.

"Chào Vương tổng". Tiêu Chiến đứng dậy chào một tiếng

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, sau đó bước về phía bàn làm việc.

..

*Cốc cốc cốc*

Tiêu Chiến đang ở trong phòng vệ sinh liền nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng bước ra bên ngoài.

"Vương tổng.. "

Người bên ngoài vì gõ cửa lâu quá mà lên tiếng gọi, Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, không có vẻ gì là để ý đến người ngoài cửa.

Tiêu Chiến có chút không hiểu, người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa. Tiêu Chiến nhanh chân bước ra, người đàn ông kia khép nép bước vào, cung kính đến trước bàn Vương Nhất Bác chào một tiếng.

Lúc này Vương Nhất Bác mới phát hiện ra người đứng trước mặt, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Giám đốc marketing đưa ra đống giấy tờ cho cậu xem qua, đợi Vương Nhất Bác phê duyệt mới chậm rãi rời đi. Tiêu Chiến lịch sự tiễn người ra cửa, vừa quay lại đã thấy Vương Nhất Bác nhìn mình.

"Vương tổng, sao vậy?"

"Anh là thư ký riêng của tôi, không cần phải làm những việc ấy". Ý Vương Nhất Bác là anh không cần phải chạy tới chạy lui cúi đầu mở cửa tiễn người như vậy.

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, anh cảm thấy người này thật thú vị.

"Vâng, boss"

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày vì cách xưng hô của anh.

"Tôi nhỏ hơn anh 4 tuổi"

"Hả?"

Tiêu Chiến ngây ngô nhìn người trước mặt, nhưng cậu đã cúi đầu làm việc. Đành thôi không nói nữa, ngoan ngoãn bước về bàn làm việc của mình.

.

Tiêu Chiến sắp xếp xong lịch trình mấy ngày tới cho Vương Nhất Bác, lại làm xong báo cáo, liền ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Có chút không kiềm lòng được mà nhìn sang phải.

Người ngồi đó, chỉ cách anh mấy bước chân mà thôi. Tiêu Chiến cảm giác có chút không thật. Chẳng ngờ được, có một ngày anh có thể cùng cậu ở một không gian riêng tư, lại ở khoảng cách gần như vậy ngắm nhìn cậu làm việc.

Quá ma mị, quá quyến rũ.

Đến mức anh chẳng ý thức được ánh mắt mình nhìn cậu là kiểu ngọt ngào đến nhường nào.

_--------_

Thư ký Tiêu

.

Vương tổng

#tôm

.0412

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com